CHƯƠNG 58 - HOÀNG PHI SỞ ĐẶC CÔNG SỐ 11 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
HOÀNG PHI SỞ ĐẶC CÔNG SỐ 11
Tác giả : Tiểu Tương Đông Nhi
Thể loại: Ngôn tình, xuyên không, cổ đại
Thiếu
nữ nhăn trán,
“Đối phương có lai lịch gì?”
“Không rõ lắm.”
“Không rõ lắm.”
Tả
Đường thành thực báo cáo:
“Thân vệ đối phương mặc áo choàng lông đen thông
thường, bộ dáng lạ lẫm, chưa từng thấy qua.”
Sở Kiều lạnh nhạt không nói, gật đầu nhận lấy bội kiếm, nhưng lập tức liền nhíu mày.
Đây là một bảo kiếm hiếm thấy, bề ngoài cổ kính, thân kiếm thanh mảnh mơ hồ có vết máu đỏ thẫm, lưỡi kiếm sắc bén sáng như tuyết, dưới ánh trăng tỏa ánh sáng lấp lánh như ngọc, nhìn như dòng thủy ngân đang chảy, chuôi kiếm bọc bằng kim tàm ti*, có khắc hai chữ ‘Phá Nguyệt’ nhỏ được viết theo kiểu Triện**.
Sở Kiều lạnh nhạt không nói, gật đầu nhận lấy bội kiếm, nhưng lập tức liền nhíu mày.
Đây là một bảo kiếm hiếm thấy, bề ngoài cổ kính, thân kiếm thanh mảnh mơ hồ có vết máu đỏ thẫm, lưỡi kiếm sắc bén sáng như tuyết, dưới ánh trăng tỏa ánh sáng lấp lánh như ngọc, nhìn như dòng thủy ngân đang chảy, chuôi kiếm bọc bằng kim tàm ti*, có khắc hai chữ ‘Phá Nguyệt’ nhỏ được viết theo kiểu Triện**.
*Kim
tàm ti: vải được dệt bằng tơ của tằm vàng, vô cùng quý hiếm
**Chữ Triện (một trong 6 kiểu viết của chữ Hán: Chữ Giáp Cốt → Chữ Kim → Chữ Triện → Chữ Lệ → Chữ Khải → Chữ Thư)
Sở Kiều nhướng mày, ngón tay vuốt vuốt chuôi kiếm, trầm giọng nói:
**Chữ Triện (một trong 6 kiểu viết của chữ Hán: Chữ Giáp Cốt → Chữ Kim → Chữ Triện → Chữ Lệ → Chữ Khải → Chữ Thư)
Sở Kiều nhướng mày, ngón tay vuốt vuốt chuôi kiếm, trầm giọng nói:
“Đây không phải kiếm của ta.”
Tả Đường cả kinh, vội vàng nói:
Tả Đường cả kinh, vội vàng nói:
“Thuộc hạ lập tức đi tìm họ đổi lại.”
Tiếng vó ngựa gào thét ở đối diện sớm đã biến mất trong gió tuyết từ lâu.
“Ngươi đuổi không kịp.”
Tiếng vó ngựa gào thét ở đối diện sớm đã biến mất trong gió tuyết từ lâu.
“Ngươi đuổi không kịp.”
Nàng chậm rãi nói, trở tay tra kiếm vào vỏ, không ngờ đoản kiếm kia lại
mười phần khớp với bao kiếm của nàng.
“Mang thi thể của người áo đen kia về, A Tinh trở về doanh địa xử lý vết thương, những người khác đi với ta tới hoàng trướng.”
“Mang thi thể của người áo đen kia về, A Tinh trở về doanh địa xử lý vết thương, những người khác đi với ta tới hoàng trướng.”
Thiếu nữ cất tiếng nói trong trẻo như chuông bạc,
quay đầu cùng đội Yến vệ thúc ngựa rời đi.
Tiến vào quảng trường phía trước hoàng trướng như tiến vào một thế giới khác, khắp nơi đều là mùi thịt nướng thơm lừng cùng tiếng cười nói vui vẻ. Sở Kiều cởi binh khí xuống giao cho thị vệ, theo sự hướng dẫn của một cấm vệ đi vào trong đại trướng.
Hoàng trướng chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn, bên trong đã trải sẵn ba mươi sáu vạt chiếu, phân ra thành hai bên trái phải. Lúc Sở Kiều tiến vào thì đại đa số mọi người đã đến đủ, bởi vì Hoàng đế còn chưa tới nên tiếng người bên trong vô cùng ồn ào náo nhiệt.
Thân phận Sở Kiều chỉ là một tùy tùng nên dĩ nhiên không thể tự tiện đi loạn. Nàng trực tiếp đảo mắt tới chỗ thanh tĩnh ít người nhất, quả nhiên nhìn thấy Yến Tuân một thân trường bào nguyệt sắc ngồi đó, đang lẳng lặng phẩm trà thưởng rượu. Còn Triệu Tung thì đứng ở một bên vò đầu bứt tai, bộ dạng như đang ngồi trên đống lửa.
“Thế tử.”
Sở Kiều trực tiếp đi tới, còn chưa kịp mở miện thì đã nghe tiếng Triệu Tung ngạc nhiên kêu lên:
Tiến vào quảng trường phía trước hoàng trướng như tiến vào một thế giới khác, khắp nơi đều là mùi thịt nướng thơm lừng cùng tiếng cười nói vui vẻ. Sở Kiều cởi binh khí xuống giao cho thị vệ, theo sự hướng dẫn của một cấm vệ đi vào trong đại trướng.
Hoàng trướng chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn, bên trong đã trải sẵn ba mươi sáu vạt chiếu, phân ra thành hai bên trái phải. Lúc Sở Kiều tiến vào thì đại đa số mọi người đã đến đủ, bởi vì Hoàng đế còn chưa tới nên tiếng người bên trong vô cùng ồn ào náo nhiệt.
Thân phận Sở Kiều chỉ là một tùy tùng nên dĩ nhiên không thể tự tiện đi loạn. Nàng trực tiếp đảo mắt tới chỗ thanh tĩnh ít người nhất, quả nhiên nhìn thấy Yến Tuân một thân trường bào nguyệt sắc ngồi đó, đang lẳng lặng phẩm trà thưởng rượu. Còn Triệu Tung thì đứng ở một bên vò đầu bứt tai, bộ dạng như đang ngồi trên đống lửa.
“Thế tử.”
Sở Kiều trực tiếp đi tới, còn chưa kịp mở miện thì đã nghe tiếng Triệu Tung ngạc nhiên kêu lên:
“Á,
A Sở, cô làm sao vậy? Bị thương sao?”
Vết rách trên cổ tuy nhẹ nhưng cũng đang rỉ máu, Sở Kiều lắc đầu, không để ý nói:
Vết rách trên cổ tuy nhẹ nhưng cũng đang rỉ máu, Sở Kiều lắc đầu, không để ý nói:
“Không sao, không
cẩn thận bị thương ngoài da mà thôi.”
“Sao cô lại bất cẩn như vậy?”
“Sao cô lại bất cẩn như vậy?”
Triệu Tung cau mày, quan tâm nói:
“Ta lập tức đi tìm đại phu, phải xử
lý vết thương tử tế trước.”
“Không cần.”
“Không cần.”
Sở Kiều
kéo hắn lại,
“Chẳng qua chỉ là vết thương nhỏ, không cần lao sư động chúng*.”
*Lao sư động chúng = chỉ việc sử dụng nhân lực, sức lực lớn
“Như vậy sao được.”
*Lao sư động chúng = chỉ việc sử dụng nhân lực, sức lực lớn
“Như vậy sao được.”
Triệu Tung nhíu mày không vui, nhưng cũng biết tiếng nói của mình trước giờ
không có trọng lượng nên đành quay sang nhìn Yến Tuân,
“Yến thế tử, ngươi nói
gì đi?”
Mi tâm Yến Tuân nhíu chặt, hắn ngẩng đầu nhìn gò má tái nhợt của Sở Kiều, nhiều năm ăn ý khiến hắn hiểu rõ nàng muốn cái gì, cho nên cũng không thúc giục mà chỉ thấp giọng hỏi:
Mi tâm Yến Tuân nhíu chặt, hắn ngẩng đầu nhìn gò má tái nhợt của Sở Kiều, nhiều năm ăn ý khiến hắn hiểu rõ nàng muốn cái gì, cho nên cũng không thúc giục mà chỉ thấp giọng hỏi:
“Thật không có sao?”
Sở Kiều lắc đầu, kiên định nói:
Sở Kiều lắc đầu, kiên định nói:
“Không có chuyện gì.”
Triệu Tung nhìn bộ dáng hai người, nhất thời cảm thấy bị mình bị làm lơ nên không khỏi bĩu môi, trực tiếp nói:
Triệu Tung nhìn bộ dáng hai người, nhất thời cảm thấy bị mình bị làm lơ nên không khỏi bĩu môi, trực tiếp nói:
“Vậy ta đi lấy thuốc trị thương đây.”
Nói xong liền xoay người
rời đi.
Sở Kiều ngồi xuống chỗ phía sau Yến Tuân, cúi người thấp giọng nói, “Là người của Trát Lỗ trộm mật tráp* trong trướng của huynh, đã bị ta giết.”
*Mật tráp = hộp bí mật
Sở Kiều ngồi xuống chỗ phía sau Yến Tuân, cúi người thấp giọng nói, “Là người của Trát Lỗ trộm mật tráp* trong trướng của huynh, đã bị ta giết.”
*Mật tráp = hộp bí mật
Yến Tuân cau mày nói:
“Vật kia không có tác dụng gì, bất quá chỉ để che dấu tai mắt người khác, muội
tội gì liều mạng vì nó?”
“Người của Trát Lỗ có bản lãnh đó sao?”
“Người của Trát Lỗ có bản lãnh đó sao?”
Sở Kiều sờ lên vết thương trên cổ, khẽ hừ một tiếng,
“Xảy ra
chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng trong kinh thành gần đây có cao thủ nào mới tới
sao?”
“Cao thủ trong kinh?”
“Cao thủ trong kinh?”
Lông mày Yến Tuân nhướng lên, biểu tình có chút khó nắm bắt,
“Này cũng không
ít.”
“Tuân ca!”
Một thanh âm kiều mỵ đột nhiên vang lên, một thiếu nữ mặc y phục lông chồn tím từ trong đám nữ quyến hớn hở chạy lên trước, song vừa nhích lại gần thì nụ cười trên mặt liền không cánh mà bay, mắt lạnh nhìn thiếu nữ ngồi sau lưng Yến Tuân, lạnh lùng nói:
“Tuân ca!”
Một thanh âm kiều mỵ đột nhiên vang lên, một thiếu nữ mặc y phục lông chồn tím từ trong đám nữ quyến hớn hở chạy lên trước, song vừa nhích lại gần thì nụ cười trên mặt liền không cánh mà bay, mắt lạnh nhìn thiếu nữ ngồi sau lưng Yến Tuân, lạnh lùng nói:
“Sao
nàng ta lại ở đây?”
Sở Kiều đứng dậy cung kính hành lễ,
Sở Kiều đứng dậy cung kính hành lễ,
“Bát công chúa.”
Triệu Thuần cũng không nhìn Sở Kiều mà trực tiếp đến ngồi xuống bên cạnh Yến Tuân, bộ dạng nổi giận đùng đùng, nói:
Triệu Thuần cũng không nhìn Sở Kiều mà trực tiếp đến ngồi xuống bên cạnh Yến Tuân, bộ dạng nổi giận đùng đùng, nói:
“Mấy ngày qua huynh không đến tìm muội là vì nàng ta đã
trở về?”
Yến Tuân nhỏm dậy đứng bên cạnh Sở Kiều, nhàn nhạt nói:
Yến Tuân nhỏm dậy đứng bên cạnh Sở Kiều, nhàn nhạt nói:
“Yến Tuân sợ hãi, không dám quấy rầy công
chúa nghỉ ngơi.”
“Được lắm, nàng ta trở lại huynh liền gọi ta công chúa sao?”
“Được lắm, nàng ta trở lại huynh liền gọi ta công chúa sao?”
Dứt lời, Bát công chúa liền chỉ ngón
tay vào Sở Kiều, lạnh lùng nói:
“Là kẻ nào cho phép nô lệ hạ tiện như ngươi
tiến vào?”
Lời vừa dứt, Yến Tuân nhất thời biến sắc mặt, hàng chân mày đẹp chậm rãi nhăn lại,
Lời vừa dứt, Yến Tuân nhất thời biến sắc mặt, hàng chân mày đẹp chậm rãi nhăn lại,
“Đường đường là
cành vàng lá ngọc như công chúa sao có thể ô ngôn uế ngữ? A Sở là ta mang vào,
chẳng lẽ công chúa cũng muốn đuổi ta ra luôn?”
Triệu Thuần mím môi, hai mắt nhất thời đỏ lên, oán hận dậm chân, cũng không trả lời Yến Tuân mà chỉ vào Sở Kiều kêu lên:
Triệu Thuần mím môi, hai mắt nhất thời đỏ lên, oán hận dậm chân, cũng không trả lời Yến Tuân mà chỉ vào Sở Kiều kêu lên:
“Ngươi chờ đó cho ta!” Dứt lời liền xoay người chạy đi.
Đám nữ quyết hoàng gia đi theo nàng cũng trợn mắt nhìn Sở Kiều một cái rồi nhanh chóng đuổi theo.
Sở Kiều thở dài, trầm giọng nói:
Đám nữ quyết hoàng gia đi theo nàng cũng trợn mắt nhìn Sở Kiều một cái rồi nhanh chóng đuổi theo.
Sở Kiều thở dài, trầm giọng nói:
“Huynh tội gì vào lúc này đắc tội nàng? Ta đi ra ngoài là được.”
Thanh âm nam nhân trầm thấp như dòng suối trong khe núi mát lạnh, nhưng lại chậm rãi nói gằn từng chữ:
Thanh âm nam nhân trầm thấp như dòng suối trong khe núi mát lạnh, nhưng lại chậm rãi nói gằn từng chữ:
“Lúc nhỏ ta phải nhẫn nhịn, đó là bởi vì trừ nhẫn nại ta không còn cách nào
khác. Nhưng nếu bây giờ ta còn phải nhịn vì chuyện như vậy thì cố gắng trong
những năm gần đây của ta không có chút ý nghĩ gì rồi.”
Yến Tuân ngồi xuống chỗ của mình, chậm rãi uống một hớp rượu, khuôn mặt tuấn tú vẫn giữ vẻ bình tĩnh đạm mạc, trường bào nguyệt sắc cùng một đầu tóc đen nhìn qua như người trong tranh. Ngay lúc đó đột nhiên có trận gió thổi vào bên trong trướng, mang theo hơi tuyết lạnh giá, tất cả đồng loạt quay đầu nhìn sang.
Chỉ thấy màn trướng ở cửa khẽ động, một nam tử trẻ tuổi thân mặc tử y khoác áo lông trắng đi vào, dáng vẻ oai hùng, lông mày như kiếm, mắt như hàn tinh, ngũ quan như tạc, thân hình cao ngất, giống như một lưỡi kiếm được rút ra khỏi vỏ, tản ra hàn mang sắc bén kinh người. Chẳng qua, trên cần cổ thon dài lại có một vết thương đang rỉ máu vô cùng không phù hợp.
Con ngươi trong mắt Sở Kiều nhất thời co rút lại, mi tâm nhíu thật chặt.
“Tứ thiếu gia!”
Yến Tuân ngồi xuống chỗ của mình, chậm rãi uống một hớp rượu, khuôn mặt tuấn tú vẫn giữ vẻ bình tĩnh đạm mạc, trường bào nguyệt sắc cùng một đầu tóc đen nhìn qua như người trong tranh. Ngay lúc đó đột nhiên có trận gió thổi vào bên trong trướng, mang theo hơi tuyết lạnh giá, tất cả đồng loạt quay đầu nhìn sang.
Chỉ thấy màn trướng ở cửa khẽ động, một nam tử trẻ tuổi thân mặc tử y khoác áo lông trắng đi vào, dáng vẻ oai hùng, lông mày như kiếm, mắt như hàn tinh, ngũ quan như tạc, thân hình cao ngất, giống như một lưỡi kiếm được rút ra khỏi vỏ, tản ra hàn mang sắc bén kinh người. Chẳng qua, trên cần cổ thon dài lại có một vết thương đang rỉ máu vô cùng không phù hợp.
Con ngươi trong mắt Sở Kiều nhất thời co rút lại, mi tâm nhíu thật chặt.
“Tứ thiếu gia!”
Cảnh
tiểu vương gia cùng một đám công tử vương tôn tiến lên chào đón, đồng loạt nở
nụ cười như gió xuân nói:
“Từ biệt bảy năm, phong thái của Tứ thiếu gia quả
thật càng hơn trước!”
Gia Cát Nguyệt chỉ lộ nụ cười nhạt ở khóe miệng, từ tốn đáp lễ, cử chỉ lễ độ, hắn đứng giữa đám người trò chuyện một cách vui vẻ, không có nửa điểm bóng dáng của thiếu niên quái gở cố chấp đa nghi năm xưa. Bảy năm rèn luyện đã khiến hắn trở thành một thanh bảo kiếm sắc bén, vô luận là ở đâu hay vào bất kỳ lúc nào, đều có thể tỏa ra ánh sáng chói mắt chỉ thuộc về mình. Bên trong đại trướng tràn đầy không không khí vui mừng, đèn đuốc sáng trưng. Thoát khỏi đám người quấn lấy mình, ánh mắt của Gia Cát Nguyệt quét một lượt khắp trướng, rốt cuộc dừng lại ở góc sâu nhất trong cùng.
Yến Tuân vẫn lẳng lặng uống rượu, không hề ngẩng đầu lên, tư thái lỗi lạc, cử chỉ tiêu sái. Nhưng tấm lưng rộng của hắn bất giác thẳng lên, hoàn toàn che khuất thiếu nữ ở phía sau, ngăn trở ánh nhìn lạnh lẽo đang cố tình tìm tòi kia.
“Yến thế tử, vẫn khỏe chứ?”
Một tiếng nói trầm thấp vang lên ở đỉnh đầu, Yến Tuân ngẩng đầu lên, lớn tiếng bật cười, vươn người đứng dậy,
Gia Cát Nguyệt chỉ lộ nụ cười nhạt ở khóe miệng, từ tốn đáp lễ, cử chỉ lễ độ, hắn đứng giữa đám người trò chuyện một cách vui vẻ, không có nửa điểm bóng dáng của thiếu niên quái gở cố chấp đa nghi năm xưa. Bảy năm rèn luyện đã khiến hắn trở thành một thanh bảo kiếm sắc bén, vô luận là ở đâu hay vào bất kỳ lúc nào, đều có thể tỏa ra ánh sáng chói mắt chỉ thuộc về mình. Bên trong đại trướng tràn đầy không không khí vui mừng, đèn đuốc sáng trưng. Thoát khỏi đám người quấn lấy mình, ánh mắt của Gia Cát Nguyệt quét một lượt khắp trướng, rốt cuộc dừng lại ở góc sâu nhất trong cùng.
Yến Tuân vẫn lẳng lặng uống rượu, không hề ngẩng đầu lên, tư thái lỗi lạc, cử chỉ tiêu sái. Nhưng tấm lưng rộng của hắn bất giác thẳng lên, hoàn toàn che khuất thiếu nữ ở phía sau, ngăn trở ánh nhìn lạnh lẽo đang cố tình tìm tòi kia.
“Yến thế tử, vẫn khỏe chứ?”
Một tiếng nói trầm thấp vang lên ở đỉnh đầu, Yến Tuân ngẩng đầu lên, lớn tiếng bật cười, vươn người đứng dậy,
“Gia Cát huynh, đã lâu không gặp.”
Gia Cát Nguyệt cong khóe môi tà mị cười một tiếng rét lạnh, khẽ nghiêng đầu nhìn đằng sau Yến Tuân, chậm rãi cất tiếng trầm thấp:
Gia Cát Nguyệt cong khóe môi tà mị cười một tiếng rét lạnh, khẽ nghiêng đầu nhìn đằng sau Yến Tuân, chậm rãi cất tiếng trầm thấp:
“Tinh Nhi, không nhận ra ta sao?”
Thời gian trôi qua như nước, năm tháng như mây, bảy năm trôi qua, ba người từng so đao lại một lần nữa gặp lại nhau dưới sự an bài của vận mệnh.
Sở Kiều ngẩng đầu lên, vẫn mang sắc mặt bình tĩnh cùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn chủ cũ ngày xưa, khẽ hé đôi môi đỏ mọng nói:
Thời gian trôi qua như nước, năm tháng như mây, bảy năm trôi qua, ba người từng so đao lại một lần nữa gặp lại nhau dưới sự an bài của vận mệnh.
Sở Kiều ngẩng đầu lên, vẫn mang sắc mặt bình tĩnh cùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn chủ cũ ngày xưa, khẽ hé đôi môi đỏ mọng nói:
“Gia Cát Tứ công tử nổi danh khắp thiên hạ, có ai
lại không nhận ra?”
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment