CHƯƠNG 59 - HOÀNG PHI SỞ ĐẶC CÔNG SỐ 11 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
HOÀNG PHI SỞ ĐẶC CÔNG SỐ 11
Tác giả : Tiểu Tương Đông Nhi
Thể loại: Ngôn tình, xuyên không, cổ đại
Sở Kiều vừa dứt lời thì một hồi chuông lớn vang lên, tiếng
chuông ngân văng vẳng lan xa hơn mười dặm.
Yến Tuân cùng Gia Cát Nguyệt đồng thời biến sắc, bên trong lều lớn vốn đang náo động chỉ một thoáng liền trở nên an tĩnh, tất cả mọi người đều quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng tung hô:
Yến Tuân cùng Gia Cát Nguyệt đồng thời biến sắc, bên trong lều lớn vốn đang náo động chỉ một thoáng liền trở nên an tĩnh, tất cả mọi người đều quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng tung hô:
“Tham kiến bệ hạ!”
Màn trướng ở cửa mở rộng, gió Bắc ào vào khiến ngọn đèn chao đảo một cách dữ dội, trong không gian yên tĩnh có tiếng bước chân chỉnh tề vang lên, một nhóm lớn cấm quân ở ngoài hoàng trướng tiến vào, khôi giáp lạnh lẽo như băng cùng mùi kim loại từ vũ khí thoáng chốc liền lấn áp mùi thịt nướng trong lều. Sở Kiều cẩn thận ngẩng đầu lên, chỉ thấy một đám giày da hươu trắng bóc đạp trên mặt thảm bằng da gấu trong lều, cầm đầu là một đôi chân không lớn không nhỏ, đế giày màu trắng, mặt giày thêu hoàng kim long cưỡi mây, bước chân trầm ổn, không nóng không vội, chậm rãi đi tới.
“Tất cả đứng lên đi.”
Tiếng nói trầm thấp chậm rãi vang lên từ phía trên, âm lượng không vang vọng cũng không nghiêm nghị, thậm còn có chút khàn khàn, tuy nhiên nó lại như sóng biển chậm rãi bao trùm bên trong lều. Mọi người đồng loạt đứng dậy, nhưng không ai dám ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.
Thẳng cho đến khi tiếng nói trầm thấp của Hạ hoàng lại vang lên một lần nữa,
Màn trướng ở cửa mở rộng, gió Bắc ào vào khiến ngọn đèn chao đảo một cách dữ dội, trong không gian yên tĩnh có tiếng bước chân chỉnh tề vang lên, một nhóm lớn cấm quân ở ngoài hoàng trướng tiến vào, khôi giáp lạnh lẽo như băng cùng mùi kim loại từ vũ khí thoáng chốc liền lấn áp mùi thịt nướng trong lều. Sở Kiều cẩn thận ngẩng đầu lên, chỉ thấy một đám giày da hươu trắng bóc đạp trên mặt thảm bằng da gấu trong lều, cầm đầu là một đôi chân không lớn không nhỏ, đế giày màu trắng, mặt giày thêu hoàng kim long cưỡi mây, bước chân trầm ổn, không nóng không vội, chậm rãi đi tới.
“Tất cả đứng lên đi.”
Tiếng nói trầm thấp chậm rãi vang lên từ phía trên, âm lượng không vang vọng cũng không nghiêm nghị, thậm còn có chút khàn khàn, tuy nhiên nó lại như sóng biển chậm rãi bao trùm bên trong lều. Mọi người đồng loạt đứng dậy, nhưng không ai dám ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.
Thẳng cho đến khi tiếng nói trầm thấp của Hạ hoàng lại vang lên một lần nữa,
“Đều ngồi
xuống đi, Tề Nhi, bắt đầu đi.”
Tam hoàng tử Triệu Tề cung kính đáp:
Tam hoàng tử Triệu Tề cung kính đáp:
“Dạ, phụ hoàng.”
Sau đó hắn tiến lên một bước, cao giọng nói:
Sau đó hắn tiến lên một bước, cao giọng nói:
“Quốc yến bắt đầu, tất cả an vị.”
Tiếng đàn sáo liền vang lên ngay sau đó, hai hàng vũ cơ y phục lộ liễu tiêu sái tiến vào. Vũ cơ thân hình thướt tha, mặt mũi như hoa đào, da thịt tựa tuyết trắng, đong đưa tay áo chảy dài như nước uyển chuyển múa một vũ điệu mị hoặc ở chính giữa lều trướng. Từng món ăn quý hiếm được đưa lên từng chỗ ngồi, lúc này mọi người mới hồi phục lại tinh thần, tiếng cười nói vui vẻ lại một dần dần lan rộng.
Gia Cát Nguyệt vẫn như cũ đứng ở trước mặt Yến Tuân, vẫn dùng sắc mặt lạnh nhạt cùng ánh mắt thâm trầm nhìn thiếu nữ đứng bên cạnh Yến Tuân. Nhìn thấy trên khuôn mặt lạnh nhạt của nàng lộ ra vẻ quật cường quen thuộc, hắn chậm rãi gật đầu, không nói một câu liền quyết tuyệt xoay người đi, vạt áo lông vung vẩy kéo theo gió lạnh như băng, giống như bảo kiếm sắc bén vừa xẹt qua mặt nước hồ, tạo nên từng gợn nước nhẹ nhàng lay động.
Đầu ngón tay Sở Kiều bỗng nhiên trở nên lạnh như băng, cảm xúc dâng trào trong lồng ngực khiến hai hàng lông mày bất giác nhíu chặt lại một chỗ. Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu rồi ngồi xuống.
Một bàn tay đột nhiên khoác lên vai nàng, Sở Kiều ngẩng đầu lên, đối diện chính là đôi mắt đen nhánh của Yến Tuân. Yến Tuân không nói gì nhưng nàng lại có thể cảm nhận được ý nhắn nhủ của hắn. Đã bao nhiêu năm, trong từng thời điểm đau khổ nhất, trong từng đêm tràn ngập hận ý, bọn họ đều dùng phương thức như thế khích lệ nhau, chính là
Tiếng đàn sáo liền vang lên ngay sau đó, hai hàng vũ cơ y phục lộ liễu tiêu sái tiến vào. Vũ cơ thân hình thướt tha, mặt mũi như hoa đào, da thịt tựa tuyết trắng, đong đưa tay áo chảy dài như nước uyển chuyển múa một vũ điệu mị hoặc ở chính giữa lều trướng. Từng món ăn quý hiếm được đưa lên từng chỗ ngồi, lúc này mọi người mới hồi phục lại tinh thần, tiếng cười nói vui vẻ lại một dần dần lan rộng.
Gia Cát Nguyệt vẫn như cũ đứng ở trước mặt Yến Tuân, vẫn dùng sắc mặt lạnh nhạt cùng ánh mắt thâm trầm nhìn thiếu nữ đứng bên cạnh Yến Tuân. Nhìn thấy trên khuôn mặt lạnh nhạt của nàng lộ ra vẻ quật cường quen thuộc, hắn chậm rãi gật đầu, không nói một câu liền quyết tuyệt xoay người đi, vạt áo lông vung vẩy kéo theo gió lạnh như băng, giống như bảo kiếm sắc bén vừa xẹt qua mặt nước hồ, tạo nên từng gợn nước nhẹ nhàng lay động.
Đầu ngón tay Sở Kiều bỗng nhiên trở nên lạnh như băng, cảm xúc dâng trào trong lồng ngực khiến hai hàng lông mày bất giác nhíu chặt lại một chỗ. Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu rồi ngồi xuống.
Một bàn tay đột nhiên khoác lên vai nàng, Sở Kiều ngẩng đầu lên, đối diện chính là đôi mắt đen nhánh của Yến Tuân. Yến Tuân không nói gì nhưng nàng lại có thể cảm nhận được ý nhắn nhủ của hắn. Đã bao nhiêu năm, trong từng thời điểm đau khổ nhất, trong từng đêm tràn ngập hận ý, bọn họ đều dùng phương thức như thế khích lệ nhau, chính là
“Phải chờ, phải nhẫn. Rốt cuộc sẽ có ngày đứng dậy.”
Sở Kiều yên lặng gật đầu, khắp nơi vang lên tiếng nhạc huyên náo cùng tiếng người ồn ào, nàng ngẩng đầu lên nhìn về hướng cao nhất ở phía Bắc, nơi đó ánh đèn sáng rỡ vô cùng chói mắt khiến người khác cơ hồ không thể nhìn trực diện. Thiếu nữ mở to mắt nhìn nam nhân đang ngồi chính giữa, ánh sáng đèn rực rỡ vờn quanh khiến mặt người nọ trở nên mơ hồ nhìn không rõ, chỉ có thể nhìn thấy hắn một thân bảo khố thêu kim long giương ngũ trảo sắc bén như thép, đang dùng ánh mắt khó lường nhìn khắp bên trong lều.
Một tiếng *ầm* vang lên, màn trướng trước cửa lều được kéo ra, gió lạnh ào vào, bên ngoài quảng trường rộng lớn cắm đầy ngọn đuốc đang cháy hừng hực, đưa mắt nhìn ra thì thấy chính là ba trăm vạt chiếu được xung quanh cho những người không có tư cách tiến vào chủ trướng, chiếm cứ một khoảng đất rộng, thanh thế vô cùng ồn ào, náo nhiệt hơn cả bên trong chủ trướng. Rèn cửa lều chủ trướng vừa được nhấc lên, bên ngoài liền vang lên một trận trầm trồ khen ngợi.
Ngay lúc đó đột nhiên có tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, tất cả ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy từ xa xuất hiện hơn trăm kỵ mã đang tung vó chạy tới, tốc độ kinh người, dũng mãnh tuyệt luân. Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc tự hỏi chiến mã vô chủ từ đâu ra thì một trăm binh sĩ khoác giáp bạc chợt lao ra khỏi đội ngũ, dậm chân phi thân lưng ngựa, hành động linh hoạt đều nhịp, không một động tác thừa.
Đám vương công quý tộc vây xem nhất thời phát ra tiếng trầm trồ như sấm. Một trăm kỵ binh tay trái cầm đao tay phải cầm khiên, dùng hai chân khống chế chiến mã, động tác như nước chảy mây trôi, đội hình vừa chỉnh tề đẹp đẽ vừa thực dụng trong chiến đấu. Tướng quân cầm đầu tuổi không lớn lắm, đầu đội mũ thiết đen che khuất mặt, động tác chỉ huy dứt khoát cùng thân hình thẳng tắp nhìn qua vô cùng tiêu sái oai hùng.
Chợt, binh sĩ trên lưng ngựa đồng loạt thu đao, đem khiên đặt ở sau lưng, lấy cung nỏ ở bên hông ra, giương cung lắp tên, dùng lực đạp dưới chân tung mình lên buông dây cung ra. Chỉ nghe thấy hàng loạt tiếng chiu chíu vang lên, một trăm kình tiễn đồng thời phá không bắn về phía hồng tâm treo trên một thân tùng cao lớn. Chỗ hồng tâm cắm chi chít tên nhọn, các mũi tên tầng tầng lớp lớp xuyên qua nhau, chồng chất tại một điểm.
Không gian một mảnh tĩnh mịch, binh sĩ xoay người ngồi xuống lưng ngựa, tướng lãnh cầm đầu tung mình xuống ngựa, cởi mũ thiết ra, khụy một chân quỳ xuống đất, cất tiếng nói vang vọng:
Sở Kiều yên lặng gật đầu, khắp nơi vang lên tiếng nhạc huyên náo cùng tiếng người ồn ào, nàng ngẩng đầu lên nhìn về hướng cao nhất ở phía Bắc, nơi đó ánh đèn sáng rỡ vô cùng chói mắt khiến người khác cơ hồ không thể nhìn trực diện. Thiếu nữ mở to mắt nhìn nam nhân đang ngồi chính giữa, ánh sáng đèn rực rỡ vờn quanh khiến mặt người nọ trở nên mơ hồ nhìn không rõ, chỉ có thể nhìn thấy hắn một thân bảo khố thêu kim long giương ngũ trảo sắc bén như thép, đang dùng ánh mắt khó lường nhìn khắp bên trong lều.
Một tiếng *ầm* vang lên, màn trướng trước cửa lều được kéo ra, gió lạnh ào vào, bên ngoài quảng trường rộng lớn cắm đầy ngọn đuốc đang cháy hừng hực, đưa mắt nhìn ra thì thấy chính là ba trăm vạt chiếu được xung quanh cho những người không có tư cách tiến vào chủ trướng, chiếm cứ một khoảng đất rộng, thanh thế vô cùng ồn ào, náo nhiệt hơn cả bên trong chủ trướng. Rèn cửa lều chủ trướng vừa được nhấc lên, bên ngoài liền vang lên một trận trầm trồ khen ngợi.
Ngay lúc đó đột nhiên có tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, tất cả ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy từ xa xuất hiện hơn trăm kỵ mã đang tung vó chạy tới, tốc độ kinh người, dũng mãnh tuyệt luân. Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc tự hỏi chiến mã vô chủ từ đâu ra thì một trăm binh sĩ khoác giáp bạc chợt lao ra khỏi đội ngũ, dậm chân phi thân lưng ngựa, hành động linh hoạt đều nhịp, không một động tác thừa.
Đám vương công quý tộc vây xem nhất thời phát ra tiếng trầm trồ như sấm. Một trăm kỵ binh tay trái cầm đao tay phải cầm khiên, dùng hai chân khống chế chiến mã, động tác như nước chảy mây trôi, đội hình vừa chỉnh tề đẹp đẽ vừa thực dụng trong chiến đấu. Tướng quân cầm đầu tuổi không lớn lắm, đầu đội mũ thiết đen che khuất mặt, động tác chỉ huy dứt khoát cùng thân hình thẳng tắp nhìn qua vô cùng tiêu sái oai hùng.
Chợt, binh sĩ trên lưng ngựa đồng loạt thu đao, đem khiên đặt ở sau lưng, lấy cung nỏ ở bên hông ra, giương cung lắp tên, dùng lực đạp dưới chân tung mình lên buông dây cung ra. Chỉ nghe thấy hàng loạt tiếng chiu chíu vang lên, một trăm kình tiễn đồng thời phá không bắn về phía hồng tâm treo trên một thân tùng cao lớn. Chỗ hồng tâm cắm chi chít tên nhọn, các mũi tên tầng tầng lớp lớp xuyên qua nhau, chồng chất tại một điểm.
Không gian một mảnh tĩnh mịch, binh sĩ xoay người ngồi xuống lưng ngựa, tướng lãnh cầm đầu tung mình xuống ngựa, cởi mũ thiết ra, khụy một chân quỳ xuống đất, cất tiếng nói vang vọng:
“Nhi thần Triệu Triệt cẩn chúc phụ hoàng hồng phúc tề thiên, vạn
thọ vô cương!”
Quảng trường nhất thời vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy, không ai không ra sức vỗ tay tán thưởng màn trình diễn thần kỳ kia.
“Mấy năm rèn luyện chốn biên quan, Triệt Nhi có tiến triển.”
Quảng trường nhất thời vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy, không ai không ra sức vỗ tay tán thưởng màn trình diễn thần kỳ kia.
“Mấy năm rèn luyện chốn biên quan, Triệt Nhi có tiến triển.”
Hạ hoàng ngồi ở phía
trên cất giọng, giọng điệu vững vàng mang theo một tia vui mừng nhàn nhạt,
“Thưởng
bảo kiếm Long Tuyền, hãy dùng nó để mở mang bờ cõi Đạ Hạ, cũng như bảo vệ quốc
gia.”
“Tạ ơn phụ hoàng!”
“Tạ ơn phụ hoàng!”
Triệu Triệt cao giọng đáp, cúi người dập đầu trên mặt đất.
Đám vương công đại thần thi nhau lớn tiếng tán thưởng sự vũ dũng của Triệu Triệt. Yến Tuân ngồi phía dưới vẫn cúi đầu uống trà không nói, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng hai mắt chậm rãi híp lại.
“Thất đệ thiếu niên vũ dũng, quả thật chính là anh hùng khó có được. Bắc cương có Thất đệ thì ranh giới quốc gia đúng là không phải lo.”
Đám vương công đại thần thi nhau lớn tiếng tán thưởng sự vũ dũng của Triệu Triệt. Yến Tuân ngồi phía dưới vẫn cúi đầu uống trà không nói, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng hai mắt chậm rãi híp lại.
“Thất đệ thiếu niên vũ dũng, quả thật chính là anh hùng khó có được. Bắc cương có Thất đệ thì ranh giới quốc gia đúng là không phải lo.”
Tam hoàng tử Triệu Tề chậm
rãi gật đầu, sắc mặt tự nhiên không hề có chút ghen tỵ, bất kể là thật lòng hay
có toan tính thì cũng không hổ danh hiệu một đời Hiền vương.
Triệu Triệt tạ ơn xong liền cho thuộc hạ lui ra, không khí hòa hợp trong sân dần dần trở nên náo nhiệt. Các gia tộc quân phiệt cũng thi nhau biểu diễn các loại võ nghệ, đấu mã cùng múa đao. Các món ăn quý hiếm lần lượt được mang đến chỗ ngồi, tất cả đều là món nướng, hương vị thượng thừa.
Gia tộc Ba Đồ Cáp từ Tây Bắc ngàn dặm xa xôi đến tham gia hội săn, trừ mấy vị thúc bá thứ xuất thì chỉ có Trát Lỗ và Trát Mã là con cháu dòng chính. Hiện tại Trát Lỗ vừa mới dẫn dắt võ sĩ gia tộc biểu diễn bài quyền phong cách Tây Bắc khiến toàn trường không ngừng trầm trồ khen ngợi thì Trát Mã liền mang theo một nhóm thiếu nữ Tây Bắc vóc người nóng bỏng tiến vào, biểu diễn kỹ thuật cưỡi ngựa. Kỹ thuật của các nàng tuy không quá xuất sắc nhưng một nhóm nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp không khó nhận được một đống lời khen. Hạ hoàng vui vẻ, ra lệnh ban thưởng hai mươi cuộn gấm Hoài Tống, nhất thời đã đẩy không khí trong sân lên một cao trào mới.
Trát Mã cười khanh khách khấu tạ hoàng ân, lúc đứng dậy đột nhiên nói:
Triệu Triệt tạ ơn xong liền cho thuộc hạ lui ra, không khí hòa hợp trong sân dần dần trở nên náo nhiệt. Các gia tộc quân phiệt cũng thi nhau biểu diễn các loại võ nghệ, đấu mã cùng múa đao. Các món ăn quý hiếm lần lượt được mang đến chỗ ngồi, tất cả đều là món nướng, hương vị thượng thừa.
Gia tộc Ba Đồ Cáp từ Tây Bắc ngàn dặm xa xôi đến tham gia hội săn, trừ mấy vị thúc bá thứ xuất thì chỉ có Trát Lỗ và Trát Mã là con cháu dòng chính. Hiện tại Trát Lỗ vừa mới dẫn dắt võ sĩ gia tộc biểu diễn bài quyền phong cách Tây Bắc khiến toàn trường không ngừng trầm trồ khen ngợi thì Trát Mã liền mang theo một nhóm thiếu nữ Tây Bắc vóc người nóng bỏng tiến vào, biểu diễn kỹ thuật cưỡi ngựa. Kỹ thuật của các nàng tuy không quá xuất sắc nhưng một nhóm nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp không khó nhận được một đống lời khen. Hạ hoàng vui vẻ, ra lệnh ban thưởng hai mươi cuộn gấm Hoài Tống, nhất thời đã đẩy không khí trong sân lên một cao trào mới.
Trát Mã cười khanh khách khấu tạ hoàng ân, lúc đứng dậy đột nhiên nói:
“Bệ hạ, chỉ
biểu diễn thì thật không vui, tại Tây Bắc của chúng thần, ở dạ tiệc đều cho
phép tỷ võ. Hôm nay Trát Mã là lần đầu tiên tới thành Chân Hoàng, không biết có
thể thỉnh cầu bệ hạ chấp thuận cho thần khiêu chiến với một người?”
Nàng còn là một thiếu nữ tuổi không không lớn, chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, khi nói chuyện vẻ mặt vô cùng ngây thơ, tất cả nghe thấy cũng bất giác mỉm cười.
Hạ hoàng ngồi ở ghế trên, sắc mặt nhìn không rõ nhưng giọng nói có chút vui vẻ,
Nàng còn là một thiếu nữ tuổi không không lớn, chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, khi nói chuyện vẻ mặt vô cùng ngây thơ, tất cả nghe thấy cũng bất giác mỉm cười.
Hạ hoàng ngồi ở ghế trên, sắc mặt nhìn không rõ nhưng giọng nói có chút vui vẻ,
“Vậy
ngươi chuẩn bị khiêu chiến người nào đây?”
“Nghe tiếng nữ nô bên cạnh Yến thế tử võ nghệ cao cường đã lâu nhưng chưa có cơ hội lãnh giáo, hôm nay tinh thần mọi người đều tốt, không bằng cùng nhau thử tỉ thí một lần?”
Nàng vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đều chuyển sang nhìn về phía Yến Tuân ngồi ở một góc trong cùng. Người chứng kiến một màn tỷ đấu vừa rồi tự nhiên hiểu rõ mọi chuyện, người không biết còn tưởng rằng Trát Mã toan tính gây hấn. Dù sao gia tộc Ba Đồ Cáp và Yến thị từ trước đến nay luôn đối địch, trước khi Yến Thế Thành chết, trường hợp công khai đối lập như thế này cũng xảy ra không ít.
Hạ hoàng còn chưa lên tiếng thì Yến Tuân đã đứng dậy, một thân trường bào nguyệt sắc thêu tường vân bằng chỉ đen, mặt như bạch ngọc, bộ dáng một công tử văn nhã tiêu sái. Hắn nhàn nhạt cất tiếng từ chối,
“Nghe tiếng nữ nô bên cạnh Yến thế tử võ nghệ cao cường đã lâu nhưng chưa có cơ hội lãnh giáo, hôm nay tinh thần mọi người đều tốt, không bằng cùng nhau thử tỉ thí một lần?”
Nàng vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đều chuyển sang nhìn về phía Yến Tuân ngồi ở một góc trong cùng. Người chứng kiến một màn tỷ đấu vừa rồi tự nhiên hiểu rõ mọi chuyện, người không biết còn tưởng rằng Trát Mã toan tính gây hấn. Dù sao gia tộc Ba Đồ Cáp và Yến thị từ trước đến nay luôn đối địch, trước khi Yến Thế Thành chết, trường hợp công khai đối lập như thế này cũng xảy ra không ít.
Hạ hoàng còn chưa lên tiếng thì Yến Tuân đã đứng dậy, một thân trường bào nguyệt sắc thêu tường vân bằng chỉ đen, mặt như bạch ngọc, bộ dáng một công tử văn nhã tiêu sái. Hắn nhàn nhạt cất tiếng từ chối,
“Gia nô tuổi còn nhỏ, võ nghệ hiểu
biết chẳng qua chỉ là sơ sài, nào dám bêu xấu ở trước mặt bệ hạ. Trát mã quận
chúa am hiểu thuật kỵ mã, thân thủ lại cao cường, thỉnh đừng làm khó người
khác.”
“Yến thế tử, giả vờ giấu diếm chính là tội khi quân đó. Huống chi, Trát Mã quận chúa cũng chỉ mới mười sáu tuổi, đường đường thân phận quận chúa tỷ võ với một nô tài, hơn nữa còn trước mặt thiên tử, ngươi lại ra sức khước từ như vậy, không phải là quá không nể mặt rồi sao?”
“Yến thế tử, giả vờ giấu diếm chính là tội khi quân đó. Huống chi, Trát Mã quận chúa cũng chỉ mới mười sáu tuổi, đường đường thân phận quận chúa tỷ võ với một nô tài, hơn nữa còn trước mặt thiên tử, ngươi lại ra sức khước từ như vậy, không phải là quá không nể mặt rồi sao?”
Ngồi trên vạt chiếu hàng thứ tư, một thanh
niên bên cạnh Ngụy Thư Du mở miệng nói.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment