CHƯƠNG 94 - GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - TRUYỆN NGÔN TÌNH
GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Tác giả: Tả Nhi Thiến
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 94:
Bây giờ trong lòng bọn họ vô
cùng tò mò, rốt cuộc vị bác sĩ thiên tài kia là thần thánh phương nào, tại sao
cho tới bây giờ cũng không nghe nói Mộc Ái có người bác sĩ ưu tú như thế? !
Ánh mắt mọi người bên dưới cũng mong đợi nhìn lên, bọn họ đang đợi mấy vị có tiếng trong lời Liên tổng, hơn nữa là mong đợi từ trong miệng họ biết được tin tức về vị bác sĩ đó.
Mấy ông chủ trong giới thương chính cười nói đi lên bục, từng người bọn họ lên tiếng, biểu đạt tất cả chân thành.
Trương tổng tóc bạc trắng cười ha hả nói: "Các vị y tế làm việc trong Mộc Ái, chúc mọi người buổi tối tốt lành! Giống như những lời vừa rồi, hôm nay chúng tôi tới đây, là bởi vì biết được vị bác sĩ kia đã tới Mộc Ái làm việc, Mấy ông chủ chúng tôi muốn tới chúc mừng một chút! Bàn tay vị bác sĩ đó đã chữa khỏi cho nhiều người bệnh không thể kể đến, tất cả chúng tôi cũng là hạt muối bỏ biển mà thôi, nếu muốn tỏ lòng cảm ơn, đương nhiên chúng tôi sẽ phải bày tỏ một chút."
Việt tổng không kém tuổi ông đứng bên nói tiếp: "Trương tổng mở màn rất hay, chúng tôi tới đây chính là muốn bày tỏ lòng cảm tạ. Võng Phi và Vinh Thái của Trương tổng đã thương lượng xong, chúng tôi sẽ liên kết quyên tặng hai ngàn vạn để mua thiết bị chữa bệnh, hi vọng Mộc Ái càng ngày càng tốt hơn"
"Ha ha, Trương tổng và Việt tổng thật rộng lượng!" Tổng giám đốc Danh thị than thở một tiếng, đã hứa hẹn nói: "Mặc dù Danh thị không thể so sánh với hai nhà, nhưng cũng có lòng báo đáp vị bác sĩ kia, Danh thị đã chuẩn bị cho Mộc Ái một tòa nhà chữa bệnh, để thỏa mãn nhu cầu xem bệnh tốt hơn cho bệnh nhân!"
"Mấy người mấy người, đã nói hết những lời tôi muốn nói, tôi cũng chỉ có thể cung cấp một vài thứ để cảm tạ!" Cuối cùng một ông già đức cao vọng trọng giả vờ tiếc nuối kêu lên một tiếng, nói tiếp, "Hội công thương nghiệp chúng tôi sẽ trang bị mười xe cấp cứu cho Mộc Ái, tất cả thiết bị cấp cứu đầy đủ trên xe, hy vọng có thể bày tỏ thành tâm!"
Mấy người nói ra khỏi miệng từng thứ quyên tặng khiến mọi người ở dưới đàm luận, không hổ là nhóm tổng giám đốc đứng đầu thành phố K, ra tay thật hào phóng!
Bốn vị người lại khách sáo nói hi vọng Mộc Ái càng phát triển, Liên Tĩnh Bạch mới xoay người nói cảm tạ với họ: "Cảm tạ bốn vị đại biểu đã đầu tư quyên tặng cho Mộc Ái, dĩ nhiên, hôm nay tất cả khách mời đã bầy tỏ chút lòng thành, đương nhiên Triển Thị cũng sẽ tặng thêm, đến lúc đó sẽ chuyển giao cho viện trưởng. Hi vọng những thứ này có thể khiến bác sĩ đó cảm nhận được sự kính trọng của chúng tôi, hi vọng ý học của cô ấy sẽ càng cứu chữa được cho nhiều người hơn!"
Bốn vị khách gật đầu đồng ý, bọn họ lại nói mấy câu, rồi mới xoay người xuống bục. Bên trên cũng chỉ còn lại mỗi Liên Tĩnh Bạch.
"Trước khi tiến hành bữa tiệc, tôi nghĩ. . . . . . Nhất định bây giờ mọi người đều vô cùng muốn biết rốt cuộc bác sĩ đó là ai đúng không?" Liên Tĩnh Bạch ngọc thụ lâm phong đứng trên bục, anh cố ý nhìn xung quanh hội trường một vòng, gợi lên hứng thú của mọi người, mới khe khẽ nói, "Hôm nay cô ấy cũng tới đây, tôi sẽ tự mình đi xuống, mời cô ấy lên đây!"
"Oh!" Các bác sĩ bên dưới nhiệt liệt hoan nghênh, biểu đạt sự tìm tòi mãnh liệt đối với bác sĩ đó.
"A!" Mịch Nhi giật mình bụm miệng, hít vào một ngụm khí lạnh!
Không thể nào, Liên Tĩnh Bạch đã thay cô tạo trận thế lớn như vậy, đã tìm lại đầy đủ mặt mũi cho cô rồi, nhưng cuối cùng anh vẫn muốn cô lên đó sao!
Rốt cuộc anh có biết hay không, hôm nay cô ăn mặc ra bộ dạng gì, làm sao có thể gặp người!
Ánh mắt mọi người bên dưới cũng mong đợi nhìn lên, bọn họ đang đợi mấy vị có tiếng trong lời Liên tổng, hơn nữa là mong đợi từ trong miệng họ biết được tin tức về vị bác sĩ đó.
Mấy ông chủ trong giới thương chính cười nói đi lên bục, từng người bọn họ lên tiếng, biểu đạt tất cả chân thành.
Trương tổng tóc bạc trắng cười ha hả nói: "Các vị y tế làm việc trong Mộc Ái, chúc mọi người buổi tối tốt lành! Giống như những lời vừa rồi, hôm nay chúng tôi tới đây, là bởi vì biết được vị bác sĩ kia đã tới Mộc Ái làm việc, Mấy ông chủ chúng tôi muốn tới chúc mừng một chút! Bàn tay vị bác sĩ đó đã chữa khỏi cho nhiều người bệnh không thể kể đến, tất cả chúng tôi cũng là hạt muối bỏ biển mà thôi, nếu muốn tỏ lòng cảm ơn, đương nhiên chúng tôi sẽ phải bày tỏ một chút."
Việt tổng không kém tuổi ông đứng bên nói tiếp: "Trương tổng mở màn rất hay, chúng tôi tới đây chính là muốn bày tỏ lòng cảm tạ. Võng Phi và Vinh Thái của Trương tổng đã thương lượng xong, chúng tôi sẽ liên kết quyên tặng hai ngàn vạn để mua thiết bị chữa bệnh, hi vọng Mộc Ái càng ngày càng tốt hơn"
"Ha ha, Trương tổng và Việt tổng thật rộng lượng!" Tổng giám đốc Danh thị than thở một tiếng, đã hứa hẹn nói: "Mặc dù Danh thị không thể so sánh với hai nhà, nhưng cũng có lòng báo đáp vị bác sĩ kia, Danh thị đã chuẩn bị cho Mộc Ái một tòa nhà chữa bệnh, để thỏa mãn nhu cầu xem bệnh tốt hơn cho bệnh nhân!"
"Mấy người mấy người, đã nói hết những lời tôi muốn nói, tôi cũng chỉ có thể cung cấp một vài thứ để cảm tạ!" Cuối cùng một ông già đức cao vọng trọng giả vờ tiếc nuối kêu lên một tiếng, nói tiếp, "Hội công thương nghiệp chúng tôi sẽ trang bị mười xe cấp cứu cho Mộc Ái, tất cả thiết bị cấp cứu đầy đủ trên xe, hy vọng có thể bày tỏ thành tâm!"
Mấy người nói ra khỏi miệng từng thứ quyên tặng khiến mọi người ở dưới đàm luận, không hổ là nhóm tổng giám đốc đứng đầu thành phố K, ra tay thật hào phóng!
Bốn vị người lại khách sáo nói hi vọng Mộc Ái càng phát triển, Liên Tĩnh Bạch mới xoay người nói cảm tạ với họ: "Cảm tạ bốn vị đại biểu đã đầu tư quyên tặng cho Mộc Ái, dĩ nhiên, hôm nay tất cả khách mời đã bầy tỏ chút lòng thành, đương nhiên Triển Thị cũng sẽ tặng thêm, đến lúc đó sẽ chuyển giao cho viện trưởng. Hi vọng những thứ này có thể khiến bác sĩ đó cảm nhận được sự kính trọng của chúng tôi, hi vọng ý học của cô ấy sẽ càng cứu chữa được cho nhiều người hơn!"
Bốn vị khách gật đầu đồng ý, bọn họ lại nói mấy câu, rồi mới xoay người xuống bục. Bên trên cũng chỉ còn lại mỗi Liên Tĩnh Bạch.
"Trước khi tiến hành bữa tiệc, tôi nghĩ. . . . . . Nhất định bây giờ mọi người đều vô cùng muốn biết rốt cuộc bác sĩ đó là ai đúng không?" Liên Tĩnh Bạch ngọc thụ lâm phong đứng trên bục, anh cố ý nhìn xung quanh hội trường một vòng, gợi lên hứng thú của mọi người, mới khe khẽ nói, "Hôm nay cô ấy cũng tới đây, tôi sẽ tự mình đi xuống, mời cô ấy lên đây!"
"Oh!" Các bác sĩ bên dưới nhiệt liệt hoan nghênh, biểu đạt sự tìm tòi mãnh liệt đối với bác sĩ đó.
"A!" Mịch Nhi giật mình bụm miệng, hít vào một ngụm khí lạnh!
Không thể nào, Liên Tĩnh Bạch đã thay cô tạo trận thế lớn như vậy, đã tìm lại đầy đủ mặt mũi cho cô rồi, nhưng cuối cùng anh vẫn muốn cô lên đó sao!
Rốt cuộc anh có biết hay không, hôm nay cô ăn mặc ra bộ dạng gì, làm sao có thể gặp người!
Đừng nói trang phục tỉ mỉ
kinh ngạc toàn trường, bây giờ bộ dạng cũng không bằng lúc cô không trang điểm,
rất không OK!
Nhưng Liên Tĩnh Bạch lại hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt Mịch Nhi đã trắng bệch, mặc kệ cô liên tiếp lắc đầu với anh, anh lại trực tiếp đi xuống, sau đó, từng bước một tới chỗ cô.
Cả hội trường đều ý bước chân anh, tất cả ánh mắt bọn họ đều bắn về phía anh đang đi tới, vô số người bàn luận xôn xao, đoán xem chỗ anh đi tới, là vị bác sĩ đức cao vọng trọng nào. . . . . .
Mịch Nhi cau mày, cuống quít cúi đầu xuống, cô dùng tốc độ nhanh nhất lấy mắt kính xuống, gỡ bỏ hóa trang, xử lý tóc, chỉnh lý quần áo, cô phải chạy đua với thời gian, lần đầu tiên ra sân cho dù không phải xinh đẹp, nhưng cũng tuyệt đối không thể xấu xý đả thương mắt người khác được!
Khi Liên Tĩnh Bạch sắp đi tới chỗ Mịch Nhi, khi ánh mắt anh nhìn tới Mịch Nhi, thoáng chốc đưa đến tiếng hét kinh sợ của đám phụ nữ phía sau.
"A, cô xem, anh ấy đi tới chỗ chúng ta rồi! Có phải anh ấy nhìn chúng ta không!"
"Không sai, anh ấy thật sự nhìn chúng ta! Cho dù anh ấy đến đây vì bác sĩ thiên tài, nhưng anh ấy vẫn nhìn tới chỗ chúng ta! Anh ấy đang chú ý tới chúng ta, tuyệt đối không sai đâu!"
"A a a a, dù sao cũng không nên vừa thấy là đã yêu, cố ý vòng tới đây nhìn tôi! Cô xem ánh mắt của anh ý kìa, vừa dịu dành nhìn tôi như vậy. . . . . ."
Mịch Nhi vẫn còn cúi đầu sửa sang lại mình, nhưng bên tai cô không ngừng vang lên những lời ảo tưởng của họ, khóe miệng cô co quắp một trận.
Trong lòng cô không khỏi thở dài, thật ra thì cô không muốn đánh rách mộng đẹp của họ, nhưng bây giờ cô lại hoàn toàn hy vọng, bọn họ tuyệt vọng, bị đánh không còn mảnh vụn. . . . . .
Ngay khi Mịch Nhi dùng tốc độ nhanh nhất tạo hình, vừa lúc mấy người phụ nữ đang thương kia còn ảo tưởng, một giọng nói dịu dàng đã vang lên bên tai cô.
"Ngồi ở hàng đầu, thứ hai từ bên trái, cô ấy là tiểu thư Mịch Nhi. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch chậm rãi đi tới, anh đứng bên cạnh Mịch Nhi, ánh mắt dịu dàng có thể khiến người chết chìm, khom người mời Mịch Nhi nói, "Chúc mừng cô...cô chính là nhân vật chính đêm nay!"
"A!" Cả hội trường vang lên tiếng hít lạnh, hôm nay bọn họ đều nghe nói tới vị bác sĩ mới tên là "Mịch Nhi", nhưng cho tới bây giờ bọn họ không biết, cô ấy có y học cao siêu, lại là bác sĩ thiên tài như vậy!
Bọn họ biết "Mịch Nhi", phần lớn chỉ nghe lời đồn, nói thí dụ như hôm nay cô ấy tới Mộc Ái báo danh, có viện trưởng và một hàng lãnh đạo tự mình nghênh đón, rõ ràng ngày đầu cô mới đi làm, lại một mình nhận lấy bệnh khó chữa, cô "Không biết tự lượng sức mình" tiếp nhận bệnh nhân khó chữa là Tim, hơn nữa còn được Alex bên cạnh Tim theo đuổi, nhưng cô lại tỏ ra xa cách. . . . . .
Nhưng Liên Tĩnh Bạch lại hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt Mịch Nhi đã trắng bệch, mặc kệ cô liên tiếp lắc đầu với anh, anh lại trực tiếp đi xuống, sau đó, từng bước một tới chỗ cô.
Cả hội trường đều ý bước chân anh, tất cả ánh mắt bọn họ đều bắn về phía anh đang đi tới, vô số người bàn luận xôn xao, đoán xem chỗ anh đi tới, là vị bác sĩ đức cao vọng trọng nào. . . . . .
Mịch Nhi cau mày, cuống quít cúi đầu xuống, cô dùng tốc độ nhanh nhất lấy mắt kính xuống, gỡ bỏ hóa trang, xử lý tóc, chỉnh lý quần áo, cô phải chạy đua với thời gian, lần đầu tiên ra sân cho dù không phải xinh đẹp, nhưng cũng tuyệt đối không thể xấu xý đả thương mắt người khác được!
Khi Liên Tĩnh Bạch sắp đi tới chỗ Mịch Nhi, khi ánh mắt anh nhìn tới Mịch Nhi, thoáng chốc đưa đến tiếng hét kinh sợ của đám phụ nữ phía sau.
"A, cô xem, anh ấy đi tới chỗ chúng ta rồi! Có phải anh ấy nhìn chúng ta không!"
"Không sai, anh ấy thật sự nhìn chúng ta! Cho dù anh ấy đến đây vì bác sĩ thiên tài, nhưng anh ấy vẫn nhìn tới chỗ chúng ta! Anh ấy đang chú ý tới chúng ta, tuyệt đối không sai đâu!"
"A a a a, dù sao cũng không nên vừa thấy là đã yêu, cố ý vòng tới đây nhìn tôi! Cô xem ánh mắt của anh ý kìa, vừa dịu dành nhìn tôi như vậy. . . . . ."
Mịch Nhi vẫn còn cúi đầu sửa sang lại mình, nhưng bên tai cô không ngừng vang lên những lời ảo tưởng của họ, khóe miệng cô co quắp một trận.
Trong lòng cô không khỏi thở dài, thật ra thì cô không muốn đánh rách mộng đẹp của họ, nhưng bây giờ cô lại hoàn toàn hy vọng, bọn họ tuyệt vọng, bị đánh không còn mảnh vụn. . . . . .
Ngay khi Mịch Nhi dùng tốc độ nhanh nhất tạo hình, vừa lúc mấy người phụ nữ đang thương kia còn ảo tưởng, một giọng nói dịu dàng đã vang lên bên tai cô.
"Ngồi ở hàng đầu, thứ hai từ bên trái, cô ấy là tiểu thư Mịch Nhi. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch chậm rãi đi tới, anh đứng bên cạnh Mịch Nhi, ánh mắt dịu dàng có thể khiến người chết chìm, khom người mời Mịch Nhi nói, "Chúc mừng cô...cô chính là nhân vật chính đêm nay!"
"A!" Cả hội trường vang lên tiếng hít lạnh, hôm nay bọn họ đều nghe nói tới vị bác sĩ mới tên là "Mịch Nhi", nhưng cho tới bây giờ bọn họ không biết, cô ấy có y học cao siêu, lại là bác sĩ thiên tài như vậy!
Bọn họ biết "Mịch Nhi", phần lớn chỉ nghe lời đồn, nói thí dụ như hôm nay cô ấy tới Mộc Ái báo danh, có viện trưởng và một hàng lãnh đạo tự mình nghênh đón, rõ ràng ngày đầu cô mới đi làm, lại một mình nhận lấy bệnh khó chữa, cô "Không biết tự lượng sức mình" tiếp nhận bệnh nhân khó chữa là Tim, hơn nữa còn được Alex bên cạnh Tim theo đuổi, nhưng cô lại tỏ ra xa cách. . . . . .
Một loạt về tin tức vị
"Mịch Nhi" này, khiến những nhân viên y tế không có ở phòng ăn kia
trước đó có ấn tượng tiêu cực với cô vây xem cô, bọn họ đều cảm thấy này bác sĩ
nữ trẻ tuổi thật sự quá càn rỡ, cô có thể bước vào Mộc Ái, nhất định là có bối
cảnh vững chắc, nhưng ỷ vào bối cảnh càn rỡ như thế, quả thật chính là quá
đáng!
Nhưng mà, nếu như vị "Mịch Nhi" này chính là vị bác sĩ thiên tài Liên tổng vừa mới nói kia, cô có thể làm phiền được nhóm ông trùm thương mại của thành phố K tự mình đến chào đón cô trở về, toàn bộ liền không kỳ quái!
Cô có kinh nghiệm huy hoàng như vậy, người có y thuật cải tử hồi sinh, Mộc Ái nghênh đón cô như thế nào cũng không đủ long trọng, đối xử với cô như thế nào đi nữa cũng không đủ đặc biệt, nhiều nghi nan tạp chứng (ý nói là nhiểu căn bệnh khó chữa) hơn nữa vào tay cô cũng sẽ dễ giải quyết, cho dù cô làm bất kỳ chuyện phách lối nào, đều đủ thuyết phục công chúng!
Mặt của mấy người phụ nữ ngồi ở sau lưng Mịch Nhi đều trắng xanh, làm sao biết chứ, hoạt động cực trọng đại hôm nay, muốn chào đón người ta vậy mà bị họ châm chọc sau lưng!
Chẳng lẽ cô không chỉ là người phụ nữ bình thường mượn bối cảnh tiến vào Mộc Ái sao? ! Làm sao sẽ lắc mình một cái, cô liền là bác sĩ thiên tài được Liên tổng của Triển thị các lão đại trong giới thương mại chính trị của thành phố K chân thành cảm kích!
Mấy người phụ nữ không khỏi hai mặt tái nhợt nhìn nhau, vô cùng lo lắng.
Từ phòng ăn buổi trưa đến hội trường bây giờ, họ vậy mà lớn giọng hạ thấp chê bai Mịch Nhi, cô có thể sẽ ghi hận trong lòng không, mượn thanh danh vang dội hiện tại và y thuật thần kỳ, bụng dạ hẹp hòi trả thù họ!
Nhưng khán giả toàn hội trường tuyệt đối sẽ không chú ý tới mấy người này đang đấu tranh tư tưởng, ánh mắt của bọn họ toàn bộ ngừng ở chỗ Liên Tĩnh Bạch đứng, mãnh liệt mong mỏi, muốn thấy dung mạo thực sự của vị thần y thiên tài Mịch Nhi này!
"Mịch Nhi, em chuẩn bị xong chưa?" Liên Tĩnh Bạch khom người cúi đầu tựa vào bên tai Mịch Nhi, giống như nói lời âu yếm nỉ non nhắc nhở cô, "Mọi người đều đang đợi em nha. . . . . ."
Chậm rãi, cuối cùng Mịch Nhi đứng dậy, cô ngẩng đầu lên, âm thầm nhéo Liên Tĩnh Bạch một cái, oán trách anh nhất định phải kéo cô ra sân, nhưng trên mặt cô lại mang theo nụ cười hoàn mỹ không tỳ vết, đón nhận ánh mắt của mọi người, nụ cười tươi đẹp nở rộ.
Mịch Nhi đã tháo xuống mắt kiếng to vướng víu, lau đi lớp ngụy trang xấu xí, lộ ra nụ cười tươi đẹp tuyệt trần, áo rộng thùng thình cũng được cô khéo tay sửa lại thành lễ phục tinh xảo bó sát người, để lộ những chi tiết hoàn mỹ.
Cô không trang điểm, nhưng trong nháy mắt lấn át tất cả dung mạo của oanh oanh yến yến trang điểm tinh xảo.
Thanh thủy xuất phù dung (*), vẻ đẹp của cô căn bản không cần trang điểm nhiều, chỉ là thản nhiên lộ ra không che giấu chút nào, đã khiến người ta vui tai vui mắt không kịp nhìn, nụ cười trộn lẫn thiếu nữ ngọt ngào và thanh lịch xinh đẹp tao nhã này, khiến người ta hoàn toàn không rời mắt được!
(*): Nguyên câu là thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức (Nước trong lộ hoa sen, thiên nhiên vứt bỏ trang sức đẽo gọt).Ý chỉ cái gì để tự nhiên vẫn là đẹp nhất.
Có một loại người, cơ đứng ở nơi đó, chính là một phong cảnh, toàn thân cũng toát ra bộ dáng thướt tha tự nhiên.
Dung mạo động lòng người của cô cùng kiểu tóc không liên quan, dáng vẻ ưu nhã của cô cùng danh phẩm sao quý không liên quan, bản thân cô đã là kiệt tác trên trời, đẹp được không cần thứ gì phụ trợ!
Nhưng mà, nếu như vị "Mịch Nhi" này chính là vị bác sĩ thiên tài Liên tổng vừa mới nói kia, cô có thể làm phiền được nhóm ông trùm thương mại của thành phố K tự mình đến chào đón cô trở về, toàn bộ liền không kỳ quái!
Cô có kinh nghiệm huy hoàng như vậy, người có y thuật cải tử hồi sinh, Mộc Ái nghênh đón cô như thế nào cũng không đủ long trọng, đối xử với cô như thế nào đi nữa cũng không đủ đặc biệt, nhiều nghi nan tạp chứng (ý nói là nhiểu căn bệnh khó chữa) hơn nữa vào tay cô cũng sẽ dễ giải quyết, cho dù cô làm bất kỳ chuyện phách lối nào, đều đủ thuyết phục công chúng!
Mặt của mấy người phụ nữ ngồi ở sau lưng Mịch Nhi đều trắng xanh, làm sao biết chứ, hoạt động cực trọng đại hôm nay, muốn chào đón người ta vậy mà bị họ châm chọc sau lưng!
Chẳng lẽ cô không chỉ là người phụ nữ bình thường mượn bối cảnh tiến vào Mộc Ái sao? ! Làm sao sẽ lắc mình một cái, cô liền là bác sĩ thiên tài được Liên tổng của Triển thị các lão đại trong giới thương mại chính trị của thành phố K chân thành cảm kích!
Mấy người phụ nữ không khỏi hai mặt tái nhợt nhìn nhau, vô cùng lo lắng.
Từ phòng ăn buổi trưa đến hội trường bây giờ, họ vậy mà lớn giọng hạ thấp chê bai Mịch Nhi, cô có thể sẽ ghi hận trong lòng không, mượn thanh danh vang dội hiện tại và y thuật thần kỳ, bụng dạ hẹp hòi trả thù họ!
Nhưng khán giả toàn hội trường tuyệt đối sẽ không chú ý tới mấy người này đang đấu tranh tư tưởng, ánh mắt của bọn họ toàn bộ ngừng ở chỗ Liên Tĩnh Bạch đứng, mãnh liệt mong mỏi, muốn thấy dung mạo thực sự của vị thần y thiên tài Mịch Nhi này!
"Mịch Nhi, em chuẩn bị xong chưa?" Liên Tĩnh Bạch khom người cúi đầu tựa vào bên tai Mịch Nhi, giống như nói lời âu yếm nỉ non nhắc nhở cô, "Mọi người đều đang đợi em nha. . . . . ."
Chậm rãi, cuối cùng Mịch Nhi đứng dậy, cô ngẩng đầu lên, âm thầm nhéo Liên Tĩnh Bạch một cái, oán trách anh nhất định phải kéo cô ra sân, nhưng trên mặt cô lại mang theo nụ cười hoàn mỹ không tỳ vết, đón nhận ánh mắt của mọi người, nụ cười tươi đẹp nở rộ.
Mịch Nhi đã tháo xuống mắt kiếng to vướng víu, lau đi lớp ngụy trang xấu xí, lộ ra nụ cười tươi đẹp tuyệt trần, áo rộng thùng thình cũng được cô khéo tay sửa lại thành lễ phục tinh xảo bó sát người, để lộ những chi tiết hoàn mỹ.
Cô không trang điểm, nhưng trong nháy mắt lấn át tất cả dung mạo của oanh oanh yến yến trang điểm tinh xảo.
Thanh thủy xuất phù dung (*), vẻ đẹp của cô căn bản không cần trang điểm nhiều, chỉ là thản nhiên lộ ra không che giấu chút nào, đã khiến người ta vui tai vui mắt không kịp nhìn, nụ cười trộn lẫn thiếu nữ ngọt ngào và thanh lịch xinh đẹp tao nhã này, khiến người ta hoàn toàn không rời mắt được!
(*): Nguyên câu là thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức (Nước trong lộ hoa sen, thiên nhiên vứt bỏ trang sức đẽo gọt).Ý chỉ cái gì để tự nhiên vẫn là đẹp nhất.
Có một loại người, cơ đứng ở nơi đó, chính là một phong cảnh, toàn thân cũng toát ra bộ dáng thướt tha tự nhiên.
Dung mạo động lòng người của cô cùng kiểu tóc không liên quan, dáng vẻ ưu nhã của cô cùng danh phẩm sao quý không liên quan, bản thân cô đã là kiệt tác trên trời, đẹp được không cần thứ gì phụ trợ!
Mọi người thán phục, bọn họ vừa
mới nghe tin tức Liên tổng tiết lộ về vị bác sĩ thiên tài này gần hai mươi hai
tuổi, cô quá trẻ tuổi rồi, ai có thể cũng không nghĩ tới, cô lại còn là một người
có dung mạo xinh đẹp tuyệt ** như vậy!
Mấy người kia gặp qua Mịch Nhi đeo mắt kiếng ở trong phòng ăn, rõ ràng buổi trưa, cô còn mang bộ dáng xấu xí, làm sao có thể trong nháy mắt liền biến thành sắc nước hương trời!
Bọn họ nghĩ lại, tiểu thư Mịch Nhi hôm nay nhưng mà che giấu tất cả thân phận tất cả thành tựu, cô độc bước vào bệnh viện Mộc Ái, cô như vậy chính là muốn khiêm tốn, giả dạng thành xấu xí cũng không khó hiểu.
Dù sao, xinh đẹp như thế linh động như vậy, có đủ để đưa tới dung mạo rung động tuyệt mỹ!
Tiểu thư Mịch Nhi động lòng người như vậy, thiên tài như vậy, khó trách sẽ hấp dẫn vị bác sĩ Alex được gọi là "Vương" coi trọng, cô hoàn toàn có thể xứng đôi với bất kỳ người đàn ông ưu tú nào!
Liên Tĩnh Bạch nhìn ánh mắt mọi người từ kinh ngạc đến ngây người khen ngợi, cảm thấy hết sức hài lòng, anh hoàn toàn không quan tâm với Mịch Nhi bực tức nhéo một cái, mà là mượn cơ hội trở tay nắm ngón tay nhỏ nhắn của Mịch Nhi, dịu dàng nhưng kiên định kéo cô từ chỗ ngồi đến bên cạnh mình.
Một bên anh nắm bàn tay mềm mại của Mịch Nhi an ủi cô, một bên dùng microphong nói ra một quả bom nặng ký khác: "Long trọng giới thiệu với mọi người một chút, vị này chính là Mịch Nhi, kinh nghiệm trước kia của cô tất cả mọi người đã biết, tôi tới nhắc lại thân phận hôm nay của cô ấy. Bây giờ cô ấy là trưởng khoa ngành nghi nan tạp chứng của bệnh viện Mộc Ái, đồng thời, cô ấy cũng là vị hôn thê của tôi! Bệnh viện Mộc Ái là lễ vật cầu hôn tôi tặng cô ấy, về sau cô ấy chính là người sở hữu Mộc Ái!"
"A!"
Nếu như nói mới vừa âm thanh kia "A", là khán giả ở hội trường giật mình la lên với công bố thân phận của bác sĩ thiên tài Mịch Nhi, một tiếng "A" này, còn là bọn họ mở rộng tầm mắt cực kì chấn động cảm thán!
Làm sao có thể! Vị tiểu thư Mịch Nhi này vậy mà chính là vị hôn thê của Liên tổng, chính là vị hôn thê của tuyệt phẩm kim cương nổi danh lừng này!
Người nào chẳng biết Liên tổng tuyệt đối không lưu luyến bụi hoa cũng không trêu hoa ghẹo nguyệt, là hòang tử trong mộng của tất cả thiếu nữ, bao nhiêu danh viện thiên kim dùng mọi cách theo đuổi anh đều ăn chè bế môn (là từ chối không cho khách vào nhà), nhưng vị bác sĩ thiên tài Mịch Nhi này vậy mà vừa ra trận, liền bắt được Liên tổng!
Vị hôn thê của Liên Tĩnh Bạch! Phu nhân tổng giám đốc tương lai của Triển thị! Chủ mẫu tương lai của nhà họ Triển!
Một đám thân phận này lộ ra, tuyệt đối so với danh hiệu bác sĩ thiên tài còn vang dội hơn, nhưng tiểu thư Mịch Nhi cũng không vì gả vào nhà quyền thế liền buông tha y học, chứng tỏ cô thật sự nhiệt tình yêu thương cái nghề bác sĩ này!
Liên tổng cũng đồng ý với ý tưởng của vị hôn thê, hào phóng đem bệnh viện Mộc Ái vô giá làm lễ vật cầu hôn tặng cho cô, còn bày ra hoạt động tối nay hoan nghênh cô tiến vào bệnh viện, đây tuyệt đối chứng tỏ anh cưng chiểu tiểu thư Mịch Nhi, bao dung cô vô điều kiện!
Nhìn trộm một cái mà gặp toàn thân, các bác sĩ học y đều là người có suy nghĩ nhanh nhẹn, bọn họ từ mấy câu ngắn ngủi liền luyện ra nội hàm phong phú, não từng người chuyển động thật nhanh tính toán nhỏ nhặt.
Người lãnh đạo tối cao của Mộc Ái là một vị bác sĩ thiên tài y thuật cao siêu, đây đối với tất cả bác sĩ thực sự có tài đều là chuyện tốt, có nghĩa là bọn họ không cần sợ hãi tài cán của mình sẽ bị quy tắc ngầm làm mai một, bởi vì cô tuyệt đối là một người biết phân biệt tốt xấu, sẽ không bị a dua nịnh hót liền đầu óc mê muội!
Mấy người kia gặp qua Mịch Nhi đeo mắt kiếng ở trong phòng ăn, rõ ràng buổi trưa, cô còn mang bộ dáng xấu xí, làm sao có thể trong nháy mắt liền biến thành sắc nước hương trời!
Bọn họ nghĩ lại, tiểu thư Mịch Nhi hôm nay nhưng mà che giấu tất cả thân phận tất cả thành tựu, cô độc bước vào bệnh viện Mộc Ái, cô như vậy chính là muốn khiêm tốn, giả dạng thành xấu xí cũng không khó hiểu.
Dù sao, xinh đẹp như thế linh động như vậy, có đủ để đưa tới dung mạo rung động tuyệt mỹ!
Tiểu thư Mịch Nhi động lòng người như vậy, thiên tài như vậy, khó trách sẽ hấp dẫn vị bác sĩ Alex được gọi là "Vương" coi trọng, cô hoàn toàn có thể xứng đôi với bất kỳ người đàn ông ưu tú nào!
Liên Tĩnh Bạch nhìn ánh mắt mọi người từ kinh ngạc đến ngây người khen ngợi, cảm thấy hết sức hài lòng, anh hoàn toàn không quan tâm với Mịch Nhi bực tức nhéo một cái, mà là mượn cơ hội trở tay nắm ngón tay nhỏ nhắn của Mịch Nhi, dịu dàng nhưng kiên định kéo cô từ chỗ ngồi đến bên cạnh mình.
Một bên anh nắm bàn tay mềm mại của Mịch Nhi an ủi cô, một bên dùng microphong nói ra một quả bom nặng ký khác: "Long trọng giới thiệu với mọi người một chút, vị này chính là Mịch Nhi, kinh nghiệm trước kia của cô tất cả mọi người đã biết, tôi tới nhắc lại thân phận hôm nay của cô ấy. Bây giờ cô ấy là trưởng khoa ngành nghi nan tạp chứng của bệnh viện Mộc Ái, đồng thời, cô ấy cũng là vị hôn thê của tôi! Bệnh viện Mộc Ái là lễ vật cầu hôn tôi tặng cô ấy, về sau cô ấy chính là người sở hữu Mộc Ái!"
"A!"
Nếu như nói mới vừa âm thanh kia "A", là khán giả ở hội trường giật mình la lên với công bố thân phận của bác sĩ thiên tài Mịch Nhi, một tiếng "A" này, còn là bọn họ mở rộng tầm mắt cực kì chấn động cảm thán!
Làm sao có thể! Vị tiểu thư Mịch Nhi này vậy mà chính là vị hôn thê của Liên tổng, chính là vị hôn thê của tuyệt phẩm kim cương nổi danh lừng này!
Người nào chẳng biết Liên tổng tuyệt đối không lưu luyến bụi hoa cũng không trêu hoa ghẹo nguyệt, là hòang tử trong mộng của tất cả thiếu nữ, bao nhiêu danh viện thiên kim dùng mọi cách theo đuổi anh đều ăn chè bế môn (là từ chối không cho khách vào nhà), nhưng vị bác sĩ thiên tài Mịch Nhi này vậy mà vừa ra trận, liền bắt được Liên tổng!
Vị hôn thê của Liên Tĩnh Bạch! Phu nhân tổng giám đốc tương lai của Triển thị! Chủ mẫu tương lai của nhà họ Triển!
Một đám thân phận này lộ ra, tuyệt đối so với danh hiệu bác sĩ thiên tài còn vang dội hơn, nhưng tiểu thư Mịch Nhi cũng không vì gả vào nhà quyền thế liền buông tha y học, chứng tỏ cô thật sự nhiệt tình yêu thương cái nghề bác sĩ này!
Liên tổng cũng đồng ý với ý tưởng của vị hôn thê, hào phóng đem bệnh viện Mộc Ái vô giá làm lễ vật cầu hôn tặng cho cô, còn bày ra hoạt động tối nay hoan nghênh cô tiến vào bệnh viện, đây tuyệt đối chứng tỏ anh cưng chiểu tiểu thư Mịch Nhi, bao dung cô vô điều kiện!
Nhìn trộm một cái mà gặp toàn thân, các bác sĩ học y đều là người có suy nghĩ nhanh nhẹn, bọn họ từ mấy câu ngắn ngủi liền luyện ra nội hàm phong phú, não từng người chuyển động thật nhanh tính toán nhỏ nhặt.
Người lãnh đạo tối cao của Mộc Ái là một vị bác sĩ thiên tài y thuật cao siêu, đây đối với tất cả bác sĩ thực sự có tài đều là chuyện tốt, có nghĩa là bọn họ không cần sợ hãi tài cán của mình sẽ bị quy tắc ngầm làm mai một, bởi vì cô tuyệt đối là một người biết phân biệt tốt xấu, sẽ không bị a dua nịnh hót liền đầu óc mê muội!
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment