CHƯƠNG 93 - GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - TRUYỆN NGÔN TÌNH
GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Tác giả: Tả Nhi Thiến
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 93:
Mặc dù bọn họ không mặc áo
blouse trắng của bác sĩ, mặc dù bọn họ trang điểm lộng lẫy như biến thành một
người khác nhưng Mịch Nhi vừa nghe thấy tiếng đã biết ngay là bọn họ, chẳng phải
là mấy cô gái tụ tập nói chuyện công kích cô lúc trưa đây sao!
Khóe miệng Mịch Nhi giật giật, trong lòng không ngừng kêu gào. Mấy cô không nên đến đây, dù sao cũng không nên ngồi gần cô bán kính 10m!
Lát nữa Liên Tĩnh Bạch còn đến tìm cô nữa, cô cũng không muốn mấy cô nàng háo sắc đó nhìn thấy anh Tiểu Bạch của cô đâu, ngay cả Alex cũng khiến bọn họ thèm nhỏ dãi, nếu nhìn thấy Liên Tĩnh Bạch cõ lẽ sẽ càng nổi điên!
Thế nhưng, mọi việc không phải lúc nào cũng như ý mình, dù hội trường có rất nhiều rất nhiều chỗ trống, nhưng mấy người kia lại trực tiếp đi về phía cô, sau đó ngồi bên phải dãy phía sau Mịch Nhi.
Mịch Nhị oán hận quay đầu sang hướng khác, quyết không nhìn bọn họ cái nào.
Cô yên lặng thở dài, hình như hôm nay cô làm việc gì cũng không được thuận lợi lắm, quả thực là xui xẻo đầy mình mà!
Bắt đầu từ lúc đặt chân vào Mộc Ái cho đến bây giờ, không biết xảy ra bao chuyện không thể tưởng tượng khiến cô bực mình.
Cô bị Alex làm phiền, khiến mọi người trong bệnh viện hiểu lầm, không liên lạc được với Liên Tĩnh Bạch mà hoảng sợ, Liên Tĩnh Bạch đến muộn bắt cô phải chờ, chẳng những bị Alex tiếp tục dính chặt, mà không thể không chịu được mấy người đáng ghét kia!
Việc cô có thể làm, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, không đặt những chuyện đó trong lòng, có người địa phương thì có giang hồ, cô không thích lục đục với nhau, nhưng lại không thể không chịu đứng khuôn mặt âm u khó chịu của người khác.....
Dù Mịch Nhi có muốn trực tiếp bỏ qua mấy cô gái ngồi hàng sau, nhưng giọng nói bình luận chói tai của họ vẫn không đứt vang bên tai.
"Ai nha, nhũ mắt cậu dùng hôm nay thật đẹp! Thật sự làm nổi bật đôi mắt!"
"Đó là tất nhiên, màu son của cậu tô cũng rất đẹp! Chẳng qua phấn mũi có hơi đập chút, nhanh xóa bớt đi...."
"Thật sao? Mình mải nhìn kiểu tóc quái lạ của cậu mà lại đánh phấn mạnh tay! Hu hu, mau cho mình mượn cái gương một chút đi!"
"Tóc mình lạ chỗ nào, đáng ghét, sao cậu không nói sớm, để đến bậy giờ mới nói. Nhanh cho mình mượn cái gương..."
"Sao lúc nào các cậu cũng đến những lúc quan trọng thì loạn hết cả vậy, cũng không phải lần đầu, đã tốn nhiều thời gian trang điểm nhưng vậy mà lại có chỗ sơ suất!"
"Nói nhỏ cho các cậu biết nha, là tin tức nội bộ đó. Hôm nay nay sẽ có buổi lễ long trong và xa hoa trước đây chưa từng có! Nghe nói, người đến tham gia hoạt động lần này toàn là những nhân vật đứng đầu thành phố K đó, đủ các tinh anh trong giới doanh nhân đến Mộc Ái, chỉ cần bọn họ chú ý đến mình, sau này không cần lo cái gì! Mình nói cho các cậu biết, nên thông minh cơ trí một chút, trước khi tiệc rượu bắt đầu chỉnh sửa đầu tóc khuôn mặt cho tốt...."
"Sao cậu không nói sớm! Mình phải xịt thêm chút nước hoa đã....."
"Mình cũng vậy! Mình phải đi đổi lại một bộ trang phục khác đẹp hơn mới được."
Mịch Nhi nhức đầu day day huyệt thái dương, bây giờ cô cũng biết tại sao lúc đầu nhìn mấy cô ấy là thấy là lạ.
Lúc bước vào hội trường thì bước từng bước có quy củ, trên người bọn họ đều mặc trang phục đẹp đẽ, trang phục quá mức nổi trội. Làm người ta không khỏi nghĩ họ đến đây không phải chữa trị cho bệnh nhân mà đang bận rộn hóa trang tạo hình...
Khóe miệng Mịch Nhi giật giật, trong lòng không ngừng kêu gào. Mấy cô không nên đến đây, dù sao cũng không nên ngồi gần cô bán kính 10m!
Lát nữa Liên Tĩnh Bạch còn đến tìm cô nữa, cô cũng không muốn mấy cô nàng háo sắc đó nhìn thấy anh Tiểu Bạch của cô đâu, ngay cả Alex cũng khiến bọn họ thèm nhỏ dãi, nếu nhìn thấy Liên Tĩnh Bạch cõ lẽ sẽ càng nổi điên!
Thế nhưng, mọi việc không phải lúc nào cũng như ý mình, dù hội trường có rất nhiều rất nhiều chỗ trống, nhưng mấy người kia lại trực tiếp đi về phía cô, sau đó ngồi bên phải dãy phía sau Mịch Nhi.
Mịch Nhị oán hận quay đầu sang hướng khác, quyết không nhìn bọn họ cái nào.
Cô yên lặng thở dài, hình như hôm nay cô làm việc gì cũng không được thuận lợi lắm, quả thực là xui xẻo đầy mình mà!
Bắt đầu từ lúc đặt chân vào Mộc Ái cho đến bây giờ, không biết xảy ra bao chuyện không thể tưởng tượng khiến cô bực mình.
Cô bị Alex làm phiền, khiến mọi người trong bệnh viện hiểu lầm, không liên lạc được với Liên Tĩnh Bạch mà hoảng sợ, Liên Tĩnh Bạch đến muộn bắt cô phải chờ, chẳng những bị Alex tiếp tục dính chặt, mà không thể không chịu được mấy người đáng ghét kia!
Việc cô có thể làm, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, không đặt những chuyện đó trong lòng, có người địa phương thì có giang hồ, cô không thích lục đục với nhau, nhưng lại không thể không chịu đứng khuôn mặt âm u khó chịu của người khác.....
Dù Mịch Nhi có muốn trực tiếp bỏ qua mấy cô gái ngồi hàng sau, nhưng giọng nói bình luận chói tai của họ vẫn không đứt vang bên tai.
"Ai nha, nhũ mắt cậu dùng hôm nay thật đẹp! Thật sự làm nổi bật đôi mắt!"
"Đó là tất nhiên, màu son của cậu tô cũng rất đẹp! Chẳng qua phấn mũi có hơi đập chút, nhanh xóa bớt đi...."
"Thật sao? Mình mải nhìn kiểu tóc quái lạ của cậu mà lại đánh phấn mạnh tay! Hu hu, mau cho mình mượn cái gương một chút đi!"
"Tóc mình lạ chỗ nào, đáng ghét, sao cậu không nói sớm, để đến bậy giờ mới nói. Nhanh cho mình mượn cái gương..."
"Sao lúc nào các cậu cũng đến những lúc quan trọng thì loạn hết cả vậy, cũng không phải lần đầu, đã tốn nhiều thời gian trang điểm nhưng vậy mà lại có chỗ sơ suất!"
"Nói nhỏ cho các cậu biết nha, là tin tức nội bộ đó. Hôm nay nay sẽ có buổi lễ long trong và xa hoa trước đây chưa từng có! Nghe nói, người đến tham gia hoạt động lần này toàn là những nhân vật đứng đầu thành phố K đó, đủ các tinh anh trong giới doanh nhân đến Mộc Ái, chỉ cần bọn họ chú ý đến mình, sau này không cần lo cái gì! Mình nói cho các cậu biết, nên thông minh cơ trí một chút, trước khi tiệc rượu bắt đầu chỉnh sửa đầu tóc khuôn mặt cho tốt...."
"Sao cậu không nói sớm! Mình phải xịt thêm chút nước hoa đã....."
"Mình cũng vậy! Mình phải đi đổi lại một bộ trang phục khác đẹp hơn mới được."
Mịch Nhi nhức đầu day day huyệt thái dương, bây giờ cô cũng biết tại sao lúc đầu nhìn mấy cô ấy là thấy là lạ.
Lúc bước vào hội trường thì bước từng bước có quy củ, trên người bọn họ đều mặc trang phục đẹp đẽ, trang phục quá mức nổi trội. Làm người ta không khỏi nghĩ họ đến đây không phải chữa trị cho bệnh nhân mà đang bận rộn hóa trang tạo hình...
Nghe thấy mấy cô gái ăn mặc
khoa trương này bàn luận với nhau, cô cũng biết suy đoán của mình không phải là
không đúng, mà vừa vặn đúng là đáp án!
Mộc Ái là một bệnh viện có lực ảnh hưởng lớn, vì thế mỗi một hoạt động của Mộc Ái đều thu hút rất nhiều người có địa vị ở các ngành nghề đến tham gia, mà nhiều bác sĩ y tá nữ lại thấy đó là thời cơ khó có được, chuẩn bị tạo dựng chút danh tiếng trong bữa tiệc, tiện thể câu được đàn ông có tiền, chim sẻ biến thành phượng hoàng leo lên cành cây cao!
Thật ra thì, bọn họ muốn theo đuổi tiền tài cũng tốt, muốn dựa vào đàn ông cũng tốt, cô cũng lười quản lý và không liên quan gì đến cô. Mỗi người đều có chí riêng, bọn họ cứ theo đuổi cứ sủng bái.
Nhưng rõ ràng mấy cô gái ấy cố ý mặc đẹp đẽ này, lúc trưa ở trong phòng ăn còn chỉ trích cô phẩm chất bại hoại chỉ biết dựa vào đàn ông.
Vậy mà bây giờ bọn họ đang làm gì? Họ không thấy mình rất mâu thuẫn sao? Rõ ràng bọn họ tự mình 'ngại nghèo yêu giàu' còn dám tự tiện bình luận phẩm chất người khác. Hơn nữa cô hoàn toàn không có ý nghĩ đó.
Mịch Nhi gào thét trong lòng, tức chết cô, vừa nghĩ đến lúc trưa cô bị cả đám người chỉ trích thì mang một bụng tức giận.
May mấy cô ấy cũng chỉ nói líu ríu thêm mấy câu thì trên bục phát ra tiếng nhạc, chuẩn bị bắt đầu chương trình, bọn họ cũng không nói nữa mà ngồi im lặng.
Viện trưởng mang khuôn mặt tươi cười bước lên bục, cầm micro nhìn xuống dưới nói: " Các vị, hôm nay là một ngày đặc biệt của Mộc Ái, chúng ta sắp tổ chức một buổi lễ long trong chưa từng có trước nay! Về nội dung của hoạt động tôi xin được tạm thời giữ bí mật, hiện tại xin mọi người nhiệt liệt vỗ tay chào mừng vị khách quý đầu tiên, tổng giám đốc Triển thị, Liên Tĩnh Bạch tiên sinh!"
"A a a a a!"
Thoáng chốc, trong hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm, vô số nam nữ gào thét chói tai. Là tổng giám đốc Triển thị đó, hoạt động hôm nay lại có thể mời được Liên tổng tự mình đến dự, thật quá kinh ngạc!
Là Triển thị, ở thành phố K Triển thị là xí nghiệp đứng đầu!
Là tổng giám đốc Triển thị, anh còn là một tổng giám đốc vô cùng tuấn mỹ, kinh tài tuyệt diễm*, là người đàn ông cực phẩm!
(*) Đẹp kiến người khác phải kinh sợ
Liên Tĩnh Bạch, hôm nay có Liên Tĩnh Bạch tới!
Anh không thường lộ diện trên giới thông tin truyền thông, báo tài chính và kinh tế cũng chỉ thỉnh thoảng thì mới có thể phỏng vấn anh, anh tuyệt đối là người đàn ông kim cương, thế nhưng tại sao lại tới một hoạt động nhỏ này của Mộc Ái chứ?
"Cái....Cái gì?" Mịch Nhi ngạc nhiên há mồm trợn mắt, cô không nghe lầm chứ? Viện trưởng nói người đến là Liên Tĩnh Bạch sao?
Cho đến khi Liên Tĩnh Bạch mặc bộ tây trang màu trắng bước ra trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, Mịch Nhi mới tin tưởng anh thực sự tới.
Nhưng anh.. Anh hẹn cô ở trong điện thoại là sẽ tới hội trường, chẳng lẽ giống như bây giờ? Anh đứng trên bục tham gia hoạt động thuyết trình của Mộc Ái chứ không phải là ngồi dưới này cùng cô, cả hai cùng làm khán giả sao?
Mịch Nhi có chút mất hứng dẩu môi, ruốt cuộc anh muốn làm gì? Nếu anh đến để thuyết trình cho hoạt động như vậy thì chắc phải anh đã đến hội trường từ lâu rồi sao.
Mộc Ái là một bệnh viện có lực ảnh hưởng lớn, vì thế mỗi một hoạt động của Mộc Ái đều thu hút rất nhiều người có địa vị ở các ngành nghề đến tham gia, mà nhiều bác sĩ y tá nữ lại thấy đó là thời cơ khó có được, chuẩn bị tạo dựng chút danh tiếng trong bữa tiệc, tiện thể câu được đàn ông có tiền, chim sẻ biến thành phượng hoàng leo lên cành cây cao!
Thật ra thì, bọn họ muốn theo đuổi tiền tài cũng tốt, muốn dựa vào đàn ông cũng tốt, cô cũng lười quản lý và không liên quan gì đến cô. Mỗi người đều có chí riêng, bọn họ cứ theo đuổi cứ sủng bái.
Nhưng rõ ràng mấy cô gái ấy cố ý mặc đẹp đẽ này, lúc trưa ở trong phòng ăn còn chỉ trích cô phẩm chất bại hoại chỉ biết dựa vào đàn ông.
Vậy mà bây giờ bọn họ đang làm gì? Họ không thấy mình rất mâu thuẫn sao? Rõ ràng bọn họ tự mình 'ngại nghèo yêu giàu' còn dám tự tiện bình luận phẩm chất người khác. Hơn nữa cô hoàn toàn không có ý nghĩ đó.
Mịch Nhi gào thét trong lòng, tức chết cô, vừa nghĩ đến lúc trưa cô bị cả đám người chỉ trích thì mang một bụng tức giận.
May mấy cô ấy cũng chỉ nói líu ríu thêm mấy câu thì trên bục phát ra tiếng nhạc, chuẩn bị bắt đầu chương trình, bọn họ cũng không nói nữa mà ngồi im lặng.
Viện trưởng mang khuôn mặt tươi cười bước lên bục, cầm micro nhìn xuống dưới nói: " Các vị, hôm nay là một ngày đặc biệt của Mộc Ái, chúng ta sắp tổ chức một buổi lễ long trong chưa từng có trước nay! Về nội dung của hoạt động tôi xin được tạm thời giữ bí mật, hiện tại xin mọi người nhiệt liệt vỗ tay chào mừng vị khách quý đầu tiên, tổng giám đốc Triển thị, Liên Tĩnh Bạch tiên sinh!"
"A a a a a!"
Thoáng chốc, trong hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm, vô số nam nữ gào thét chói tai. Là tổng giám đốc Triển thị đó, hoạt động hôm nay lại có thể mời được Liên tổng tự mình đến dự, thật quá kinh ngạc!
Là Triển thị, ở thành phố K Triển thị là xí nghiệp đứng đầu!
Là tổng giám đốc Triển thị, anh còn là một tổng giám đốc vô cùng tuấn mỹ, kinh tài tuyệt diễm*, là người đàn ông cực phẩm!
(*) Đẹp kiến người khác phải kinh sợ
Liên Tĩnh Bạch, hôm nay có Liên Tĩnh Bạch tới!
Anh không thường lộ diện trên giới thông tin truyền thông, báo tài chính và kinh tế cũng chỉ thỉnh thoảng thì mới có thể phỏng vấn anh, anh tuyệt đối là người đàn ông kim cương, thế nhưng tại sao lại tới một hoạt động nhỏ này của Mộc Ái chứ?
"Cái....Cái gì?" Mịch Nhi ngạc nhiên há mồm trợn mắt, cô không nghe lầm chứ? Viện trưởng nói người đến là Liên Tĩnh Bạch sao?
Cho đến khi Liên Tĩnh Bạch mặc bộ tây trang màu trắng bước ra trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, Mịch Nhi mới tin tưởng anh thực sự tới.
Nhưng anh.. Anh hẹn cô ở trong điện thoại là sẽ tới hội trường, chẳng lẽ giống như bây giờ? Anh đứng trên bục tham gia hoạt động thuyết trình của Mộc Ái chứ không phải là ngồi dưới này cùng cô, cả hai cùng làm khán giả sao?
Mịch Nhi có chút mất hứng dẩu môi, ruốt cuộc anh muốn làm gì? Nếu anh đến để thuyết trình cho hoạt động như vậy thì chắc phải anh đã đến hội trường từ lâu rồi sao.
Nhưng tại sao anh không có
thông báo cho cô một tiếng, mà bắt cô chờ đợi ngây ngốc ở dưới chứ?!
Mịch Nhi rầu rĩ nâng cằm lên, nhìn vẻ mặt sáng láng của Liên Tĩnh Bạch, lại trong lúc không biết ngây ngẩn cả người.
Là cô có ảo giác ư, giống như cô nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt thâm thúy đó như có lực xuyên thấu, hình như đang xuyên thấu qua mấy hàng ghế ngồi phía trước, trực tiếp quét về phía cô!
Mịch Nhi đột nhiên giật mình, cảm giác anh đang nhìn tới không phải ảo giác, nếu như Liên Tĩnh Bạch đã sớm đi tới hội trường, nếu như anh vẫn luôn chú ý tới cô, như vậy anh biết chỗ ngồi của cô, có thể trực tiếp nhìn cô từ trên, cũng hoàn toàn có thể làm được!
Cô nhớ lại việc Liên Tĩnh Bạch luôn mang bất ngờ tới cho cô, anh rất thích khiến cô kinh ngạc vui mừng, nếu như nói tất cả mọi chuyện hôm nay trong hội trường do anh cố ý sắp xếp, cô cũng sẽ cảm thấy đó là tác phong của anh!
Như vậy, cô chỉ muốn chờ đợi, nhìn Liên Tĩnh Bạch trên bục có thể vạch trần đáp án gì tốt.
Liên Tĩnh Bạch đứng trên bục chỉ nhìn thằng về phía Mịch Nhi, ánh mắt của anh xuyên qua tầng người ở hàng đầu, hướng về phía Mịch Nhi tươi cười, lại làm cho phái nữ cả hội trường sôi sục.
"A a a a, tôi cảm thấy, anh ấy đang nhìn tôi, ánh mắt say lòng người như vậy, đang nhìn tôi!"
"Rõ ràng là đang nhìn tôi! Nụ cười đó xinh đẹp cỡ nào, cuối cùng đang cười với tôi, hắn anh ấy đang mỉm cười với tôi!"
"Mấy người đừng tự đa tình, rõ ràng ánh mắt anh ấy đang nhìn tôi, cũng cười với tôi!"
"Mấy ngươi đều nằm mơ đi! Nhất định anh ấy nhìn tôi! Chờ coi, chút nữa trong tiệc rượu, nhất định anh ấy sẽ tới tìm tôi, nói không chừng tối nay hai người chúng tôi sẽ đính ước đêm đẹp. . . . . ."
"Cút! Làm sao Liên tổng có thể coi trọng cô chứ! Chỉ có mỹ nữ như tôi mới hợp với anh ấy! Muốn gả vào Hào Môn cũng chỉ có thể là tôi!"
"Đừng nói gả cho anh ấy, coi như cái gì cũng không cho tôi, chỉ cần anh ấy yêu cầu, muốn tôi làm gì cũng được! Liền tổng rất đẹp trai, so với hình trên báo còn đẹp gấp trăm lần!"
"Chỉ cần nếm thử mùi vị của anh ấy, cùng ** với anh ấy, nhất định tôi đã vui mừng như điên rồi, người đàn ông ưu tú như vậy, cho dù bán sắc lỗ vốn cũng đều đáng giá!"
. . . . . .
Mịch Nhi đang nhìn nụ cười nhẹ nhàng của Liên Tĩnh Bạch, lại nghe mấy người sau lưng không ngừng tranh giành cãi vã, những lời kia khiến cho cô giận tím mặt, thoáng chốc bốc lên lửa giận!
Mịch Nhi bực tức xoay người, nhìn chằm chằm mấy người kia quát: "Người đàn ông trên kia, Liên Tĩnh Bạch, anh ấy là của tôi đấy!"
Nếu như dưới tình huống bình thường, chắc Mịch Nhi sẽ không có bực tức tuyên cáo chủ quyền với Liên tĩnh Bạch như vậy, cô rất rõ ràng, những người háo sắc nói yêu anh, những người phụ nữ bày tỏ ái mộ với anh nhiều như vậy, cô không thể ngăn lại từng người từng người.
Từ mặt khác mà nói, cô độc chiếm người đàn ông ưu tú như vậy, còn bị những người phụ nữ khác yêu say đắm thưởng thức tại chỗ, đây cũng là chuyện đáng khoe khoang kiêu ngạo. Nhưng mà, nếu như người động tâm với anh là mấy cô nàng kiêu căng ngạo mạn kia, cô hoàn toàn không có cách nào dễ dàng tha thứ!
Mấy cái người buổi trưa vẫn còn khen ngợi dáng vẻ Alex, bây giờ lại đứng núi này trông núi nọ, bộ dạng có thể hiến thân nịnh hót với Liên Tĩnh Bạch, thật sự quá mức ghê tởm!
Nhất là trải qua chuyện buổi chiều, trong lòng cô càng không thoải mái!
Buổi chiều hôm nay đã mất liên lạc với Liên Tĩnh Bạch, sau khi lo lắng khổ sở, cô hoàn toàn cảm nhận được mình không thể mất đi anh, cho dù là một giây sau, Mịch Nhi kiên quyết tuyệt đối sẽ không chủ động bỏ cuộc! Nhất định cô phải phòng thủ thật chắc trông coi người đàn ông của mình!
Mấy người đằng sau bị lời Mịch Nhi làm cho sững sờ, đợi bọn họ thấy rõ Mịch Nhi, nhìn thấy Alex ngồi bên cạnh cô, lập tức bộc phát ra sự châm biếm.
"Ha ha, thì ra là cô! Chân đứng hai thuyền sẽ bị sét đánh, Alex còn ngồi bên cạnh cô, lại dám hoa si đối với Liên tổng!"
Mịch Nhi rầu rĩ nâng cằm lên, nhìn vẻ mặt sáng láng của Liên Tĩnh Bạch, lại trong lúc không biết ngây ngẩn cả người.
Là cô có ảo giác ư, giống như cô nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt thâm thúy đó như có lực xuyên thấu, hình như đang xuyên thấu qua mấy hàng ghế ngồi phía trước, trực tiếp quét về phía cô!
Mịch Nhi đột nhiên giật mình, cảm giác anh đang nhìn tới không phải ảo giác, nếu như Liên Tĩnh Bạch đã sớm đi tới hội trường, nếu như anh vẫn luôn chú ý tới cô, như vậy anh biết chỗ ngồi của cô, có thể trực tiếp nhìn cô từ trên, cũng hoàn toàn có thể làm được!
Cô nhớ lại việc Liên Tĩnh Bạch luôn mang bất ngờ tới cho cô, anh rất thích khiến cô kinh ngạc vui mừng, nếu như nói tất cả mọi chuyện hôm nay trong hội trường do anh cố ý sắp xếp, cô cũng sẽ cảm thấy đó là tác phong của anh!
Như vậy, cô chỉ muốn chờ đợi, nhìn Liên Tĩnh Bạch trên bục có thể vạch trần đáp án gì tốt.
Liên Tĩnh Bạch đứng trên bục chỉ nhìn thằng về phía Mịch Nhi, ánh mắt của anh xuyên qua tầng người ở hàng đầu, hướng về phía Mịch Nhi tươi cười, lại làm cho phái nữ cả hội trường sôi sục.
"A a a a, tôi cảm thấy, anh ấy đang nhìn tôi, ánh mắt say lòng người như vậy, đang nhìn tôi!"
"Rõ ràng là đang nhìn tôi! Nụ cười đó xinh đẹp cỡ nào, cuối cùng đang cười với tôi, hắn anh ấy đang mỉm cười với tôi!"
"Mấy người đừng tự đa tình, rõ ràng ánh mắt anh ấy đang nhìn tôi, cũng cười với tôi!"
"Mấy ngươi đều nằm mơ đi! Nhất định anh ấy nhìn tôi! Chờ coi, chút nữa trong tiệc rượu, nhất định anh ấy sẽ tới tìm tôi, nói không chừng tối nay hai người chúng tôi sẽ đính ước đêm đẹp. . . . . ."
"Cút! Làm sao Liên tổng có thể coi trọng cô chứ! Chỉ có mỹ nữ như tôi mới hợp với anh ấy! Muốn gả vào Hào Môn cũng chỉ có thể là tôi!"
"Đừng nói gả cho anh ấy, coi như cái gì cũng không cho tôi, chỉ cần anh ấy yêu cầu, muốn tôi làm gì cũng được! Liền tổng rất đẹp trai, so với hình trên báo còn đẹp gấp trăm lần!"
"Chỉ cần nếm thử mùi vị của anh ấy, cùng ** với anh ấy, nhất định tôi đã vui mừng như điên rồi, người đàn ông ưu tú như vậy, cho dù bán sắc lỗ vốn cũng đều đáng giá!"
. . . . . .
Mịch Nhi đang nhìn nụ cười nhẹ nhàng của Liên Tĩnh Bạch, lại nghe mấy người sau lưng không ngừng tranh giành cãi vã, những lời kia khiến cho cô giận tím mặt, thoáng chốc bốc lên lửa giận!
Mịch Nhi bực tức xoay người, nhìn chằm chằm mấy người kia quát: "Người đàn ông trên kia, Liên Tĩnh Bạch, anh ấy là của tôi đấy!"
Nếu như dưới tình huống bình thường, chắc Mịch Nhi sẽ không có bực tức tuyên cáo chủ quyền với Liên tĩnh Bạch như vậy, cô rất rõ ràng, những người háo sắc nói yêu anh, những người phụ nữ bày tỏ ái mộ với anh nhiều như vậy, cô không thể ngăn lại từng người từng người.
Từ mặt khác mà nói, cô độc chiếm người đàn ông ưu tú như vậy, còn bị những người phụ nữ khác yêu say đắm thưởng thức tại chỗ, đây cũng là chuyện đáng khoe khoang kiêu ngạo. Nhưng mà, nếu như người động tâm với anh là mấy cô nàng kiêu căng ngạo mạn kia, cô hoàn toàn không có cách nào dễ dàng tha thứ!
Mấy cái người buổi trưa vẫn còn khen ngợi dáng vẻ Alex, bây giờ lại đứng núi này trông núi nọ, bộ dạng có thể hiến thân nịnh hót với Liên Tĩnh Bạch, thật sự quá mức ghê tởm!
Nhất là trải qua chuyện buổi chiều, trong lòng cô càng không thoải mái!
Buổi chiều hôm nay đã mất liên lạc với Liên Tĩnh Bạch, sau khi lo lắng khổ sở, cô hoàn toàn cảm nhận được mình không thể mất đi anh, cho dù là một giây sau, Mịch Nhi kiên quyết tuyệt đối sẽ không chủ động bỏ cuộc! Nhất định cô phải phòng thủ thật chắc trông coi người đàn ông của mình!
Mấy người đằng sau bị lời Mịch Nhi làm cho sững sờ, đợi bọn họ thấy rõ Mịch Nhi, nhìn thấy Alex ngồi bên cạnh cô, lập tức bộc phát ra sự châm biếm.
"Ha ha, thì ra là cô! Chân đứng hai thuyền sẽ bị sét đánh, Alex còn ngồi bên cạnh cô, lại dám hoa si đối với Liên tổng!"
"Đúng là, chỉ bằng dung
mạo của cô, vóc người, ăn mặc, còn dám nói Liên tổng là của mình! Loại người xấu
xí như cô cũng xứng ảo tưởng với anh ấy sao! Cẩn thận chém gió to quá gãy lưỡi,
không nên khoác lác như vậy!"
"Liên tổng cũng không thể nào biết cô...cô nên thu hồi vọng tưởng của mình đi! Ngày mai có thể đi tới khoa tâm thần, có bệnh phải sớm điểm trị!"
Mịch Nhi phẫn hận cắn chặt răng, hôm nay cô cố ý mặc trang phục xấu, dùng mắt kiếng to che mặt, nếu không sao họ dám nói cô xấu!
Tức chết cô, cho tới bây giờ cô chưa từng bị như vậy, bị một đám người khi dễ lại hoàn toàn không có biện pháp đánh trả!
Những người này còn là bác sĩ ý tá ở Mộc Ái, coi như là nhân viên của cô, cho dù cô muốn lấy chút thuốc tên cho họ, nhưng một bà chủ không nên làm việc như vậy! Họ là một đám người bình thường không biết thân phận của cô, cho dù bây giờ cô lấy tất cả bối cảnh, họ cũng chỉ coi thành chuyện cười đến xem!
Cũng không thể đánh lại và không thể mắng, Mịch Nhi cảm thấy nghẹn chết rồi!
Bây giờ cô hết sức hối hận tại sao mình muốn lựa chọn mai danh ẩn tích đi tới Mộc Ái, sớm biết ở bệnh viện tạo lên phong ba, thì không bằng sáng sớm khua chiêng gõ trống mang thân phận đi làm cùng, ít nhất sẽ không giống như bây giờ, đấm một cái trên bông, khó chịu muốn chết!
Lúc này Alex bu lại, anh ta mỉm nói với mấy người phụ nữ đằng sau: "Mục cô nương rất tốt, cám ơn mấy người quan tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy! Cô ấy cũng có lúc nghĩ một đằng nói một nẻo, mới vừa rồi mấy cô không cần để ở trong lòng!"
Mặt Mịch Nhi càng đen hơn, cuối cùng cô lại hiểu rõ tại sao Alex bị cô đánh chửi lại không đổi sắc mặt rồi, thì ra anh ta đã hiểu rõ cách nói chuyện của người trong nước! Anh ta không chỉ không để lời nói chán ghét của cô vào trong mắt, mà cũng không để bụng lời nói chanh chua của những người khác!
Mịch Nhi xao động xoay người bịt kín lỗ tai, cô không muốn Alex ông nói gà bà nói vịt lung tung, cô cũng không muốn nhìn thấy sắc mặt chán ghét của mấy người này, cô phải nhìn Liên Tĩnh Bạch rửa mắt, phải nghe giọng nói của anh giải nỗi phiền não. . . . . .
Liên Tĩnh Bạch giống như tâm ý tương thông với cô, cuối cùng bắt đầu cầm míc nói: "Các vị y tế làm việc trong Mộc Ái, chúc mọi người buổi tối tốt lành! Tôi là tổng giám đốc của Triển thị Liên Tĩnh Bạch, hôm nay may mắn tham gia hoạt động của Mộc Ái, tôi cũng cảm thấy hết sức vui mừng. Hôm nay, tôi đến đây vì một người, trước hết để tôi giới thiệu cho mọi người kinh nghiệm cuộc đời của cô ấy, khiến mọi người biết cô ấy là một bác sĩ ưu tú thế nào!"
Toàn trường nghe anh nói truyện, cũng chầm chậm yên tĩnh trở lại, trong lòng Mịch Nhi không khỏi dâng lên một dự cảm lạ, khóe môi cô nhếch lên, trên thế giới này người hiểu rõ cô nhất là anh, mà người hiểu rõ anh nhất, cũng là cô.
Nếu như cô không có đoán sai, tối nay Mộc Ái tổ chức hoạt động này, và Liên Tĩnh Bạch xuất hiện ở đây, đều đã sớm ở trong dự định của anh! Anh đoán cô hối hận, vì vậy dùng phương thức này để đền bù khuyết điểm cho cô!
Anh hẳn là đã biết hôm nay cô gặp phải nhiều chuyện phiền lòng, những người vu oan ác lời với cô, cho nên, anh muốn trong hoạt động này, giúp cô rửa nhục, đánh vỡ tất cả lời đồn vì cô!
Anh nói đến đây vì một bác sĩ, nhất định là nói cô, anh muốn nói về kinh nghiệm cuộc đời, đại khái chính là thành tích học tập của cô, quá trình chữa bệnh và giành giải thưởng. . . . . .
Anh vì cô mà trải dài một sân nghi thức, hung hăng đánh vào mặt những người hôm nay vu oan cười nhạo cô!
Quả nhiên, Liên Tĩnh Bạch chậm rãi mở ra PPT* đã sớm chuẩn bị, anh đứng ở trên bục tỉ mỉ chỉnh đèn chiếu, giới thiệu những công ích của vị bác sĩ như lòng bàn tay, người nhà cô có học thức, từ nhỏ đã đắm chìm trong không khí y học, mười tuổi cô trúng tuyển hệ đại học V, năm sau thay mặt trường đại học V tham gia thi đua đại học toàn cầu đạt được cúp vàng, mười ba tuổi thi vào nghiên cứu sinh nước Mỹ, một năm sau tốt nghiệp vào bệnh viện Q thực tập. . . . . .
(*)PPT: Microsoft PowerPoint
Liên Tĩnh Bạch nói rõ rành mạch tất cả bằng cấp giải thưởng giành được, làm làm cho mọi người kinh hãi với học lực khủng bố của bác sĩ kia. Mọi người không ngừng than thở, thật sự có thiên tài như thế sao, từ khi sinh ra đã vượt qua người thường, cái loại thiên phú đó chỉ có thể khiến người phàm nhìn mà than thở! Ao ước ghen tị!
Mịch Nhi nhìn những tài liệu kia mà cũng ngây ngẩn cả người, trên cái thế giới này, cũng chỉ có một mình Liên Tĩnh Bạch sẽ nhớ tất cả thành tựu bằng cấp mà cô đạt được, có một ít thành tựu cô cũng quên mất, nhưng anh lại có thể kể ra tỉ mỉ như vậy, không chỉ dọa người khác, mà đến cô cũng kinh hãi!
Cái giới thiệu này kéo dài đến tận nửa giờ, Liên Tĩnh Bạch giảng giải xong nội dung diễn thuyết, anh đóng máy chiếu lại, nói tiếp: "Vị bác sĩ này từ khi mới mười mấy tuổi đã cứu chữa bệnh nhân, đã cải tử hồi sinh vô số người. Trong năm năm, cô ấy vẫn luôn tham gia hội bác sĩ không biên giới, phấn đấu ở chỗ nguy hiểm nhất, nhưng bây giờ cô ấy đã trở lại thành phố K, trở thành một thành viên của Mộc Ái, những bệnh nhân đã được chữa trị trong quá khứ cũng tới cảm ơn. Chúng ta cùng hoan nghênh đại biểu, Trương tổng của tập đoàn Vinh Thái, Việt tổng của xí nghiệp Võng Phi, còn có tổng giám đốc Danh thị cùng hội công thương nghiệp!"
"Oa!" Lần này, cả hội trường như bùng nổ, những cái tên này đều ở tầng lớp đỉnh cao của thành phố K, bọn họ đều từng chữa bởi một người!
Y học của bác sĩ này suất sắc thế nào, mới có thể hấp dẫn đến trình độ này! Cái này đã không chỉ là vấn đề y học, mà còn danh vọng địa vị, lại có thể khiến Liên tổng đến chủ trì buổi lễ, khiến các tổng giám đốc thương chính tới ngỏ lời cảm ơn!
"Liên tổng cũng không thể nào biết cô...cô nên thu hồi vọng tưởng của mình đi! Ngày mai có thể đi tới khoa tâm thần, có bệnh phải sớm điểm trị!"
Mịch Nhi phẫn hận cắn chặt răng, hôm nay cô cố ý mặc trang phục xấu, dùng mắt kiếng to che mặt, nếu không sao họ dám nói cô xấu!
Tức chết cô, cho tới bây giờ cô chưa từng bị như vậy, bị một đám người khi dễ lại hoàn toàn không có biện pháp đánh trả!
Những người này còn là bác sĩ ý tá ở Mộc Ái, coi như là nhân viên của cô, cho dù cô muốn lấy chút thuốc tên cho họ, nhưng một bà chủ không nên làm việc như vậy! Họ là một đám người bình thường không biết thân phận của cô, cho dù bây giờ cô lấy tất cả bối cảnh, họ cũng chỉ coi thành chuyện cười đến xem!
Cũng không thể đánh lại và không thể mắng, Mịch Nhi cảm thấy nghẹn chết rồi!
Bây giờ cô hết sức hối hận tại sao mình muốn lựa chọn mai danh ẩn tích đi tới Mộc Ái, sớm biết ở bệnh viện tạo lên phong ba, thì không bằng sáng sớm khua chiêng gõ trống mang thân phận đi làm cùng, ít nhất sẽ không giống như bây giờ, đấm một cái trên bông, khó chịu muốn chết!
Lúc này Alex bu lại, anh ta mỉm nói với mấy người phụ nữ đằng sau: "Mục cô nương rất tốt, cám ơn mấy người quan tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy! Cô ấy cũng có lúc nghĩ một đằng nói một nẻo, mới vừa rồi mấy cô không cần để ở trong lòng!"
Mặt Mịch Nhi càng đen hơn, cuối cùng cô lại hiểu rõ tại sao Alex bị cô đánh chửi lại không đổi sắc mặt rồi, thì ra anh ta đã hiểu rõ cách nói chuyện của người trong nước! Anh ta không chỉ không để lời nói chán ghét của cô vào trong mắt, mà cũng không để bụng lời nói chanh chua của những người khác!
Mịch Nhi xao động xoay người bịt kín lỗ tai, cô không muốn Alex ông nói gà bà nói vịt lung tung, cô cũng không muốn nhìn thấy sắc mặt chán ghét của mấy người này, cô phải nhìn Liên Tĩnh Bạch rửa mắt, phải nghe giọng nói của anh giải nỗi phiền não. . . . . .
Liên Tĩnh Bạch giống như tâm ý tương thông với cô, cuối cùng bắt đầu cầm míc nói: "Các vị y tế làm việc trong Mộc Ái, chúc mọi người buổi tối tốt lành! Tôi là tổng giám đốc của Triển thị Liên Tĩnh Bạch, hôm nay may mắn tham gia hoạt động của Mộc Ái, tôi cũng cảm thấy hết sức vui mừng. Hôm nay, tôi đến đây vì một người, trước hết để tôi giới thiệu cho mọi người kinh nghiệm cuộc đời của cô ấy, khiến mọi người biết cô ấy là một bác sĩ ưu tú thế nào!"
Toàn trường nghe anh nói truyện, cũng chầm chậm yên tĩnh trở lại, trong lòng Mịch Nhi không khỏi dâng lên một dự cảm lạ, khóe môi cô nhếch lên, trên thế giới này người hiểu rõ cô nhất là anh, mà người hiểu rõ anh nhất, cũng là cô.
Nếu như cô không có đoán sai, tối nay Mộc Ái tổ chức hoạt động này, và Liên Tĩnh Bạch xuất hiện ở đây, đều đã sớm ở trong dự định của anh! Anh đoán cô hối hận, vì vậy dùng phương thức này để đền bù khuyết điểm cho cô!
Anh hẳn là đã biết hôm nay cô gặp phải nhiều chuyện phiền lòng, những người vu oan ác lời với cô, cho nên, anh muốn trong hoạt động này, giúp cô rửa nhục, đánh vỡ tất cả lời đồn vì cô!
Anh nói đến đây vì một bác sĩ, nhất định là nói cô, anh muốn nói về kinh nghiệm cuộc đời, đại khái chính là thành tích học tập của cô, quá trình chữa bệnh và giành giải thưởng. . . . . .
Anh vì cô mà trải dài một sân nghi thức, hung hăng đánh vào mặt những người hôm nay vu oan cười nhạo cô!
Quả nhiên, Liên Tĩnh Bạch chậm rãi mở ra PPT* đã sớm chuẩn bị, anh đứng ở trên bục tỉ mỉ chỉnh đèn chiếu, giới thiệu những công ích của vị bác sĩ như lòng bàn tay, người nhà cô có học thức, từ nhỏ đã đắm chìm trong không khí y học, mười tuổi cô trúng tuyển hệ đại học V, năm sau thay mặt trường đại học V tham gia thi đua đại học toàn cầu đạt được cúp vàng, mười ba tuổi thi vào nghiên cứu sinh nước Mỹ, một năm sau tốt nghiệp vào bệnh viện Q thực tập. . . . . .
(*)PPT: Microsoft PowerPoint
Liên Tĩnh Bạch nói rõ rành mạch tất cả bằng cấp giải thưởng giành được, làm làm cho mọi người kinh hãi với học lực khủng bố của bác sĩ kia. Mọi người không ngừng than thở, thật sự có thiên tài như thế sao, từ khi sinh ra đã vượt qua người thường, cái loại thiên phú đó chỉ có thể khiến người phàm nhìn mà than thở! Ao ước ghen tị!
Mịch Nhi nhìn những tài liệu kia mà cũng ngây ngẩn cả người, trên cái thế giới này, cũng chỉ có một mình Liên Tĩnh Bạch sẽ nhớ tất cả thành tựu bằng cấp mà cô đạt được, có một ít thành tựu cô cũng quên mất, nhưng anh lại có thể kể ra tỉ mỉ như vậy, không chỉ dọa người khác, mà đến cô cũng kinh hãi!
Cái giới thiệu này kéo dài đến tận nửa giờ, Liên Tĩnh Bạch giảng giải xong nội dung diễn thuyết, anh đóng máy chiếu lại, nói tiếp: "Vị bác sĩ này từ khi mới mười mấy tuổi đã cứu chữa bệnh nhân, đã cải tử hồi sinh vô số người. Trong năm năm, cô ấy vẫn luôn tham gia hội bác sĩ không biên giới, phấn đấu ở chỗ nguy hiểm nhất, nhưng bây giờ cô ấy đã trở lại thành phố K, trở thành một thành viên của Mộc Ái, những bệnh nhân đã được chữa trị trong quá khứ cũng tới cảm ơn. Chúng ta cùng hoan nghênh đại biểu, Trương tổng của tập đoàn Vinh Thái, Việt tổng của xí nghiệp Võng Phi, còn có tổng giám đốc Danh thị cùng hội công thương nghiệp!"
"Oa!" Lần này, cả hội trường như bùng nổ, những cái tên này đều ở tầng lớp đỉnh cao của thành phố K, bọn họ đều từng chữa bởi một người!
Y học của bác sĩ này suất sắc thế nào, mới có thể hấp dẫn đến trình độ này! Cái này đã không chỉ là vấn đề y học, mà còn danh vọng địa vị, lại có thể khiến Liên tổng đến chủ trì buổi lễ, khiến các tổng giám đốc thương chính tới ngỏ lời cảm ơn!
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment