CHƯƠNG 4 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG

NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI


Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại


Chương 4: Chỉnh Đỗ Di Nương (2)


Quốc công phu nhân nhất thời ngồi không yên nữa, khẽ cúp mắt xuống, chậm rãi cân nhắc, sau một lúc lâu mới nói: “ Nếu đã xảy ra như vậy, đem hai người họ qua gặp ta.”

Hỷ Thước tức khắc đi.

Một lúc sau bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Hỷ Thước dẫn hai người họ tới.

Tô Mạt không biết là vì do mất máu quá nhiều hay do vì quá khiếp sợ trước sự phô trương của tòa đại viện này. Vừa nãy nàng ở trong sân tiểu viện chưa kịp ngắm kĩ, ngoài phía sau của tiểu viện ra thì cây cối hoa cỏ, hòn giả sơn, đình đài ở bên ngoài đều đẹp như từ tranh bước ra.

Nàng đi theo bà mụ thì gặp được một nha hoàn tầm 15, 16, xinh xắn lanh lợi, trang điểm không thô tục, nàng ta dẫn họ đi theo lối rẽ rộng tiến vào bên trong chủ viện*(nhà chính). Tô Mạt tự thấy mình giống như bà Lưu*(nhân vật trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng) bước vào tòa viện lỗng lẫy.

Woa! Nhà cửa hoa lệ, rường cột trạm trổ, màu sắc tươi đẹp, hoa văn nổ bật!

Tòa viện rất rộng, có hòn giả sơn, hồ hoa sen, vườn hoa, có đủ các loại cây, hoa quý giá, lại còn có cả hạc trắng xinh đẹp đang nhàn nhã vui chơi trong lùm cỏ…..

Chính diện là ngôi nhà có 7 gian, phía trước có mái hiên, bọn họ theo sự ngoắc tay chỉ dẫn đi theo lối hành lang tiến vào, ở phía dưới đường hành lang có treo nhiều lồng sắt với đủ màu sắc, ở trong lồng có chim họa mi, bát ca…các loại chim tước rất náo nhiệt thi nhau ríu ra ríu rít. Bên cạnh hành lang còn đặt nhiều chậu hoa, giàn hoa, có hoa ngọc lan, hải đường, thược dược, mẫu đơn…..

Tô Mạt từ nhỏ đã mê văn hóa cổ đại, thích tìm tòi những điển cố điển tích…Rất thích các loại đồ gia cụ, dụng cụ, phục trang, trang sức tinh xảo xinh đẹp cổ đại….Với gia thế hiển hách lại là con một trong nhà, đứa cháu gái duy nhất của ông nội, từ nhỏ đến lớn tất tần tật đều là muốn gì được nấy.

Thời cổ đại hình thức cấu tạo nhà là tứ hợp viện, đồ dùng trong nhà gia cụ nội thất được làm bằng gỗ mang phong cách cổ kính, có đặt lư hương, bình hoa lớn…và các loại vật dụng trang trí cổ đại khác.

Lúc này đang ở chính phòng, nàng bỗng thấy thỏa mãn, vì có thể trở về lên mặt với ông nội rồi. Nhà của nàng không biết dùng bao nhiêu tiền của trang hoàng thiết kế lên một tứ hợp viện cổ kính nhưng không thể so sánh với khí chất nơi này.

Có lẽ đó chính là sự khác biệt của hàng nhái và hàng thật? Nàng khóc không ra nước mắt a!

Trước cửa có một tiểu nha đầu vén rèm, một thân tơ lụa, mặt mũi thanh tú, dáng người yểu điệu. Sau khi tiến vào bên trong, các góc phòng đều sắp xếp vị trí các nha hoàn đứng một bên vừa mỉm cười vừa kính cẩn, trang phục màu mè, trang điểm khéo léo. Hèn chi nam nhân ở các gia tộc lớn thường bị quây bởi một đám giai nhân son phấn này. Hậu viện có một đám mỹ nữ, chỉ có hắn ta là nam nhân, không phải quá tốt số sao?

Đỗ di nương sợ tới mức phát run, đoán hôm nay chết chắc rồi.

Quốc công phu nhân – người mà người người ca tụng là vị bồ tát sống đó, nàng hiểu rõ nàng ta lợi hại cỡ nào. Vài ngày gần đây chịu sự kích thích quá lớn, nàng thường gặp ác mộng, luôn nhớ lại chuyện cũ, tinh thần rất hoảng hốt. Ra tay nặng với Tô Mạt, bản thân nàng cũng không ý thức được.Về sau muốn đối xử tốt với Tô Mạt hơn nhưng bản thân lại không kìm chế được cơn giận dữ, hơn nữa bản thân rất thống khổ, ăn năn hối hận cũng muộn rồi.

Vừa nãy nàng ta nhìn thấy hai quả trứng gà, nhất thời trong đầu hiện lên chuyện vô cùng nhục nhã lúc trước. Trong lòng càng phát ra sự căm hận với Tô Mạt.

Tô Mạt lại rất hiếu kì, phát hiện mọi người đều đang cố gắng nín thở, ngay cả thở mạnh một cái cũng không dám, một người giỏi quan sát như nàng lẽ nào không biết? Với lại nàng thích thú lịch sử cổ đại như vậy, lại đọc nhiều sách, nghiên cứu kĩ càng. Cho dù là chưa từng chính thức tới cổ đại nhưng ít nhiều cũng phải biết được đại khái chứ.

Nhìn cách bài trí trong phòng, tất cả đều là kì trân dị bảo, mỗi thứ này mà đem đến thời hiện đại thì giá thành không chỉ lên đến ngàn vạn thôi đâu. Nhà nàng mua một bình hoa Thanh Hoa, cũng tốn không ít. Nhưng trong phòng này, lớn có nhỏ có đều bày rất nhiều, ngay cả cái chổi lông gà cũng để trong bình sứ Thanh Hoa, quá xa xỉ, quá lãng phí a!

Nàng suy nghĩ miên man, nghe thấy tiếng cười, nha hoàn vừa dẫn đường lên tiếng: “ tứ tiểu thư đừng sợ, phu nhân hiền hậu từ bi nhất, lại rất khoan hồng độ lượng, yêu thích trẻ nhỏ.”

Tô Mạt lập tức quyết định bản thân nên ngốc một chút, ngốc nghếch sẽ khiến cho đại phu nhân yêu quý. Bởi vì là chính thất nên sẽ không thích con của thê thiếp thông minh vì sẽ đe dọa đến địa vị các con của nàng.

Tô Mạt nói giọng mềm mại dẻo quẹo: “ tỷ tỷ, đầu ta rất đau, còn choáng váng, nhìn nơi đây xiên xiên vẹo vẹo.”

Hỷ Thước than nhẹ một tiếng, thương tiếc nhìn nàng, tội nghiệp tứ tiểu thư.

Đỗ di nương tim đập lộp bộp, Hỷ Thước này chính là đại nha hoàn đắc lực bên cạnh phu nhân, đắc tội với nàng ta không có lợi gì.

Đỗ di nương vội vàng nịnh nọt cười, “ Đứa nhỏ này luôn thích làm nũng a.”

Hỷ Thước thản nhiên nói: “ tứ tiểu thư là chủ tử, nếu có gì không phải, tự nhiên sẽ có phu nhân và Quốc công gia dạy dỗ, Đỗ di nương cũng không cần quá phận đi.”

Đỗ di nương vội cười, Hỷ Thước cũng không thèm để ý đến bà ta, dẫn bọn họ hướng phía trong phòng bước vào.

Tô Mạt nhìn thấy hai người phu nhân trẻ trung khí chất nhã nhặn lịch sự, diện mạo ôn nhu, toàn thân vận y phục tơ lụa thượng đẳng sang trọng, chải búi tóc rất xinh đẹp, đeo trang sức vàng óng ánh.

Hai phu nhân đang cười.

Tô Mạt chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên đánh giá so sánh hai vị phu nhân, một người vận y phục màu tím dịu dàng đoan trang, yểu điệu như cành liễu phất phơ trong gió, người còn lại một thân y phục màu hồng đào, quyễn rũ xinh tươi. Hai nàng đều giống như những mỹ nhân bước ra từ trong tranh, vô cùng tao nhã, mỹ lệ, phóng khoáng.

Tô Mạt chính là kẻ quá mức si mê cái đẹp, liền chảy nước miếng.

Năm đó nàng đã sưu tập trên hàng vạn bức tranh mỹ nhân, vẽ có, thêu có, điêu khắc có….tiếc là bây giờ …haizzz

Nhưng nơi này tất cả đều là người thật vô cùng sống động, càng tốt ! So sánh thì Đỗ di nương chính là lớp vỏ cây già cỗi.

Nàng bĩu môi.

Trong phòng rộng lớn bài trí vật dụng quý giá, đầy mà không hỗn tạp, cao quý sang trọng, mỗi thứ đều được bày biện đúng chỗ hợp lý. Ở giữa phòng được ngăn bởi một tấm bình phong được làm bằng gỗ tử đàn, chia căn phòng theo hai hướng Nam Bắc.

Phía Nam là một cái giường sưởi, phía dưới sắp bốn cái ghế dựa bằng gỗ hoa lê, phía trên có bọc vải trùm màu lục sắc hơi cũ. Bên phải giường sưởi ngồi ngay ngắn là một quý phu nhân ước chứng 20, dung mạo đoan trang, khí chất cao quý. Nàng để kiểu tóc mẫu đơn, trên tóc cài các thức trâm cài, ở giữa trang sức có một miếng vàng ròng tinh khiết như hồ suối yêu kiều, trên đó dùng đá quý khảm lên các loại chứng chim câu lớn nhỏ sặc sỡ, phú quý bức người.

Phu nhân nét mặt phú quý lạnh nhạt, mặt mày hiền hậu, đang nhắm mắt, trên miệng đọc lẩm nhẩm.

Trên tay nàng nắm chặt chuỗi tràng hạt, đang tụng kinh.

Tô Mạt lập tức cảnh giác ngay, ở cổ đại phu nhân trong danh môn thế gia, bề ngoài ăn chay niệm phật, hàng ngày giống như vị bồ tát sống, thực chất so với loại di nương nóng nảy động cái thì nhảy lên còn khó đối phó hơn nhiều.

Xem thử Lâm muội muội * sao có thể đấu lại Vương phu nhân?* ( cả hai đều là nhân vật trong Hồng Lâu mộng)

Hỷ Thước tiến lến phía trước ôn nhu bẩm báo: “Phu nhân, tứ tiểu thư bọn họ tới rồi. ”

Đỗ di nương lôi kéo Tô Mạt, ấn nàng ngã xuống đất, nhẹ trách mắng: “ Còn không mau khấu đầu bái kiến phu nhân .”


“ Đủ rồi !”

Trên giường sưởi phu nhân mở bừng mắt, ánh mắt bỗng nhiên sắc bén nhìn Đỗ di nương.

Hỷ Thước tiến đến đỡ Tô Mạt đứng dậy, thay Quốc công phu nhân trách mắng: “ Đỗ di nương càng ngày càng hồ đồ rồi, tứ tiểu thư tốt xấu gì cũng là chủ tử, nhưng ngươi sao lại có thể xô xô đẩy đẩy, nếu làm bị thương tiểu thư, chẳng phải sẽ tổn hại đến thể diện của phu nhân hay sao?”

Hỷ Thước nói chuyện hợp lý, rất được Quốc công phu nhân yêu thích, phu nhân nhẹ gật đầu, nhìn Tô Mạt: “ tứ nha đầu, đến đây nào, để ta nhìn chút.”

Tô Mạt làm ra bộ dáng sợ sệt, nhút nhát rụt rè nhìn nàng ta, lúc này không được tỏ ra thông minh lanh lợi, không thì chính là tự mình tìm phiền phức. Nàng tỏ vẻ rất sợ người lớn, đại phu nhân không để nàng vào mắt, nàng sẽ an toàn.

Quả nhiên Quốc công phu nhân khe khẽ thở dài, vô cùng thương xót nói: “ Nha đầu đáng thương, ngươi chịu khổ rồi.”. Nàng nhìn qua nha hoàn bên cạnh, “ Xuân Mai, đem bánh trái cho tứ tiểu thư ăn.”

Xuân Mai lập tức lấy điểm tâm đặt trên bàn, Hỷ Thước ngay tức khắc bế Tô Mạt lên ngồi trên ghế, lấy một nắm kẹo đưa cho nàng. Quốc công phu nhân nhìn vào trán Tô Mạt, lai sai người đem thuốc tới, nàng tự mình giúp Tô Mạt.

Tô Mạt bộ dạng bất ngờ được sủng sinh ra khiếp sợ, cúi đầu nói : “ Cảm ơn phu nhân!”

Bộ dạng của Quốc công phu nhân thương xót, thở dài: “ Kể ra thì, ta cũng rất muốn cưng chìu các ngươi, cũng trách ngươi, đứa nhỏ này mệnh khổ, sao lại để lão gia khó chịu a.”

Tô Mạt thầm nghĩ, bản thân sao lại khiến cho lão gia khó chịu a, dù sao thì ông ta cũng là cha của cái thân thể này, một nữ nhi nhỏ bé sao lại khiến cha mình khó chịu đây? Chẳng qua chính là vì Di nương không được sủng ái, đứa nhỏ cũng bị liên lụy theo.

Đang nói thì bên ngoài có tiểu nha đầu chạy lại hồi báo, “ phu nhân, lão gia đang tới đây.”

Quốc công phu nhân kêu một tiếng, nói với Hỷ Thước: “ không phải nói là lão gia đi tiếp đãi khách sao?”.

Bên kia Đỗ di nương mặt cũng trắng bệch, lập tức kéo Tô Mạt xuống ghế. Bên ngoài Xuân Mai bọn họ bận rộn thu dọn, cầm chổi lông gà phủi phủi, dùng khăn sạch lau nền nhà, liền tách miệng lư hương hình thú ra bỏ thêm hai cục hương liệu vô.

Tô Mạt kinh ngạc thầm nghĩ: Làm cái gì vậy? khinh các nàng bẩn sao?

Quốc công phu nhân liên tục căn dặn: “ Nhanh , lẹ lên, đưa bọn họ ra hậu viện, tránh cho lão gia tức giận.”

truyenhoangdung.blogspot.com

No comments

Powered by Blogger.