CHƯƠNG 42 - GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - TRUYỆN NGÔN TÌNH

GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC


Tác giả: Tả Nhi Thiến
Thể loại: Ngôn tình


CHƯƠNG 42: 


"Tôi muốn gì? Là anh muốn làm gì đó!" Cô gái quệt mồm tức giận không ngừng nói, "Tổng giám đốc Triển thị thì ngon sao! Tổng giám đốc Triển thị sẽ không đặt hàng búp bê bơm khí sao! Tôi chỉ dựa theo trách nhiệm tới đưa hàng thôi, anh ở ngay trước mặt nhân viên bộc lộ khó chịu cùng **, nhưng anh cũng không thể giận chó đánh mèo lên tôi! Tôi cảnh cáo anh một lần cuối cùng, hiện tại dừng xe thả tôi xuống, nếu không nhất định tôi sẽ kiện anh--"

Liên Tĩnh Bạch cứ yên lặng như vậy nghe Mịch Nhi lải nhải không ngừng nói qua ý đồ thuyết phục anh, hoàn toàn không nói được lời nào, tầm mắt anh không ngừng nhìn chằm chú con đường phía trước, một tay nắm chặt tay lái, mà một cái tay khác, tuyệt đối không chịu buông lỏng tiếp tục giữ chặt cánh tay Mịch Nhi.

Ngay lúc cô gái kêu la muốn anh bồi thường tổn thất tinh thần, mở miệng nói đến trăm vạn thì một hồi tiếng chuông nhẹ nhàng vang lên.

Liên Tĩnh Bạch quay đầu nhìn cô một cái, nhiều năm như vậy, tiếng chuông điện thoại của Mịch Nhi vẫn là bản nhạc Bách Bảo lúc đầu, không có gì thay đổi cả, chẳng lẽ cô còn cho mình ngụy trang rất tốt?

Cô gái nhíu mày, hiển nhiên không có dự liệu có người gọi điện tới đây lúc này, cô vốn định hoàn toàn xem nhẹ tiếng chuông tiếp tục cùng Liên Tĩnh Bạch thảo luận, nhưng đối phương hình như không thể buông tha ý niệm, tiếng chuông điện thoại không chịu ngừng lại, hoàn toàn cho thấy người nọ vội vàng cố chấp.

"Alo? Xin chào?" Cô gái không thể không ngừng lại việc cùng Liên Tĩnh Bạch đàm phán, không nhịn được nhận nghe số điện thoại lạ lẫm, "Ai vậy, anh tìm ai?"

"Mục cô nương!"

Điện thoại tiếp nối, một giọng nam kỳ lạ vui mừng lớn tiếng kêu lên, tâm tình kích động không có lời nào có thể nói được.

Giọng nói kia kêu to quá mức chói tai, Liên Tĩnh Bạch ngồi cạnh Mịch Nhi cũng nghe rất rõ ràng, anh nhăn mày lại, nhìn Mịch Nhi kỳ lạ, cái xưng hô này là sao?

Cuối cùng năm năm này xảy ra chuyện gì, tại sao có thể có người gọi cô là Mục cô nương?

Mặc dù cha của Mịch Nhi chính xác là chú Mục, nhưng anh và Mịch Nhi giống nhau, cũng tiếp tục sử dụng tên trước khi cha mẹ kết hôn, anh mang họ mẹ gọi là Liên Tĩnh Bạch, mà Mịch Nhi tên chính Mịch Nhi, chưa từng có thêm họ Mục?

Người đàn ông bên kia điện thoại không đợi cô nói chuyện, lập tức dùng những Hán ngữ kỳ lạ tiếp tục nói lớn tiếng: "Mục cô nương, cuối cùng tôi cũng tìm được cô! Tại sao cô không nói câu nào thì chợt rời đi, có phải gặp phải chuyện gì khó khăn hay không, cô không cần gạt tôi! Tôi tìm cô rất lâu, vất vả khổ cực thì mới có số di động của cô, bây giờ cô đang ở đâu, tôi lập tức chạy tới! Có chuyện gì cô hãy nói ra, tôi đều có thể giúp cô giải quyết, cho dù là phương diện y học có vấn đề, chúng ta cũng có thể thảo luận --"

Cô gái bị giọng nói to liên hồi trong ống nghe làm cho màng nhĩ đau đớn, cô lấy điện thoại di động ra xa, nhíu đôi mày, trên mặt bắt đầu không ngừng u ám.

"Mục cô nương, nói chuyện với tôi đi?'' Người đàn ông trong máy giống như lúc này mới phát hiện không có ai đáp lại mình, giọng nói cao hơn mấy phần, "Mục cô nương, bây giờ cô không tiện nói chuyện hay sao? Này này? Có thể nghe được không? Bây giờ cô an toàn chứ, không phải là cô đang gặp nguy hiểm gì chứ --"

Trong điện thoại ầm ĩ khiến mặt cô gái càng ngày càng đen, rõ ràng, người đàn ông đang nói chuyện nhất định là cô muốn tránh không kịp, anh ta qua điện thoại, chạm đến lửa giận của cô.
"Là ai nói cho anh biết số mới của tôi, tôi muốn đi giết tên đó! Tôi thật vất vả mới bỏ được anh ra, là ai không có nghe lời tôi dặn dò đem phương thức liên lạc tiết lộ cho anh! Ale, anh thích đắm chìm trong giấc mơ võ hiệp là sự tự do của anh, nhưng không được kéo người khác vào! Tôi nói nhiều lần rồi, tôi lên là Mịch Nhi, không phải là Mục cô nương đáng chết gì! Anh thử gọi điện cho tôi lần nữa xem, tôi thấy anh là còn chưa có chịu đủ tác dụng trong thuốc của tôi, dám thăm dò tin tức của tôi nhất định anh sẽ chết!"

Mịch Nhi chất chứa tức giận tới trình độ nhất định, sẽ không thể chịu được nữa, cuối cùng bộc phát ra. Cô quát to về phía điện thoại di động giọng nói mang mùi thuốc súng khiến người đàn ông đối diện ngây ngẩn cả người.

"Ale! Anh hãy tới chỗ khác mà tìm cô Mục của anh, tôi nói cho anh lần nữa, tôi tên là Mịch Nhi, cũng không có thời gian chơi trò chơi võ hiệp với anh!"

Câu nói to tiếng sau cùng, Mịch Nhi hung hăng cúp điện thoại di động, vì phòng ngừa Ale tiếp tục gọi tới, cô dứt khoát tắt máy.

Cảm xúc kích động nổi giận khiến vẻ mặt cô khẽ đỏ thắm, cho dù cúp điện thoại, không nghe được giọng nói của tên điên đó, Mịch Nhi vẫn còn tức tối bất bình.

Cô tức giận hầm hừ không ngừng cau mày, một đôi mắt không có điểm tựa phiền não đảo loạn trong xe, tầm mắt giao nhau, cũng đúng lúc mắt Liên Tĩnh Bạch và cô đụng nhau.

Đôi mắt đó của anh nhìn thấu tất cả, sắc mặt hăng hái dồi dào, khiến Mịch Nhi tỉnh táo.

"Ách. . . . . ." Lúc này Mịch Nhi mới nhớ tới mình vừa giận dữ đã nói cái gì, hư, cô thế nào lại trực tiếp thừa nhận thân phận của mình!

Cô vừa mới nói nhiều lần mình là Mịch Nhi? Không phải đây là không đánh đã khai sao! Mới vừa rồi làm sao hoàn toàn quên mất mình muốn giả trang thành em gái chuyển phát nhanh!

Đều do điện thoại của Ale chợt gọi tới, nếu như không phải là người rất đáng ghét cô vẫn tránh né, thì tại sao cô lại có thể trước mặt anh Tiểu Bạch xúc động gọi lên tên mình, hoàn toàn làm hư phần diễn ngụy trang mới vừa rồi!

Liên Tĩnh Bạch vẫn ung dung nhìn mặt Mịch Nhi viết đầy hối hận cùng không cam lòng, anh cũng biết, chỉ cần để cho cô tự do phát huy diễn xuất thôi, sớm muộn cũng sẽ bại lộ bí mật! Cái này so với việc anh buộc cô thừa nhận còn có hiệu suất hơn nhiều!

"Không giả bộ sao? Diễn trò xong rồi?" Tay trái anh điều khiển tay lái, tay phải giữ chặt bàn tay Mịch Nhi trong lòng bàn tay mình, ánh mắt anh nhìn cô vừa cưng chiều lại không biết làm thế nào, giọng nói cố gắng tỏ ra lạnh nhạt hừ nói, "Phần diễn em gái chuyển phát chơi thật vui ư, hiện tại sao lại thừa nhận mình là Mịch Nhi cơ chứ?"

"Không chơi vui! Sớm đã bị anh nhìn ra rồi, một vai kịch có gì mà tốt !" Mịch Nhi thở dài một tiếng, chuyện cho tới bây giờ, cô không thừa nhận chính là ngu dốt.

"Ghét, sớm biết rằng anh liếc mắt một cái có thể nhìn ra, em còn mang đồng tử xinh đẹp, thật đáng ghét trong mắt có đồ --" Mịch Nhi hơi cúi đầu, lấy tay nhẹ nhàng lấy kính sát tròng ra, nháy mắt mấy cái, cô lại khôi phục đôi mắt màu tím trong suốt mị hoặc.

Thở dài, cô cũng cảm thấy tháo xuống ngụy trang toàn thân thoải mái: "Em còn tưởng rằng thay đổi quần áo đeo mũ, ít nhất anh cũng cần phán đoán thật lâu thì mới có thể nhận ra em--"

"Nếu như em chỉ ngụy trang một chút như vậy là có thể lừa gạt anh, vậy thì uổng phí nhiều năm anh quen biết em như thế. Mà anh xem chính em diễn cũng rất cao hứng nha." Liên Tĩnh Bạch thấy đôi mắt quen thuộc kia, tâm đã không ngừng quay cuồng rung động, tay anh lại dùng mấy phần hơi sức nắm lấy tay Mịch Nhi, giống như một khi buông lỏng, cánh tay nhỏ nhắn kia sẽ thoát đi lần nữa.

Duỗi lưng một cái, Mịch Nhi miễn cưỡng ngồi phịch trên ghế, tiện tay đùa nghịch bàn tay Liên Tĩnh Bạch dính trên tay cô, cô nhếch miệng lên nói: "Đúng vậy, em cảm thấy vị trí vai diễn của mình vẫn còn rất tốt, thời điểm xuất hiện tại phòng họp vẫn không hù được anh sao? Anh Tiểu Bạch tốt xấu gì cũng cho em chút phản ứng đi, toàn bộ chặng đường không phối hợp, anh cũng không ăn ý với em, thật không dễ chơi ——"

"Mấy năm này chính em chơi đùa rất vui? Khiến cho ngay cả gặp anh cũng muốn tạo chút kinh ngạc vui mừng?" Liên Tĩnh Bạch che dấu khí thế mãnh liệt như săn chim ưng, ánh mắt kia chứa nhiều hơn một loại tình cảm bị đè nén, anh đang khống chế mãnh liệt tình cảm của mình, cố gắng không bộc phát ra trên đường lái xe.

Anh ung dung thản nhiên nhẹ giọng thăm dò: " Vừa rồi em còn giả bộ rất giống, nhưng sao có thể một cái liền phá công (1) thừa nhận đây? Nguyên nhân là điện thoại kia, ai có thể khiến em thoáng cái cái gì cũng quên?"

(1): Ý chỉ những công việc đã gần hoàn thiện hoặc tốn nhiều công sức nhưng đến cuối cùng thất bại

Anh rất để ý giọng nam xa lạ gọi cô là "Mục cô nương" đó, khi một người có thể khiến Mịch Nhi rất vui mừng hoặc là rất tức giận, đều chứng minh người này rất có địa vị và rất quen thuộc với cô, anh rất lo lắng, trong năm năm này sẽ có ai thừa lúc vắng mà vào hay không, để lại một dấu vết không thể xóa nhòa trong lòng Mịch Nhi.

"Đúng, đều do anh ta! Alex chết tiệt, em quen biết anh ta hai năm, anh ta liền đáng ghét hai năm! Hừ, lần này thật vất vả hoàn toàn hất anh ta ra, anh ta tốt nhất vĩnh viễn không nên xuất hiện, nếu không em thấy một lần liền đánh một lần!" Nói đến người trong điện thoại kia, Mịch Nhi lập tức trở nên cực kỳ giận dữ, " Tại sao trên thế giới có thể có người bệnh thần kinh như vậy, rõ ràng là người nước ngoài, lại tha thiết yêu thương Kim Dung đến chết, tự cho mình một cái tên Dương Khang! Điều này còn chưa tính, nhưng anh ta mê võ hiệp muốn mình làm Dương Khang, liền nhất định cũng đem người khác đối chiếu với thực tế! Em chỉ là tình cờ lỡ miệng một lần, cho anh ta biết cha em họ Mục, hai mắt anh ta liền tỏa sáng bắt đầu gọi em là Mục cô nương, coi em như "Mục Niệm Từ" của anh ta theo đuổi em như điên! Thật là bệnh thần kinh, không có cách nào lý giải chứng hoang tưởng. . . . . ."

"Ôi, đổi số mới cũng vô ích sao ——" nghĩ đến số mới hiên tại đã bị Alex biết, cô liền dứt khoát ném điện thoại di động cho Liên Tĩnh Bạch đang nghi ngờ, " Anh Tiểu Bạch, điện thoại của Triển thị hiện tại phát triển bừng bừng khí thế đứng đầu ngành sản xuất, anh nhanh lên một chút giúp em thiết kế một cái phần mềm điện thoại di động, nếu có thể dựa vào âm thanh gọi tới phân ra người gọi đến khác nhau ! Chỉ cần trong điện thoại truyền đến âm thanh của người nào đó, liền lập tức đưa số này kéo vào danh sách đen!"

Xa cách năm năm, ngôn ngữ nói chuyện giữa Mịch Nhi và Liên Tĩnh Bạch và quan hệ thân mật hình như không có thay đổi, giống như là căn bản không có khoảng thời gian bỏ trống, cô vẫn giống như trước kia, ỷ vào sự cưng chiều của anh, theo thói quen cô cần cô cứ lấy.

Liên Tĩnh Bạch nhìn cô một cái, biết Alex đó đối với Mịch Nhi mà nói là con quỷ nóng lòng né tránh chán ghét, anh yên tâm rồi. Không tiếng động bỏ điện thoại Mịch Nhi vào túi, anh ngầm đón nhận yêu cầu của cô.

Mịch Nhi dứt khoát mở miệng yêu cầu như vậy, khiến tâm tình Liên Tĩnh Bạch thoáng chuyển biến tốt, cô vẫn có thể ở trước mặt anh không có ngăn cách mà nói bất kỳ lời nói nào, đây mới thật sự là thân mật, chứng minh thời gian hoàn toàn vẫn không hề lay động tình cảm của bọn họ chút nào.

Nếu như Mịch Nhi lúng túng không biết đối mặt với anh như thế nào, ngay cả nói chuyện cũng khách sáo lễ độ, hoàn toàn không quay trở lại cái loại không lời không nói đó toàn tâm dựa vào, vậy anh mới phải khẩn trương luống cuống lo lắng không dứt, như bây giờ, là không còn gì tốt hơn.

Liên Tĩnh Bạch hoàn toàn không lo lắng mình đón nhận yêu cầu của Mịch Nhi lại không hoàn thành yêu cầu, cô yêu cầu phần mềm kỹ thuật rất đơn giản, muốn thực hiện nó, là rất dễ dàng đối với bộ phận công nghệ kỹ thuật chuyên về điện thoại của Triển thị. Huống chi phần mềm này có thể vì Mịch Nhi ngăn cản tên cuồng phong lãng điệp đáng ghét một chút, anh càng cực kỳ vui lòng, nhất định sai người làm việc hết sức.
Về phần giữa Mịch Nhi và Alex đó cụ thể xảy ra cái gì, bọn họ sau này vẫn còn có cơ hội tiếp xúc hay không, những thứ này anh đều có thể từ từ đi tìm hiểu đi khống chế, chỉ cần người ở bên cạnh cô là anh, thì không có chuyện gì là không khống chế được.

Xe tiếp tục không ngừng đi về phía trước, Mịch Nhi rảnh rỗi nhìn ra ngoài cửa xe, trong khoảng thời gian năm năm, thành phố K đã thay đổi long trời lở đất một phen, cô đã không nhìn ra hướng con đường chạy, không khỏi tò mò nghiêm túc hỏi: "Đây là muốn đi đâu? Anh rốt cuộc muốn đưa em đi chỗ nào? Phải gấp gáp như vậy sao?"

"Về nhà." Liên Tĩnh Bạch chỉ nhẹ nhàng nói ra hai chữ này, tâm trạng anh đều đặt trên lái xe thể thao nhiều hơn, anh đang dùng tốc độ cao nhất đi đường tắt ngắn nhất, bằng thời gian nhanh nhất về đến nhà.

"Về nhà làm gì? Cha mẹ em còn có A Cẩn hiện tại không có ở thành phố K này!" Mịch Nhi khó hiểu hỏi, "Trước khi em trở về quẹo đi gặp qua bọn họ, cha đang chuẩn bị giao phó Mộ Nguyệt và MOON cho A Cẩn, mang theo em ấy du lịch vòng quanh toàn thế giới để hiểu rõ các chi nhánh công ty rải rác, một năm rưỡi nữa cũng sẽ không trở về, nhà em có thể cũng đã tích tụ bụi đi? Những quản gia người làm kia nói không chừng cũng không nhận ra đại tiểu thư em đây rồi, em về nhà làm gì. . . . . ."

"Là về nhà anh." Liên Tĩnh Bạch không quay đầu lại, ném xuống một câu nói khiến cô khiếp sợ, "Về nhà anh lấy giấy tờ của em, bây giờ chúng ta đi đăng ký kết hôn!"

"Kết —— kết hôn? ! Anh điên rồi!" Mịch Nhi quả nhiên bị dọa đến suýt nữa ngồi không vững, cô cao giọng kêu lên, "Kết hôn cái gì! Ai muốn kết hôn với anh! Tại sao muốn kết hôn! Này, tại sao giấy tờ của em lại trên người anh, nói chuyện với anh nha, làm sao cha mẹ em lại giao giấy tờ của em cho anh, anh sẽ không định cầm giấy tờ sau đi kết hôn nha!"

Âm thanh nghi ngờ của Mịch Nhi quả thật càng kích động hơn lúc ban đầu diễn trò, cô lắc lắc cánh tay Liên Tĩnh Bạch, cố gắng nhìn ra ý đồ đùa giỡn trên mặt anh.

Cô trở về ngày thứ nhất, sẽ không thật sự bị anh Tiểu Bạch bắt đi đăng ký kết hôn chứ!

Vẻ mặt Liên Tĩnh Bạch tuyệt đối nghiêm túc, lần đầu tiên anh đang phòng họp nhìn thấy Mịch Nhi, cũng đã quyết định phải lập tức tiên hạ thủ vi cường (2), hiện tại kéo Mịch Nhi đi cuốn ra giường đem gạo nấu thành cơm là có chút khó khăn, nhưng lập tức đi đăng ký kết hôn để hưởng được quyền lợi trên luật pháp, vẫn là có thể!

(2): ra tay trước để chiếm thế thượng phong

Liên Tĩnh Bạch khăng khăng làm theo ý mình lái xe chạy thẳng, căn bản không để ý âm thanh hô to gọi nhỏ của Mịch Nhi, rất nhanh, xe thể thao nhanh nhẹn lái vào cửa chính của nhà họ Triển.

Năm năm rồi, anh mang theo cô vợ nhỏ Mịch Nhi của anh, rốt cuộc lại một lần nữa cùng nhau trở về nhà.

"Anh thật sự lái xe tới đây, thật sự về nhà họ Triển! Sẽ không thật sự quyết định đi lấy giấy tờ của em chứ, muốn đi kết hôn thật sao!" Mịch Nhi vừa vào cửa cũng biết đã đến nhà họ Triển, cô càng đấu tranh giằng co, "Em sẽ không đi kết hôn cùng anh, ép buộc hôn nhân cũng là phạm pháp, này này anh có nghe không đấy, em không đồng ý kết hôn với anh! Nhanh từ bỏ ý nghĩ đó của anh đi, không nên kích động làm chuyện điên rồ! Này--"

Liên Tĩnh Bạch mặc kệ vẫn lái xe, vững vàng dừng ở chỗ không có người, sẽ thấy không thể đè nén tình cảm, cũng không thể khống chế bản năng.

"Em nợ anh, em thiếu anh ít nhất năm năm! Đây chỉ là một chút lợi tức --" anh đưa tay kéo Mịch Nhi vào trong lòng, cánh tay cứng rắn siết chặt thân thể vùng vẫy của cô, vịn lấy gáy cô, cúi đầu xuống, môi mỏng hoàn mỹ khát vọng bắt lấy môi đỏ mọng không ngừng ầm ĩ.

Liên Tĩnh Bạch đang dùng môi mình miêu tả bờ môi cô, không để lại một chút khe hở.

Sáng sớm hôm nay mới vừa mới tưởng tượng trong mơ bỗng nhiên trở thành sự thật, anh không còn ôm một ảo ảnh, anh không còn hôm là giấc mộng, trong môi anh không thể nào quên đi mùi vị này, cuối cùng, cuối cùng anh cũng đợi được đến khi cô trở lại, Mịch Nhi của anh, cô sẽ không bao giờ có thể có cơ hội chạy trốn nữa--

"Ưmh -- ưmh ô --" Mịch Nhi bị anh bất ngờ cưỡng hôn làm cho không kịp phản ứng, đôi mắt giật mình trợn trừng, đánh vai anh bắt đầu phản kháng, "Anh --"

Ngay khi cô hé miệng nói chuyện, đầu lưỡi nóng bỏng của Liên Tĩnh Bạch giống như con cá linh động giảo hoạt, tìm đúng thời cơ thừa dịp lơ là bơi vào, thoáng chốc công chiếm khắp lãnh thổ.

Đầu lưỡi chui vào trong miệng cô, phác họa môi cô, giống như Quốc vương đang dò xét mỗi một tấc lãnh thổ trong miệng, trêu chọc từng điểm nhạy cảm của cô, thề phải đốt cháy trí nhớ ngủ đông mấy năm của cô.

Liên Tĩnh Bạch không bỏ qua mỗi một chi tiết, nơi này đã sớm trở thành lãnh thổ chủ quyền của anh, thu phục lần nữa, tình cảm mãnh liệt của anh nóng bỏng không thể nào đỡ, quả thật giống như muốn đem tất cả không khí trong không gian thu hẹp cùng thiêu đốt.

Mịch Nhi dưới công kích càn quét của anh, rất nhanh đã không còn sức lực phản kháng. Loại kích thích này đã lâu không gặp, một khi ngọn lửa đốt lên, cô lập tức luống cuống tay chân không có cách nào ngăn cản.

So với anh cô hiểu thân thể của mình rõ hơn, đối với cô đôi môi là một bộ phận nhạy cảm, thời gian 5 năm cũng chưa từng hôn nhiệt tình lúc nào.

Cô luôn cho rằng, chỉ có anh Tiểu Bạch mới có thể khiến cho cô toàn tâm phối hợp hôn kịch liệt như cuồng phong bão vũ, năm năm sau ôn lại loại hôn sâu này lần nữa, cô mới biết chính mình cũng thật trầm luân như vậy.

"Anh rất nhớ em. . . . . ."

Liên Tĩnh Bạch thoáng rút khỏi môi lưỡi, chống lên trán Mịch Nhi, dán chặt môi cô lẩm bẩm nói nhỏ.

Hơi thở mập mờ nóng rực phun lên chóp mũi cô, chẳng qua là bốn chữ ngắn gọn, lại giống như bơm vào tất cả tình cảm trong năm năm, thâm tình, chân thành, không cách nào ngăn trở.

Vừa dứt lời, môi anh lại hạ xuống lần nữa, hoàn toàn che lại đôi môi đỏ mọng mê người của cô, không cho phép cô lùi một bước, không cho phép cô rút lui một chút.

Nụ hôn lại ùn ùn kéo đến cuốn sạch Mịch Nhi, nhưng lúc này đây, thái độ của cô khác thường, là từ bỏ giãy giụa, ngược lại không chút lưu loát nghiêm túc đáp lại anh.

Giọng nói anh khàn khàn trầm thấp trực tiếp xuyên qua linh hồn cô, tình yêu vô cùng mãnh liệt chỉ trong nháy mắt xâm nhập toàn thân cô, khiến cô nhất thời mềm lòng, tình cảm trong lòng đang mạnh mẽ chung đụng.

Mấy năm chia cách khiến cho cô cũng nhớ nhung trong lòng, khi anh nói ra bốn chữ này, đồng thời cũng kích nổ trái bom trong lòng cô.

Thời điểm cô đi tới phòng họp Triển thị, liếc nhìn Liên Tĩnh Bạch tuấn dật phi phàm qua cửa kính, không có ai biết đôi mắt cô bị vành mũ che kín tràn đầy vui sướng cùng cảm động, năm năm chia cách, cuối cùng cũng gặp lại lần nữa.

Anh nói anh rất nhớ cô, cô làm sao không nhớ anh chứ, khi nhớ nhung không thể chịu được, cô quyết định trở lại.

Khi ngón tay Mịch Nhi nắm thành nắm đấm đánh Liên Tĩnh Bạch, lại trầm mê vuốt ve lồng ngực anh, đầu lưỡi cô thử thăm dò chủ động quấn lấy lưỡi anh, mới vừa đụng vào nhau, đã bị anh bá đạo quấn lấy, hướng dẫn cô tiến lên, khi lưỡi cô đụng tới phòng tuyến gần gũi, lập tức bị anh mút vào khoang miệng.

Liên Tĩnh Bạch càng thêm xâm nhập nóng bỏng, từ trong ra ngoài, hoàn toàn đoạt lấy hô hấp của cô.

Thân thể Mịch Nhi giống như bị điện giật, không thể tự kềm chế bắt đầu run rẩy, hai gò má cô hồng hồng, hô hấp dồn dập, mềm nhũn nằm ở trong lòng Liên Tĩnh Bạch, thân thể hoàn toàn hành động theo bản năng.

Cánh tay vòng trên cổ anh, mười ngón tay thon dài luồn vào tóc anh, lôi kéo anh càng thêm nhích lại gần mình, khiến cái hôn càng thêm xâm nhập.

Rốt cuộc, không biết đã hôn ở đây bao lâu, suýt nữa Mịch Nhi không có cách nào thở được thì cuối cùng Liên Tĩnh Bạch buông môi cô ra, bốn cánh môi hai người vẫn còn lưu lại tơ bạc mập mờ, tôn lên đôi má hồng nhuận sương mù của Mịch Nhi, cảnh sắc hấp dẫn khiến anh suýt nữa mất đi khống chế.

"Kỹ thuật hôn của em vẫn như cũ lại còn kém hơn năm năm trước, về sau anh sẽ cho em học bù-- ít nhất, cũng phải khôi phục trình độ như trước kia." Liên Tĩnh Bạch nhẹ nhàng dời đi sự chú ý của mình, nhìn Mịch Nhi xụi lơ trong lòng, trên mặt anh không có cách nào che giấu hài lòng cùng mừng rỡ.

Anh xác định, năm năm qua Mịch Nhi tuyệt đối không có hôn qua ai, nụ hôn của cô cũng đã thoái hóa giống như trẻ nhỏ, chỉ là môi lưỡi như vậy, cô đã thất bại.

"Anh -- anh từng có rất nhiều đối tượng luyện tập à. . . . . ." Mặc dù giọng nói Mịch Nhi bởi vì vừa hôn mà còn run rẩy, nhưng vẫn không nhịn được phản bác lại, lời nói mang theo mùi vị chua chát, "Dù sao không có ai giám sát, không phải anh muốn ăn vụng bao nhiêu thì ăn sao--"

"Lúc này, em phải thừa nhận đó là thiên phú." Liên Tĩnh Bạch tự nhiên nghe ra cô đang ghen tức, giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng nỉ non, "Cho dù năm năm không có luyện tập, anh vẫn không có kém đi, đây chính là thiên phú. . . . . ."

"Hừ --" Mịch Nhi lặng lẽ che giấu thoả mãn cùng vui vẻ, chỉ lộ ra nét mặt bình thường, "Nếu như anh có cộng sự tiến hành luyện tập, cũng phải cẩn thận dao phẫu thuật của em rồi !"

"Bình dấm nhỏ. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch không nhịn được cúi đầu lại hôn cánh môi Mịch Nhi, buộc chặt hai cánh tay, dùng sức ôm chặt thân thể Mịch Nhi vào ngực, giống như muốn đem cô dung nhập vào trong huyết mạch .

Anh cảm thụ được nhiệt độ của cô, trái tim của anh cũng đuổi theo tiết tấu hô hấp của cô, theo cô thở mà nhảy lên.

Chỉ là ôm lấy cô như vậy, khiến ảo tưởng nhớ nhưng năm năm biến thành sự thật, chính là hạnh phúc cỡ nào.

truyenhoangdung.blogspot.com

No comments

Powered by Blogger.