CHƯƠNG 65 - GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - TRUYỆN NGÔN TÌNH

GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC


Tác giả: Tả Nhi Thiến
Thể loại: Ngôn tình


CHƯƠNG 65:


Mịch Nhi lại lắc đầu, u ám tích tụ nói "Mà em phát hiện sau khi Mặc Đức chết đi, còn vô tri vô giác, em là ôm em ấy trở về làng như thế nào, giải thích cái chết của em ấy với anh trai em em ấy như thế nào, an bài hậu sự của em ấy như thế nào, tất cả những thứ này em đều không nhớ rõ... Em chỉ nhớ khi anh trai em ấy nhìn thấy thi thể lạnh băng của em ấy ánh mắt thương tâm tuyệt vọng, nhưng lại không ai lên tiếng trách cứ em, điều này khiến em càng khó chịu..."

"Nơi chiến tranh sinh mạng là mỏng manh nhất, không ai có thể bảo đảm nói mình nhất định có thể sống sót, sinh mạng của Mặc Đức là do chiến tranh đoạt đi, không ai cảm thấy là lỗi của em, Mịch Nhi, em nên hiểu rõ - -" Liên Tĩnh Bạch nhẹ nhàng khuyên bảo cô, tuy nhiên sự an ủi này chậm nửa năm, đã bỏ lỡ thời kì tốt nhất.

Mịch Nhi lại cười khổ, lý trí tuy biết là vậy, nhưng tình cảm không thể nghĩ như vậy, cô nói: "Theo tình hình trên xem là chiến tranh mưu hại Mặc Đức ra sao, em chỉ biết là em ấy chết vì em, em là một người mưu hại mạng em ấy, nên chịu trách nhiệm mạng sống kia của em ấy... Đây cũng là lần đầu tiên em nảy sinh hoài nghi với y học, tại sao em rõ ràng có y thuật tiên tiến như vậy, lại cứu không nổi tính mạng của một đức bé, là bản thân em kỹ thuật còn chưa đủ, hay là bác sĩ nhất định vĩnh viễn cũng không chiến thắng được tử thần đây? Thời điểm này, em căn bản không cách nào đối mặt với bệnh nhân nào, không cách nào hoàn thành công việc gì của bác sĩ, trong tổ chức bác sĩ không biên giới, em thành người suy sút nhất, em biết, em đã không thể ở lại nơi Mặc Đức sống."

"Khi đó tại sao không trở lại chứ?" Liên Tĩnh Bạch hơi cau mày hỏi, "Nửa năm trước tại sao em không về nhà, ở bên ngoài chịu tổn thương, em nên trở lại bên cạnh anh ấm áp..." Nếu khi đó Mịch Nhi trở về, có anh và chú Mục dì Tố chăm sóc và khuyên bảo, như vậy cô nhất định sẽ không đem chuyện này ở trong lòng buồn lâu như thế, vì vậy đau lòng càng ngày càng nghiêm trọng!

"Em không dám về nhà, Dịch Nhi nói thời điểm kia em tiều tụy đến không giống người, bọn em sợ hãi, em làm sao dám về nhà như vậy..." Mịch Nhi lắc đầu, ấp úng nói

chuyện xảy ra sau đó, đây giống như trải qua một khoảng thời gian nội tâm bị hành hạ, "Chờ sau khi hoả táng chôn cất em ấy, em mang theo một nắm tro cốt của em ấy, thất hồn lạc phách về căn cứ... Trong căn cứ, em bảo một chú giúp em chế tro cốt của Mặc Đức thành kim cương, rồi mới khảm chúng trên vòng tai anh tặng em, muốn vĩnh viễn kỷ niệm em ấy như vậy. Đây là tất cả chuyện về tro cốt kim cương, một chuyện xưa bi thương như vậy."

"Mịch Nhi, tại sao ở bên ngoài chịu tổn thương, liền một mình trốn trong góc hành hạ chính mình..." Tay Liên Tĩnh Bạch cầm chắc tay ô, đồng khởi lần mò vòng tai bên tai trái cô, cảm xúc phức tạp lại khó hiểu.

Mấy khối tro cốt kim cương màu xanh trên mặt vòng tai kia rạng rỡ phát sáng, nó là nguồ gốc gây ra tất cả đau khổ cho Mịch Nhi, nhưng cũng là người cứu sống sinh mạng Mịch Nhi. Chúng đương nhiên có quyền lợi có địa vị đặt cùng một chỗ với tín vật anh đưa cho Mịch Nhi, nhưng nếu Mịch Nhi có thể vĩnh viễn chữa trị tốt tâm bệnh không lại vì nó mà đau buồn, đây mới là tốt.
"Trong căn cứ cũng luôn có người chăm sóc em, đây chính là nơi em lớn lên, là quê hương thứ hai của em, các chú dì và Dịch Nhi và em trai em gái cũng đã rất cố gắng khiến em vui vẻ khiến em hạnh phúc, mà em sa sút tinh thần ba ở căn cứ trong tháng, khoảng thời gian kia thật sự rất có lỗi với bọn họ, để cho tất cả mọi người lo lắng rồi." Mịch Nhi nâng cằm lên, tràn ngập cảm kích nói.

"Mãi đến, mãi đến một ngày nào đó, một dì sinh bảo bảo trong căn cứ khi đó khó sinh, vừa vặn ngày đó tất cả bác sĩ cũng không ở đây, tuy nhiên cũng không có ai bị buộc phải trở về sau khi không có em lấy dao phẫu thuật tới cứu chữa cho dì ấy, mà em ở bên ngoài nghe dì ấy kêu thảm thiết, không đành lòng và kích động không ngừng dâng lên, em vọt vào phòng sinh, làm sinh mổ cho dì, cuối cùng mẹ con bình an..."

Trong mắt Mịch Nhi dần hiện ra nước mắt sáng trong: "Đó là lần đầu tiên em tự tay nghênh đón sinh mạng mói ra đời, em là người đầu tiên trên thế giới chạm vào đứa bé kia, một sinh mạng tươi sống xuất hiện, nó hưởng thụ toàn bộ tình yêu của người thân! Em ôm đứa bé cảm động khóc lên, liền bắt đầu từ khoảnh khắc đó, em quyết định đi khỏi bóng ma, quý trọng mỗi một ngày bên tất cả người em yêu. Em cũng vĩnh viễn sẽ không nảy sinh nghi ngờ với bất kỳ công việc gì của bác sĩ. Bởi vì mặc dù chúng em phải đối mặt cái chết, nhưnguènhiều hơn nữa là đem người bệnh chữa khỏi thành công, là mang cho người khác cuộc sống mới rực rỡ, đây là quá nhiều bóng ma hắc ám lại không cách nào che ánh sáng! Sau khi nghĩ thông suốt, em cũng nhịn không được nhớ anh, nắm chặt thời gian nghiên cứu chế tạo ra **tặng cho anh, về bên cạnh anh."

"Đúng, em nên tỉnh lại, Mặc Đức nhất định không hy vọng em ấy dùng sinh mạng đổi lấy bình an để chị Mịch Nhi đau lòng khổ sở, em muốn hạnh phúc cả phần của em ấy, thì phải hạnh phúc gấp đôi, mới có thể không phụ tâm ý của em ấy!" Tâm tình Liên Tĩnh Bạch lên xuống theo lời cô, nghe được cô nói đến lúc tỉnh lại, tâm tình cũng dễ chịu một chút.

"Bây giờ em cảm thấy được mình rất khá, nghe theo trái tim mình trở về cạnh anh, không bao giờ nguyện ý rời xa anh nữa." Mịch Nhi nhìn mi mắt Liên Tĩnh Bạch, nghiêm túc nói, "Anh Tiểu Bạch, em đã nói tất cả chuyện cho anh, đây là thất cả quá khứ anh không biết. Sau này em sẽ không đi nữa, đúng, sau này mỗi một ngày em đều mang theo Mặc Đức cùng nhau, em đã đồng ý em ấy sẽ dẫn em ấy đi xem phong cảnh khắp thế giới, mặc dù em ấy đã qua đời, nhưng em sẽ lấy phương thức này tường nhớ em ấy, cho dù anh sẽ tức giận, em cũng sẽ không vứt bỏ em ấy..."

"Em nghĩ anh là loại người gì, chúng ta nên kỷ niệm tưởng nhớ em ấy như vậy, anh sẽ không để ý." Liên Tĩnh Bạch thật sự gật đầu, đồng ý cách nghĩ của cô, "Trước kia cũng đã chỉ có em tưởng nhớ em ấy, hiện tại lại thêm anh, anh cũng rất cảm kích Mặc Đức đã cứu em, chúng ta ngoại trừ hoài niệm cảm ơn em ấy, càng cần lấy một loại phương thức khác thay em ấy sống tốt..."

Liên Tĩnh Bạch buông xuống một chút để ý cuối cùng trong lòng, quả thật, anh ham muốn chiếm hữu hạng nặng căn bản không thể chịu đựng được bên cạnh Mịch Nhi có đàn ông khác, huống chi Mịch Nhi muốn vĩnh viễn mang theo tro cốt một người trên người, lúc này thật chọc giận anh cực độ.

Nhưng người kia chỉ là một đứa bé sáu tuổi, là một đứa bé tội nghiệp vì cứu Mịch Nhi mà bỏ mạng, anh đối với Mặc Đức cảm tạ vượt qua cả ghen tuông, sau này anh, sẽ không còn bất mãn và tức giận với tro cốt kim cương khảm bên tai Mịch Nhi, chỉ biết tiếp thu cám ơn nó.

Em cũng biết, anh Tiểu Bạch tốt nhất! Anh có thể vẫn nghe em nói hết một đoạn chuyện xưa dài như vậy, có thể bao dung đủ loại chuyện trong quá khứ của em, em thật sự rất vui!" Cuối cùng Mịch Nhi lộ ra một nụ cười chân thành vui vẻ, "Em tự nhũ, sau này mỗi một ngày đều phải hạnh phúc cả phần của Mặc Đức, hôm nay, là ngày nhẹ nhàng nhất với em trong nửa năm qua. Nói ra chuyện chỉ có một mình em gánh kia, em cảm thấy thoải mái hơn, thì ra là, thẳng thắn đối mặt quá khứ thứ không vui vẻ kia, cũng không khó như trong tưởng tượng nha."

Lúm đồng tiền nho nhỏ trên mặt Mịch Nhi vạch ra ánh mặt trời trong đêm u ám, nhìn trong mắt Liên Tĩnh Bạch là đẹp động lòng người như vậy, rốt cuộc cô như trút được gánh nặng ném chuyện không cách nào đối mặt vào quá khứ, rốt cuộc có thể thoải mái và vui cười lần nữa.

"Sau này, đừng có chuyện liền gạt anh, chuyện gì cũng có thể nói cho anh biết, anh sẽ yên tĩnh nghe..." Liên Tĩnh Bạch ôm Mịch Nhi, lẳng lặng vỗ sau lưng cô, giọng nói êm tai giống như bài hát ru con cố ý kéo dài âm điệu, "Chúng ta đã cùng nhau đối mặt tất cả chuyện không vui, tối nay cũng tranh cãi cũng ầm ĩ cũng đã khóc cũng kêu qua, cuối cùng tất cả đều bình tĩnh lại. Bây giờ, em nhắm mắt lại, cái gì cũng không nghĩ đến, ngoan ngoãn ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại, em vẫn là Mịch Nhi vui vẻ nhất ngang ngược nhất "

Tối nay cô tâm trạng rên bờ vực sụp đổ, khóc ầm ĩ gào thét kích động dường như tiêu hao tất cả sức lực của cô, Mịch Nhi có thể kiên trì đến bây giờ còn có thể giữ vững tỉnh táo, cũng đã là cực hạn, hiện tại cô cần chính là ngủ một giấc thật tốt, bù đủ tất cả tinh thần và sức lực, không thể mệt nhọc chút nào nữa.

Chuyện kế tiếp, cũng giao cho anh làm đi.

Biết hành trình của Mịch Nhi trong năm năm này, trong lòng Liên Tĩnh Bạch đã có kế hoạch hoàn toàn mới, có một số việc nhất định phải lập tức tăng thời gian, nhất định phải làm xong trước tiên, mới có thể đạt hiệu quả tốt nhất.

Trong lúc anh đang thay đổi ý nghĩ, Mịch Nhi cũng đã mê man ngủ thiếp đi.

Anh nhẹ nhàng đặt Mịch Nhi mệt mỏi vô cùng ngủ say trên giường, cẩn thận đắp kín chăn cho cô, lúc này mới nhẹ bước ra khỏi phòng.

Trên hành lang, anh gọi điện thoại cho trợ lý: "Này? Khoảng thời gian trước tô sắp xếp cậu đi vận chuyên gì đó, mấy ngày gần đây sẽ phải tăng nhanh tốc độ chuẩn bị xong, còn có ta đặc biệt nhấn mạnh một chuyện khác, càng không thể có một chút sơ suất! Trước thứ hai, mọi chuyện đều phải cho tôi một câu trả lời thỏa mãn, còn có..."

Nghiêm túc phân phó cho trợ lý thật lâu, Liên Tịnh Tĩnh Bạch mới cúp điện thoại lại trở về phòng, anh ngồi ở đầu giường, tỉ mỉ dùng khăn nóng lau mặt Mịch Nhi, giúp cô xoa xoa ánh mắt khóc sưng, vẫn bận rộn đến khi anh không thấy Mịch Nhi cảm thấy đau lòng, mới dừng lại.

Anh lên giường nằm bên cạnh Mịch Nhi, giam chặt thân thể mềm nhũn của cô vào trong lòng, kéo tay cô, anh nhỏ giọng nhưng kiên định nói: "Mịch Nhi, đôi tay này cả đời anh cũng sẽ không buông ra nữa, sẽ không bao giờ để em rời khỏi nữa, để anh không nhìn thấy em bị thương! Anh nhớ khi còn bé cảnh cáo không cho phép em rời đi tầm mắt anh, anh sẽ bảo vệ em an toàn, cho nên năm năm kia để em trải qua những chuyện không vui kia, anh cũng có lỗi. Nhưng sau này, anh sẽ không bao giờ phạm sai lầm nữa, em yên tâm, tấ cả đều có anh, anh sẽ không trở thành xiềng xích trói buộc em, còn sẽ để em tự do làm chuyện muốn làm, anh sẽ chỉ giúp em làm những chuyện kia tốt hơn..."

Giọng nói Liên Tĩnh Bạch cũng càng ngày càng thấp, âm điệu càng kéo càng dài, cuối cùng, anh ôm Mịch Nhi ngủ thiếp đi.

Tối nay tâm trạng cô lên xuống thân thể mệt nhọc, làm sao tâm trạng anh không chấn động lên xuống cùng Mịch Nhi, anh phải vừa nghe cô nói tất cả chuyện rung động kinh sợ, vừa tùy thời chú ý cảm xúc của cô, chú ý cả thể xác và tinh thần cụng cực khổ, tối nay anh mới là người mệt mỏi nhất, dù thân thể có tốt, chống đỡ đến mức bây giờ cũng không chịu được.

Thời gian hiện tại, là lúc hai người yên tĩnh dưỡng đủ tinh thần khôi phục thể lực, ném tất cả chuyện xưa mới vừa giaỉ thích sau đầu, bọn họ chỉ muốn trải nghiệm những kỷ niệm ngọt ngào nhất trong mơ.

Một đêm ngon giấc, khi sáng sớm ngày thứ hai, Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi lần lượt trước sau miễn cưỡng tỉnh lại, đối mặt cười, trên mặt hai người không lưu lại chút bi kịch tối tăm nào sau tối hôm qua, đây làm cho đối phương cũng tràn ngập vui vẻ.

Hai người cũng có trí tuệ tuyệt vời để hiểu sinh hoạt người thường, qua một đêm, không đề cập tới chuyện ngày hôm qua vén lên, rút ra chính là bài học kinh nghiệm ngày hôm qua lấy được, mà không phải những tâm tình u ám kia.

Một ngày mới, cần phải có tâm tình mới, nghiêm túc với mỗi giây. Đây là trách nhiệm với cuộc sống, là thái độ tích cực nhất.

"Hôm nay còn muốn đi theo đoàn đi tham quan phong cảnh sao?" Liên Tĩnh Bạch mỉm cười hỏi, "Tối hôm qua em ngủ được rất ít, không bằng hôm nay ngủ thêm một giấc, nếu như còn tham gia hành trình căng thẳng như vậy, anh sẽ lo lắng thân thể em."

"A, đúng, bây giờ chúng ta còn đang theo đoàn du lịch, thiếu chút nữa em cũng không nghĩ ra..." Mịch Nhi suýt nữa quên mất chuyện này, tối hôm qua nói về từng chút một về năm năm trước, cô có một loại cảm giác giống như cách mấy thế kỉ, tựa như hôm qua cô mới ôn lại những chuyện kia một lần, mà không phải du lịch ngắm cảnh.

"Cũng biết em có thể sẽ quên, cho nên anh mới nhắc nhở em. Bây giờ quyết định như thế nào đây, ngủ, hay là đi du lịch? Nếu như muốn đuổi theo đoàn, hiện tạòaphải rời giường nắm chặc thời gian." Liên Tĩnh Bạch vẫn là miễn cưỡng dựa trên giường, anh mười phần nắm chắc, Mịch Nhi đã trải qua những thăng trầm của tâm trạng của tối hôm qua, hôm nay vẫn là yếu ớt mệt mỏi không muốn làm bất cứ chuyện gì.

"Không đi, mệt quá..." Mịch Nhi quả nhiên làm nũng lười biếng vùi đầu vào trong chăn, không ngừng lắc đầu nói, "Mới không cần rời giường, du lịch cái gì em không tham gia, mấy ngày nay chúng ta dứt khoát ra khỏi đoàn, mình tìm quán trọ ngủ đi... Dù sao trải nghiệm du lịch bình thường cũng đã trải nghiệm, cảnh vật nên nhìn cũng không cần thiết không phải nhìn ở chỗ này, em không chơi, muốn nghỉ ngơi "

"Được, vậy em cứ tiếp tục ngủ, anh đi tìm hướng dẫn viên du lịch và đội trưởng, cũng báo cho mấy ông bà hai người chúng ta không tiếp tục tham gia hành trình sau." Liên Tĩnh Bạch gật đầu một cái, sắp xếp nói, "Còn phải chuẩn bị dừng chân đăng kí quán trọ khác, phải chờ nghỉ ngơi tốt lại về nhà."

"Hi hi, cám ơn anh Tiểu Bạch!" Mịch Nhi cho anh một nụ cười sáng lạn, từ trong chăn vẫy tay hào nói, "Bye bye, đi sớm về sớm, anh vất vả rồi!"

"Nhìn anh lao lực như vậy, em phải báo đáp anh thế nào đây?" Liên Tĩnh Bạch hơi nhíu mày, nửa thật nửa giả hỏi, "Không bằng, đáp ứng anh một điều kiện, làm khoản giao dịch như thế nào?"

truyenhoangdung.blogspot.com

No comments

Powered by Blogger.