CHƯƠNG 40 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG

NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI

truyenhoangdung - truyện ngôn tình trung quốc

Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại

Chương 40: Tô Hinh Nhi vu khống ngược lại bị mắng

Đại tiểu thư cười lạnh :“ Chẳng lẽ để cho nàng ta cứ vô pháp vô thiên như thế. Trước mặt nhiều nhân chứng, là nàng ta muốn hại tứ muội muội, tứ muội muội kéo nàng ta lại một phen, nếu không nàng ta đã bị lao xuống hồ. Tam muội có thể uy hiếp nha hoàn bà mụ nói dối làm chứng, chẳng lẽ còn có thể khiến cho chúng ta cũng nói dối?”

Nhị tiểu thư vội cười nói :“ Ta sẽ không nói dối, những gì nhìn thấy đều giống đại tiểu thư nhìn thấy.”

Quả nhiên, Tô Hinh Nhi như cũ ở trước Vương phu nhân cùng Tô Nhân Vũ làm ầm ĩ lên, nhất định đòi dùng roi đánh Tô Mạt.

Mọi người đều bị đưa đến phòng của Vương phu nhân.

Tô Nhân Vũ vẻ mặt lãnh khốc ngồi ngay ngắn, Vương phu nhân sắc mặt trầm tĩnh, nhưng ánh mắt vui sướng khi người khác gặp họa.

Tô Hinh Nhi đã muốn băng bó tốt, chính nằm trong lòng Tô Nhân Vũ, chỉ vào Tô Mạt kêu gào :“Là nó đẩy ta, phụ thân giúp ta đánh nàng, ô ô ô...... Phụ thân không cưng Hinh Nhi.”

Tô Mạt mặt không chút thay đổi, cũng lười nói với loại điêu toa đó.

Đại tiểu thư thật sự nhịn không được, đứng dậy lạnh nhạt nói :“ Nữ nhi tin tưởng hai mắt của mình không bị mù, thấy rõ rõ ràng là Tô Hinh Nhi từ đình nghỉ mát lao xuống muốn đẩy tứ muội muội xuống hồ. Tứ muội muội cái khó ló cái khôn ngồi xổm xuống, mới tránh được.”

Tô Hinh Nhi ô ô khóc :“ Nàng ta cố ý ngáng ta, muốn ngáng ta váp té xuống hồ, lòng dạ đen tối, lòng dạ đen tối a….. ô ô......”

Tô Nhân Vũ mày rậm nhíu lại, sắc mặt âm trầm nhìn Tô Mạt.

Tô Mạt lại ngay cả nhìn cũng lười nhìn hắn, ánh mắt cũng chưa từng lướt qua hắn.

Tô Nhân Vũ lại tưởng nàng chột dạ sao?

Đại tiểu thư bị làm cho nổi giận, liên tục hừ lạnh :“Nếu không phải tứ muội muội ngáng ngươi lại, nếu nàng ta chỉ tránh né, ngươi đã sớm bị rớt xuống hồ. Giống cái kiểu người vong ân phụ nghĩa, điêu ngoa tùy hứng, một chút giáo dưỡng cũng không có như tiểu nha đầu ngươi, có cái gì tư cách gì mà khóc sướt mướt . Ngươi không phải giỏi nhất là đùa giỡn càn quấy sao?”

Đại tiểu thư giọng điệu lạnh lùng, thanh thúy, nói năng có khí phách, lập tức khiến tất cả mọi người bị thuyết phục.

Đại tiểu thư vốn không nhiều lời, không nghĩ tới lần này vì tứ tiểu thư mà lên tiếng công đạo.

Vương phu nhân sắc mặt rất xấu, ánh mắt nhìn đến Tô Mạt như muốn tùng xẻo nàng.

Mà Tô Nhân Vũ bị đại tiểu thư vừa trách móc một trận, trong lòng có chút không được tự nhiên, nhưng nàng ta là trưởng nữ, cũng đã lớn, vài năm nữa sẽ xuất giá, hắn cũng không nỡ nói gì.

Trong lúc nhất thời, sắc mặt hắn lúc đỏ lúc xanh, không biết như thế nào cho phải.
Đại tiểu thư cũng không buông tha :“Tô Hinh Nhi, mau xin lỗi tứ muội muội, còn phải nói lời cảm tạ!”

Tô Hinh Nhi vừa nghe, lập tức khóc lóc om sòm giở trò ăn vạ, đem mọi thứ trên bàn gì gì đó đều hất xuống đất, đá đạp lung tung , khóc lóc kêu gào ầm ĩ.

Tô Nhân Vũ nhắm mắt, sắc mặt hàn băng lạnh lẽo cũng đã tan đi, thản nhiên nói :“ Đều là tỷ muội cùng nhà, nhất định phải ầm ĩ gây chuyện để cho nhà cửa không yên sao.”

Hắn nhìn Vương phu nhân một cái:“Ngươi dạy nữ nhi như thế sao.”

Vương phu nhân cúi mắt, che dấu sự oán độc cùng phẫn nộ trong mắt.

Việc này bởi vì Tô Hinh Nhi sai, không giải quyết được gì, đại tiểu thư lại càng để Tô Mạt sát bên mình, cùng ăn cùng ở.

Ban đêm Tô Mạt ngủ ở cạnh đại tiểu thư, trong lòng phập phồng, nàng chưa từng có tỷ tỷ ruột, thì ra có tỷ tỷ lại tốt như vậy.

Nàng tựa đầu tựa trên vai đại tiểu thư :“Tỷ tỷ, ta sẽ vĩnh viễn nhớ tỷ.”

Đại tiểu thư vỗ vai nàng :“Kỳ thật ta cũng thực thích có muội muội .”


Tô Mạt âm thầm chúc phúc tỷ tỷ, rời Tô gia đi, gả cho một nam nhân tôt, sống hạnh phúc cả đời.

Ai biết, chập choạng tối của ba ngày sau, sau khi ăn xong ba tỷ muội chơi một lát, Tô Hinh Nhi lại đến đây, tuy rằng vẫn vênh váo tự đắc, nhưng có ôn hòa một chút, nàng ta ngửa đầu trừng mắt với đại tiểu thư cùng Tô Mạt, áp chế nhị tiểu thư :“Cha đi ra ngoài muốn ta chơi cùng các ngươi, nói về sau mọi người không cần cãi nhau . Mọi người sống vui vẻ hòa khí.”

Đều nói không giơ tay đánh người cười nói vui vẻ.

Hơn nữa một Tô Hinh Nhi luôn luôn ngang như cua, thế nhưng lại nói ra lời này, lại có mệnh lệnh của phụ thân, đại tiểu thư cũng không tiện đuổi nàng ta đi, bốn người cùng nhau chơi, dù sao chính phòng cũng rất lớn.

Nói xong còn xông lên ngồi ở vị trí chủ nhà.

Nàng ta mặc một thân áo khoác được dệt bằng thứ vải lụa quý giá, so với đại tiểu thư trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhị tiểu thư ôn nhu, Tô Mạt lạnh nhạt rất là khác biệt chính là kiểu kiêu ngạo sắc bén.

Chỉ là trên mặt có vài vết xước trầy da, nhìn có điểm dọa người.

Nhị tiểu thư việc cười nói :“Ngươi nói chơi cái gì? Đánh bài đi.”

Tam tiểu thư hừ một tiếng,“Được, đi buồng lò sưởi chơi.”

Buồng lò sưởi có giường sưởi, Vương phu nhân đốt rất nóng, tránh cho việc để các nàng bị đông lạnh.

Lam Linh nói với Hạ Vũ :“ Hạ Vũ, phu nhân tìm ngươi hỏi mấy câu.”

Hạ Vũ vừa nghe, liền lập tức buông xuống việc trên tay, nhìn tiểu thư đang chơi đùa, liền đi tìm phu nhân.
Lúc chơi bài, tam tiểu thư luôn luôn không thể thua, lá bài xấu, kĩ thuật đánh bài càng dở.

Nhị tiểu thư cùng Tô Mạt còn làm bộ cho nàng ta thắng, đại tiểu thư là người lãnh ngạo thẳng thắn , căn bản mặc kệ, thắng nàng ta hai ván.

Tô Hinh Nhi sắc mặt đã rất khó coi, ném xuống túi tiền :“Tiếp tục, ta có tiền.”

Lí mụ mụ xui nàng không ngừng đòi tiền lão gia, nên ngày nào tiền trong tráp cũng đầy tràn, cần gì giống như các tiểu thư khác, hàng tháng hai lượng bạc, còn bị Vương phu nhân cắt xén một ít.

Chơi vài vòng, Tô Hinh Nhi lại thua, trong phòng nóng bức, nàng ta lại tức giận nói :“Muốn lạnh chết ta hả, không biết ta cảm lạnh cần ấm áp một chút sao?”

Nha đầu lập tức đi truyền lời, nhiệt độ nàng càng nóng lên

Lý mụ mụ không dám cùng đi ra, chỉ có Tử Diên, Tử Diên là người của Vương phu nhân, Tô Hinh Nhi không thích, cũng phải mang theo, dù sao Quốc Công cũng phải nể mặt phu nhân vài phần.

Tử Diên da dấu cho Thu Cúc cùng Lam Linh, Thu Cúc cười, nói với đại tiểu thư :“ Đại tiểu thư, ta lần trước tự tay làm cho ngài khiếc khăn tay để ở đâu ? Tự mình cất đi rồi sao?”

Đại tiểu thư nhíu mi, nhưng vẫn đứng dậy:“Thật là người dễ quên, để trong tráp.”

Thu Cúc nói không tìm được, đại tiểu thư đành phải đứng dậy, tự mình đi tìm.

Tô Mạt lập tức nói :“ Ta đi vệ sinh một chút.”

Tô Hinh Nhi vừa nghe, lập tức đổ nàng,“Trên thân lừa toàn phân thối.”

Lời nói thô tục , đều là Lí mụ mụ dạy nàng ta, Tô Hinh Nhi vừa học là thuộc.

Tô Mạt ra bên ngoài nhìn thoáng qua, không thấy Hạ Vũ, Kim Kết bị nàng phái đi ra ngoài nhắn tin với Hồ tiên sinh, không ở đây.

Tô Hinh Nhi từ nhỏ nhận được nhiều sự chú ý, cao hơn Tô Mạt một cái trán, khí lực cũng lớn hơn, lại có hai cái nha đầu giúp nàng giữ cửa, Tô Mạt căn bản không ra được.

Nhị tiểu thư nhìn các nàng muốn đánh nhau, lập tức chen vào đám nha hoàn đi ra, sau khi ra ngoài cũng không thấy đại tiểu thư, liền hỏi nha hoàn :“ Đại tiểu thư đâu?”

Tam tiểu thư ngang ngược, đại tiểu thư không ở đây, không có người trấn áp nàng ta.

Nha hoàn kia nhanh liếc nhị tiểu thư một cái, lắc lắc đầu.

Lúc này, nhị tiểu thư ngửi được một mùi cháy khét nồng nặc, lập tức hiểu rõ, kinh hãi lao ra trốn khỏi nơi đây.

truyenhoangdung.blogspot.com




No comments

Powered by Blogger.