CHƯƠNG 3 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG
NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI
Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại
Chương 3: Chỉnh Đỗ Di Nương (1)
Tô Mạt hừ lạnh một tiếng “ Rốt
cuộc là vì sao, bà tự mình biết rõ nhất.” Nàng ném đũa đi “ Được thôi, ta không
ăn nữa, bà ăn một mình đi.”. Nói xong nàng kéo tiểu cô nương kia đi “ Chúng ta
ra ngoài nói chuyện.”
Đỗ Di nương nhìn có vẻ đáng thương nhưng thực chất tâm địa không tốt lành gì. Lúc cho rằng đã hại chết nàng thì khóc lóc ỉ ôi, bây giờ thấy nàng khỏe lại liền chứng nào tất ấy, đến cơm cũng không cho nàng ăn.
Tiểu cô nương đó bị Tô Mạt kéo đi ra ngoài sân nói chuyện, Tô Mạt hỏi “ Tỷ tỷ là con nhà ai?”
Tiểu cô nương cuống quýt xua tay: “ Tứ tiểu thư xin đừng gọi thế, nô tỳ là con của người làm trong phủ, tên là La Kim Kết.”. Tô Mạt lập tức nghĩ ngay đến nhà La đại nương vừa rồi. Kim Kết nhìn vết thương của Tô Mạt “ tứ tiểu thư , cô phải cẩn thận mới được.”
Tô Mạt quay đầu nhìn vào trong nhà, thấy Đỗ Di nương ăn như hổ đói, nhai nuốt ngấu nghiến, nàng nói khẽ: “ Kim Kết nếu như ta trở thành tứ tiểu thư chân chính, ngươi hãy trở thành người của ta được không?”
Tuy rằng lần đầu gặp, nhưng Tô Mạt có mắt nhìn người, điểm này ông nội cũng từng khen nàng. Nàng cảm thấy Kim Kết là một đứa nhỏ tốt, đôi mắt đen trắng rõ ràng minh bạch lộ rõ sự quan tâm và thiện lương.
Kim Kết ánh mắt sáng lên: “ Thật sao tiểu thư? Nhưng nô tỳ chỉ là một nha đầu làm việc nặng nhọc.”
Tô Mạt cong môi, nắm chặt tay Kim Kết, cổ vũ nói “ Ai nói hả? không được coi thường bản thân, ngươi xinh đẹp, thiện lương, đáng yêu, thông minh lanh lợi, nhất định sẽ làm được đại nha hoàn tốt.”
Kim Kết trong mắt như được châm lên tia sáng chói lọi, hiện tại nàng chỉ là tiểu nha đầu, đến tiền lương hàng tháng đều không có, đám đại nha hoàn đó ăn mặc dùng đồ gần giống như chủ tử, mỗi tháng được gần một, hai lạng bạc.
Một, hai lạng bạc ở đây có thể mua được hai ngàn thùng cơm.
“ Tiểu thư, cô thật sự làm được không?” tuy rằng Kim Kết so với Tô Mạt lớn hơn hai tuổi, nhưng tư duy và trí tuệ làm sao so sánh được.
Tô Mạt thời hiện đại chính là một thanh niên thời đại mới được nuôi dưỡng, đào tạo bởi hàng nghìn năm văn hóa Trung hoa mà thành, gia thế hiển hách, chỉ số IQ trên 160, là một thiếu nữ thiên tài a.
Nàng vỗ vai Kim Kết nói: “ Ta nói được làm được, ta có thể đi khỏi cái ổ chó này, bước vào nhà vàng ngói bạc ở, ngươi cứ yên tâm ở bên cạnh ta làm nha hoàn đi.”
Hai người hưng phấn thương lượng tiếp. Đang hăng say bỗng đằng sau có người cười lạnh “ Kẻ điên nói chuyện viển vông, ngươi có thể thoát ra khỏi ổ chó này đến ở nhà vàng ngói bạc, cũng không nhìn lại cái bộ dạng ngươi là cái loại gì?”
Đỗ Di nương nhìn có vẻ đáng thương nhưng thực chất tâm địa không tốt lành gì. Lúc cho rằng đã hại chết nàng thì khóc lóc ỉ ôi, bây giờ thấy nàng khỏe lại liền chứng nào tất ấy, đến cơm cũng không cho nàng ăn.
Tiểu cô nương đó bị Tô Mạt kéo đi ra ngoài sân nói chuyện, Tô Mạt hỏi “ Tỷ tỷ là con nhà ai?”
Tiểu cô nương cuống quýt xua tay: “ Tứ tiểu thư xin đừng gọi thế, nô tỳ là con của người làm trong phủ, tên là La Kim Kết.”. Tô Mạt lập tức nghĩ ngay đến nhà La đại nương vừa rồi. Kim Kết nhìn vết thương của Tô Mạt “ tứ tiểu thư , cô phải cẩn thận mới được.”
Tô Mạt quay đầu nhìn vào trong nhà, thấy Đỗ Di nương ăn như hổ đói, nhai nuốt ngấu nghiến, nàng nói khẽ: “ Kim Kết nếu như ta trở thành tứ tiểu thư chân chính, ngươi hãy trở thành người của ta được không?”
Tuy rằng lần đầu gặp, nhưng Tô Mạt có mắt nhìn người, điểm này ông nội cũng từng khen nàng. Nàng cảm thấy Kim Kết là một đứa nhỏ tốt, đôi mắt đen trắng rõ ràng minh bạch lộ rõ sự quan tâm và thiện lương.
Kim Kết ánh mắt sáng lên: “ Thật sao tiểu thư? Nhưng nô tỳ chỉ là một nha đầu làm việc nặng nhọc.”
Tô Mạt cong môi, nắm chặt tay Kim Kết, cổ vũ nói “ Ai nói hả? không được coi thường bản thân, ngươi xinh đẹp, thiện lương, đáng yêu, thông minh lanh lợi, nhất định sẽ làm được đại nha hoàn tốt.”
Kim Kết trong mắt như được châm lên tia sáng chói lọi, hiện tại nàng chỉ là tiểu nha đầu, đến tiền lương hàng tháng đều không có, đám đại nha hoàn đó ăn mặc dùng đồ gần giống như chủ tử, mỗi tháng được gần một, hai lạng bạc.
Một, hai lạng bạc ở đây có thể mua được hai ngàn thùng cơm.
“ Tiểu thư, cô thật sự làm được không?” tuy rằng Kim Kết so với Tô Mạt lớn hơn hai tuổi, nhưng tư duy và trí tuệ làm sao so sánh được.
Tô Mạt thời hiện đại chính là một thanh niên thời đại mới được nuôi dưỡng, đào tạo bởi hàng nghìn năm văn hóa Trung hoa mà thành, gia thế hiển hách, chỉ số IQ trên 160, là một thiếu nữ thiên tài a.
Nàng vỗ vai Kim Kết nói: “ Ta nói được làm được, ta có thể đi khỏi cái ổ chó này, bước vào nhà vàng ngói bạc ở, ngươi cứ yên tâm ở bên cạnh ta làm nha hoàn đi.”
Hai người hưng phấn thương lượng tiếp. Đang hăng say bỗng đằng sau có người cười lạnh “ Kẻ điên nói chuyện viển vông, ngươi có thể thoát ra khỏi ổ chó này đến ở nhà vàng ngói bạc, cũng không nhìn lại cái bộ dạng ngươi là cái loại gì?”
Đỗ Di nương đã ăn uống no đủ,
vừa lấy cây trâm đông xỉa răng, vẻ mặt châm biếm nhìn hai người họ.
Tô Mạt thầm nghĩ: người đàn bà này nhất định không thể là mẹ ruột, tuyệt đối không thể. Loại người này nhất định phải chỉnh, bị đuổi xuống làm hạ nhân vẫn không an phận, dám ức hiếp tứ tiểu thư, người đàn bà này quá đánh giá cao bản thân rồi.
Tô Mạt hừ lạnh một tiếng “ Bà không đi giặt à?” lại còn thừa hơi đên đây nghe lén bọn họ nói chuyện.
Nàng và Kim Kết đi vào nhà ăn cơm, trên bàn chén cốc bừa bộn, chỉ có vài miếng bánh bao còn thừa, thịt và cá đã hết sạch, còn một vài cộng rau, trên rau còn dính xương cá, chắc là lúc bà ta ăn nhổ xuống.
Khuôn mặt Kim Kết đỏ bừng bừng, run giọng nói: “ Đỗ Di nương …sao lại…sao lại như vậy chứ?”
Tô Mạt ra hiệu cho Kim Kết, bên tai nàng ta nói vài câu, Kim Kết bán tín bán nghi, bắt đầu dọn dẹp chén đũa. Lúc này Đỗ Di nương hung hăng quát Tô Mạt: “ Còn không mau đến đây giặt quần áo, như đứa gian tặc thủ đoạn cũng không phải là thứ tốt đẹp gì.”
Nét mặt Kim Kết tái mét, xách hộp cơm vội vã chạy đi.
Đỗ di nương đương nhiên không thèm để ý đến tiểu nha đầu đó. Bà ta quyết định sẽ không đánh Tô Mạt nữa, như vậy sẽ không gặp nguy hiểm gì. Tô Mạt lạnh lùng nhìn bà ta nói “ Ta không phải là thứ tốt đẹp gì? Vậy ai sinh ra ta? Suy ra càng không phải thứ tốt đẹp.”
Đỗ di nương thế nhưng lại không tức giận, ngược lại nghiêng mặt cười lạnh không ngớt, đi giặt quần áo.
Một lúc lâu sau, bên ngoài truyền tới âm thanh mèo kêu. Tô Mạt lập tực bỏ đống đồ xuống chạy đi. Chính là Kim Kết giúp nàng lấy hai quả trứng gà tới, nóng hôi hổi. Kim Kết nhét vào tay nàng, “ tiểu thư cô ăn từ từ thôi, ngày mai sẽ đem tiếp cho cô.”
Tô Mạt đôi mắt ướt ướt, “ Kim Kết, cảm ơn ngươi!”
Kim Kết cười thật ngọt, “ tiểu thư nói gì vậy, nô tỳ chính là muốn làm đại nha hoàn của tiểu thư à.”
Tô Mạt gật đầu thật mạnh, cười với Kim Kết, lặng lẽ bóc trứng, lộ ra lòng trắng, rất thơm a…
Nàng vừa mới định đút vô miệng, Kim Kết bỗng kêu lên kinh hãi: “ Đỗ di nương, đừng…………”
Trứng gà đã bị Đỗ di nương từ phía sau cướp đi, bà ta khinh thường nhìn Tô Mạt, “ Lại còn dám ăn vụng, ngươi muốn bị đòn à?”
Tô Mạt thù hằn nhìn bà ta, “ Trả lại cho ta.”
Đỗ di nương nhịn không được rùng mình một cái, tiểu nha đầu này đôi mắt rất lạnh lẽo, giống như hai lưỡi dao sắc nhọn.
Tô Mạt thầm nghĩ: người đàn bà này nhất định không thể là mẹ ruột, tuyệt đối không thể. Loại người này nhất định phải chỉnh, bị đuổi xuống làm hạ nhân vẫn không an phận, dám ức hiếp tứ tiểu thư, người đàn bà này quá đánh giá cao bản thân rồi.
Tô Mạt hừ lạnh một tiếng “ Bà không đi giặt à?” lại còn thừa hơi đên đây nghe lén bọn họ nói chuyện.
Nàng và Kim Kết đi vào nhà ăn cơm, trên bàn chén cốc bừa bộn, chỉ có vài miếng bánh bao còn thừa, thịt và cá đã hết sạch, còn một vài cộng rau, trên rau còn dính xương cá, chắc là lúc bà ta ăn nhổ xuống.
Khuôn mặt Kim Kết đỏ bừng bừng, run giọng nói: “ Đỗ Di nương …sao lại…sao lại như vậy chứ?”
Tô Mạt ra hiệu cho Kim Kết, bên tai nàng ta nói vài câu, Kim Kết bán tín bán nghi, bắt đầu dọn dẹp chén đũa. Lúc này Đỗ Di nương hung hăng quát Tô Mạt: “ Còn không mau đến đây giặt quần áo, như đứa gian tặc thủ đoạn cũng không phải là thứ tốt đẹp gì.”
Nét mặt Kim Kết tái mét, xách hộp cơm vội vã chạy đi.
Đỗ di nương đương nhiên không thèm để ý đến tiểu nha đầu đó. Bà ta quyết định sẽ không đánh Tô Mạt nữa, như vậy sẽ không gặp nguy hiểm gì. Tô Mạt lạnh lùng nhìn bà ta nói “ Ta không phải là thứ tốt đẹp gì? Vậy ai sinh ra ta? Suy ra càng không phải thứ tốt đẹp.”
Đỗ di nương thế nhưng lại không tức giận, ngược lại nghiêng mặt cười lạnh không ngớt, đi giặt quần áo.
Một lúc lâu sau, bên ngoài truyền tới âm thanh mèo kêu. Tô Mạt lập tực bỏ đống đồ xuống chạy đi. Chính là Kim Kết giúp nàng lấy hai quả trứng gà tới, nóng hôi hổi. Kim Kết nhét vào tay nàng, “ tiểu thư cô ăn từ từ thôi, ngày mai sẽ đem tiếp cho cô.”
Tô Mạt đôi mắt ướt ướt, “ Kim Kết, cảm ơn ngươi!”
Kim Kết cười thật ngọt, “ tiểu thư nói gì vậy, nô tỳ chính là muốn làm đại nha hoàn của tiểu thư à.”
Tô Mạt gật đầu thật mạnh, cười với Kim Kết, lặng lẽ bóc trứng, lộ ra lòng trắng, rất thơm a…
Nàng vừa mới định đút vô miệng, Kim Kết bỗng kêu lên kinh hãi: “ Đỗ di nương, đừng…………”
Trứng gà đã bị Đỗ di nương từ phía sau cướp đi, bà ta khinh thường nhìn Tô Mạt, “ Lại còn dám ăn vụng, ngươi muốn bị đòn à?”
Tô Mạt thù hằn nhìn bà ta, “ Trả lại cho ta.”
Đỗ di nương nhịn không được rùng mình một cái, tiểu nha đầu này đôi mắt rất lạnh lẽo, giống như hai lưỡi dao sắc nhọn.
Kim Kết van xin: “ Đỗ di
nương, tiểu thư còn chưa ăn cơm, bà trả lại cho tiểu thư đi.”
Đỗ di nương đột nhiên làm dáng vẽ rất phẫn nộ, đem trứng ném xuống bụi cỏ, hãy còn chưa hả giận, bước đến đó lấy chân giẫm lên hai cái, “ Ta bảo ngươi làm bộ làm tịch, ta bảo ngươi cười, ta kêu ngươi tranh sủng, ta bảo ngươi thủ đoạn ác độc, ta bảo ngươi….”. người đàn bà này đột nhiên điên điên khùng khùng lẩm bà lẩm bẩm. Tô Mạt cùng Kim Kết nhìn nhau như nói, Đỗ di nương không phải bị điên rồi.
Tô Mạt tận dụng lúc này đem quả trứng còn lại bóc ra, bẻ hai nửa, một nửa nhét vội vào miệng, nhai nuốt xuống, nửa còn lại cũng đút luôn vào miệng. Đỗ di nương nhìn thấy muốn cướp lại, Tô Mạt đã nuốt xong.
Bị nghẹn rồi!
Nàng mắt mở trừng trừng, a…a xua tay liên tục, Kim Kết vội vàng đi lấy nước.
Đỗ di nương lại điên cuồng lôi kéo nàng không cho nàng uống nước, còn mắng té tát: “ Ngươi là cái đồ tiện nhân, ngươi mau đem Quốc công gia trả lại cho ta, nếu không phải vì ngươi, ta tại sao lại rơi vào bước đường này. Ngươi là thứ tiện nhân, ngươi không được chết yên lành….”
Tô Mạt bị nghẹn sắp chết lại còn bị bà ta lôi lôi kéo kéo, nàng khó thở tức giận, nàng liền hung hăng cắn vào cổ tay bà ta một cái, sau đó chạy đến chén nước uống một hớp.
Đỗ di nương trừng con ngươi đỏ ngầu, đuổi theo.
Tô Mạt nhanh nhẹn khẽ động, lập tức có cách, nàng ra dấu cho Kim Kết, nói nhỏ: “ xông ra phía ngoài, phía trước sân hét to lên.”
Kim Kết vừa nghe xong lập tức hiểu ý, chạy nhanh ra ngoài.
Tô Mạt thân thể nhỏ bé nhưng rất linh hoạt, nàng trốn khỏi Đỗ di nương, luồn qua dưới cái cây xuyên đến cửa, oạch một cái đã nhảy ra ngoài, Đỗ di nương tức giận đến hồ đồ, quên mất lệnh cấm nàng ta không được phép ra khỏi viện.
Bà ta nhìn thấy bên ngoài cửa dựng cái chổi, cầm lên đuổi đánh Tô Mạt.
Lúc này bà ta hoàn toàn quên mất việc chuyện lúc nãy đẩy ngã Tô Mạt suýt mất mạng, bà ta đang chìm đắm trong nỗi đau ở quá khứ không cacha nào dứt ra được.
Tô Mạt nhân cơ hội này hét lớn, “ Cứu mạng a, cứu mang a, Đỗ di nương muốn giết người.”
Nàng hướng về phía đông người chạy tới, còn đem băng bó trên đầu gỡ xuống, hiện tại chỉ có thể dùng khổ nhục kế.
Luyến tiếc đứa trẻ con thì sao bắt được sói.
Không chảy ít máu thì sao có thể rời khỏi được cái ổ chó đó, đến ở nơi mà tứ tiểu thư xứng đáng được ở?
Nàng nhìn thấy phía trước có vài bà mụ, lập tức chui vào, khóc lớn tiếng: “ Mụ mụ cứu ta với!”
Đỗ di nương đột nhiên làm dáng vẽ rất phẫn nộ, đem trứng ném xuống bụi cỏ, hãy còn chưa hả giận, bước đến đó lấy chân giẫm lên hai cái, “ Ta bảo ngươi làm bộ làm tịch, ta bảo ngươi cười, ta kêu ngươi tranh sủng, ta bảo ngươi thủ đoạn ác độc, ta bảo ngươi….”. người đàn bà này đột nhiên điên điên khùng khùng lẩm bà lẩm bẩm. Tô Mạt cùng Kim Kết nhìn nhau như nói, Đỗ di nương không phải bị điên rồi.
Tô Mạt tận dụng lúc này đem quả trứng còn lại bóc ra, bẻ hai nửa, một nửa nhét vội vào miệng, nhai nuốt xuống, nửa còn lại cũng đút luôn vào miệng. Đỗ di nương nhìn thấy muốn cướp lại, Tô Mạt đã nuốt xong.
Bị nghẹn rồi!
Nàng mắt mở trừng trừng, a…a xua tay liên tục, Kim Kết vội vàng đi lấy nước.
Đỗ di nương lại điên cuồng lôi kéo nàng không cho nàng uống nước, còn mắng té tát: “ Ngươi là cái đồ tiện nhân, ngươi mau đem Quốc công gia trả lại cho ta, nếu không phải vì ngươi, ta tại sao lại rơi vào bước đường này. Ngươi là thứ tiện nhân, ngươi không được chết yên lành….”
Tô Mạt bị nghẹn sắp chết lại còn bị bà ta lôi lôi kéo kéo, nàng khó thở tức giận, nàng liền hung hăng cắn vào cổ tay bà ta một cái, sau đó chạy đến chén nước uống một hớp.
Đỗ di nương trừng con ngươi đỏ ngầu, đuổi theo.
Tô Mạt nhanh nhẹn khẽ động, lập tức có cách, nàng ra dấu cho Kim Kết, nói nhỏ: “ xông ra phía ngoài, phía trước sân hét to lên.”
Kim Kết vừa nghe xong lập tức hiểu ý, chạy nhanh ra ngoài.
Tô Mạt thân thể nhỏ bé nhưng rất linh hoạt, nàng trốn khỏi Đỗ di nương, luồn qua dưới cái cây xuyên đến cửa, oạch một cái đã nhảy ra ngoài, Đỗ di nương tức giận đến hồ đồ, quên mất lệnh cấm nàng ta không được phép ra khỏi viện.
Bà ta nhìn thấy bên ngoài cửa dựng cái chổi, cầm lên đuổi đánh Tô Mạt.
Lúc này bà ta hoàn toàn quên mất việc chuyện lúc nãy đẩy ngã Tô Mạt suýt mất mạng, bà ta đang chìm đắm trong nỗi đau ở quá khứ không cacha nào dứt ra được.
Tô Mạt nhân cơ hội này hét lớn, “ Cứu mạng a, cứu mang a, Đỗ di nương muốn giết người.”
Nàng hướng về phía đông người chạy tới, còn đem băng bó trên đầu gỡ xuống, hiện tại chỉ có thể dùng khổ nhục kế.
Luyến tiếc đứa trẻ con thì sao bắt được sói.
Không chảy ít máu thì sao có thể rời khỏi được cái ổ chó đó, đến ở nơi mà tứ tiểu thư xứng đáng được ở?
Nàng nhìn thấy phía trước có vài bà mụ, lập tức chui vào, khóc lớn tiếng: “ Mụ mụ cứu ta với!”
Mấy người Mụ mụ đó nhìn thấy
cảnh này không thể không ngăn lại, nhìn nàng ta giống như phát điên, càng sợ
hãi nàng ta sẽ đánh chết tứ tiểu thư.
Mọi người đều biết nàng ta hận đứa nhỏ này thế nào? Nếu không phải vì sinh ra đứa bé này, thì cũng không đến nỗi bị đày xuống dãy nhà hạ nhân sống, mất đi cuộc sống vinh hoa phú quý không nói, lại còn bị hạ nhục.
Hai Mụ mụ gắt gao đè chặt nàng ta, khuyên nhủ: “ Đỗ di nương, ngươi làm như vậy thì được cái gì chứ? tứ tiểu thư dù sao cũng là chủ tử của nhà này. Ngươi chẳng qua chỉ là Di nương, nói trắng ra, chính là hạ nhân cấp cao, ngươi dám đánh chủ tử, ngươi đầu óc hỏng rồi hả.”
Đỗ di nương giờ này đã đầu óc tỉnh táo lại, sợ toát mồ hôi lưng. Nàng ta không những tự rời khỏi viện, lại ra tay đánh Tô Mạt.
Tô Mạt lúc này vết thương rạn nứt, bắt đầu chảy máu, từng giọt từng giọt rơi trên khuôn mặt đẹp đẽ, nhiễm khắp mặt. Đỗ di nương sau một trận sợ hãi, kêu lên thảm thiết, thoáng cái bất tỉnh trên đất.
Cũng lúc này Kim Kết đã sớm kêu gào tới trước viện, vừa đúng lúc đang chúc mừng sinh nhật đại tiểu thư, trong phủ bày rượu, lão gia đã uống vài ly, nói chuyện một lúc đã đi đến thư phòng trước viện.
Quốc công phu nhân và vài nữ nhi nói chuyện một chút rồi cho họ đi chơi, tự mình ở trong phòng nghỉ ngơi, mơ hồ nghe thấy có tiếng đứa nhỏ khóc lớn. Bà ta liếc qua nha hoàn, sai nha hoàn Hỷ Thước lập tức đi tra xét, chỉ chốc lát đã quay về nhỏ giọng bẩm báo: “ Phu nhân, Đỗ di nương phát điên rồi, lấy chổi muốn đánh chết tứ tiểu thư.”
Quốc công phu nhân chau mày, nét mặt đoan trang cao quý hơi chút trầm ngâm, nhàn nhạt nói: “ Nàng ta dám to gan lớn mật!”
Hỷ Thước lại nói: “ Phu nhân, hôm nay nghe nói Đỗ di nương đẩy ngã tứ tiểu thư đập đầu xuống đất vỡ đầu. Đại phu đến xem, nói tứ tiểu thư dinh dưỡng không đủ, kêu đưa thêm cơm rau tới. Nô tỳ thấy phu nhân khoan hồng độ lượng, từ trước đến nay đối đãi với mấy vị tiểu thư luôn coi như ruột thịt, đối với tứ tiểu thư cũng không có bất công. Đương nhiên là do Đỗ di nương hà khắc. Nô tỳ nhìn thấy phu nhân bận rộn liền cho người đem một ít thức ăn qua. Ai ngờ Đỗ di nương chưa thấy qua sự đời, tự mình hưởng hết, không cho tiểu thư ăn, Kim Kết nha đầu đem hai quả trứng gà của mình cho tứ tiểu thư, bị Đỗ di nương nhìn thấy, kích động điên cuồng liền ra tay muốn đánh chết tứ tiểu thư.”
Quốc công phu nhân nhẹ nhàng hừ một tiếng, “ Ta nghĩ ngọn lửa giận của nàng ta chính là hướng về phía ta đây.”
Hỷ Thước tức giận nói: “ Phu nhân chính là quá nhân từ độ lượng, giống như kiểu người Đỗ di nương, Quốc công gia đã không thèm nhìn tới, phu nhân lại che chở cho nàng ta, ai ngờ nàng ta còn tự cho mình là cao quý, tùy tiện dám đối xử với tứ tiểu thư như vậy. Đây rõ ràng là làm tổn hại đến thanh danh của Quốc công gia và phu nhân. Nếu mà để người ngoài biết được, sợ rằng sẽ…..”
Mọi người đều biết nàng ta hận đứa nhỏ này thế nào? Nếu không phải vì sinh ra đứa bé này, thì cũng không đến nỗi bị đày xuống dãy nhà hạ nhân sống, mất đi cuộc sống vinh hoa phú quý không nói, lại còn bị hạ nhục.
Hai Mụ mụ gắt gao đè chặt nàng ta, khuyên nhủ: “ Đỗ di nương, ngươi làm như vậy thì được cái gì chứ? tứ tiểu thư dù sao cũng là chủ tử của nhà này. Ngươi chẳng qua chỉ là Di nương, nói trắng ra, chính là hạ nhân cấp cao, ngươi dám đánh chủ tử, ngươi đầu óc hỏng rồi hả.”
Đỗ di nương giờ này đã đầu óc tỉnh táo lại, sợ toát mồ hôi lưng. Nàng ta không những tự rời khỏi viện, lại ra tay đánh Tô Mạt.
Tô Mạt lúc này vết thương rạn nứt, bắt đầu chảy máu, từng giọt từng giọt rơi trên khuôn mặt đẹp đẽ, nhiễm khắp mặt. Đỗ di nương sau một trận sợ hãi, kêu lên thảm thiết, thoáng cái bất tỉnh trên đất.
Cũng lúc này Kim Kết đã sớm kêu gào tới trước viện, vừa đúng lúc đang chúc mừng sinh nhật đại tiểu thư, trong phủ bày rượu, lão gia đã uống vài ly, nói chuyện một lúc đã đi đến thư phòng trước viện.
Quốc công phu nhân và vài nữ nhi nói chuyện một chút rồi cho họ đi chơi, tự mình ở trong phòng nghỉ ngơi, mơ hồ nghe thấy có tiếng đứa nhỏ khóc lớn. Bà ta liếc qua nha hoàn, sai nha hoàn Hỷ Thước lập tức đi tra xét, chỉ chốc lát đã quay về nhỏ giọng bẩm báo: “ Phu nhân, Đỗ di nương phát điên rồi, lấy chổi muốn đánh chết tứ tiểu thư.”
Quốc công phu nhân chau mày, nét mặt đoan trang cao quý hơi chút trầm ngâm, nhàn nhạt nói: “ Nàng ta dám to gan lớn mật!”
Hỷ Thước lại nói: “ Phu nhân, hôm nay nghe nói Đỗ di nương đẩy ngã tứ tiểu thư đập đầu xuống đất vỡ đầu. Đại phu đến xem, nói tứ tiểu thư dinh dưỡng không đủ, kêu đưa thêm cơm rau tới. Nô tỳ thấy phu nhân khoan hồng độ lượng, từ trước đến nay đối đãi với mấy vị tiểu thư luôn coi như ruột thịt, đối với tứ tiểu thư cũng không có bất công. Đương nhiên là do Đỗ di nương hà khắc. Nô tỳ nhìn thấy phu nhân bận rộn liền cho người đem một ít thức ăn qua. Ai ngờ Đỗ di nương chưa thấy qua sự đời, tự mình hưởng hết, không cho tiểu thư ăn, Kim Kết nha đầu đem hai quả trứng gà của mình cho tứ tiểu thư, bị Đỗ di nương nhìn thấy, kích động điên cuồng liền ra tay muốn đánh chết tứ tiểu thư.”
Quốc công phu nhân nhẹ nhàng hừ một tiếng, “ Ta nghĩ ngọn lửa giận của nàng ta chính là hướng về phía ta đây.”
Hỷ Thước tức giận nói: “ Phu nhân chính là quá nhân từ độ lượng, giống như kiểu người Đỗ di nương, Quốc công gia đã không thèm nhìn tới, phu nhân lại che chở cho nàng ta, ai ngờ nàng ta còn tự cho mình là cao quý, tùy tiện dám đối xử với tứ tiểu thư như vậy. Đây rõ ràng là làm tổn hại đến thanh danh của Quốc công gia và phu nhân. Nếu mà để người ngoài biết được, sợ rằng sẽ…..”
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment