CHƯƠNG 30 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG
NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI
Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại
Chương 30: Sự ôn nhu được kìm nén
Đây chính là
Hồ đại phu nói với nàng, Hồ tiên sinh giao du rộng rãi, đối với quan điểm dùng
binh của Tô Nhân Vũ, vẫn là hiểu một chút.
Tô Nhân Vũ quả nhiên đôi mắt ngưng đọng nhìn Tô Mạt trong chớp mắt, một nữ hài tử nhỏ bé cúi đầu, chơi đùa vân vê quả cầu hương trên tay, dường như tất cả mọi thứ xung quanh không liên quan đến tiểu nha đầu đó, thế giới của nó chỉ có quả cầu .
Tiểu nha đầu đó chỉ là một nữ hài tử bé nhỏ, đứng trước mặt bao nhiêu nam nhân, không có chút sợ hãi, mà ung dung tự tại, nhìn rất bình tĩnh. Tuy rằng còn rất nhỏ, nhưng tỏa ra một cỗ cốt cách khí chất khiến người khác không thể coi thường.
Tô Nhân Vũ từ trước đến nay rất nổi tiếng về việc : hiểu rõ thuộc hạ cấp dưới, bố trí hợp lí nhiệm vụ chức trách của các tướng lĩnh. Nhiệm vụ mà hắn sai khiến, các tướng sĩ thuộc hạ dưới hắn luôn hoàn thành tốt.
Tuyệt đối không bao giờ phái người không thể hoàn thành nhiệm vụ đi làm chuyện trọng đại, hại người hại mình.
Vì vậy Tô Mạt mới trả lời như thế, không khác gì một búa gõ trúng tâm tư hắn.
Mấu chốt là nàng với Cố Di nương tuy rằng vẻ ngoài không giống, nhưng khí chất, luôn có cảm giác khiến người khác hoảng hốt. Tô Hinh Nhi và Vương Phượng Kiều nhìn thấy trưởng bối cứ nhìn chằm chằm Tô Mạt, không khỏi nóng nảy, đẩy Tô Mạt một cái : " Nói linh tinh, ngươi biết cái gì ."
Nhị tiểu thư gắt gao nghiến chặt răng, nỗ lực của bản thân đi tong, bị tiểu nha đầu chết giẫm kia cướp mất. Xem ra bản thân còn phải đọc sách nhiều hơn nữa, đọc sách cần phải hiểu sâu.
Nhị tiểu thư thật đúng là từ đó nỗ lực học tập, về sau trở thành con mọt sách học vấn có chút uyên bác.
Tô Hinh Nhi kéo tóc rẽ hai mái của Tô Mạt muốn đánh nàng, Tô Mạt ngăn lại, quả cầu hương bị Tô Hinh Nhi làm rơi trên đất, thoáng một cái bị bung ra.
Tô Hinh Nhi chưa hết giận, lấy chân giẫm lên, lại hung hăng đá vài cái.
Tô Mạt âm thầm cười lạnh, vẻ ngoài không thể không bày trò một chút, cái miệng nhỏ nhắn nghẹn nấc, đôi mắt to tròn long lanh những giọt lệ, bộ dáng muốn khóc mà không dám khóc, cực kì tủi thân.
Nàng biết được một tiểu nữ hài tử xinh đẹp sạch sẽ, một đôi mắt to sáng lóng lánh giọt lệ, làm ra động tác đó, lực sát thương là cực mạnh.
Lúc nhỏ nàng đã từng dùng tuyệt kỹ này.
Nàng nhìn chằm chằm vào quả cầu đã vỡ của mình, nhìn chăm chú, “ xoạch” giọt nước mắt như hạt đậu lớn rớt xuống.
Vài người nam nhân chỉ cảm thấy trong lòng như bị “ bộp” một tiếng, dường như bị cái gì đó gõ xuống.
Vương Phượng Lâm tuy còn nhỏ, càng không thể nhịn, vội bước lên kéo tay Tô Mạt, lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng : " Tứ muội đừng khóc nữa. Sau này biểu ca sẽ tặng muội một cái đẹp hơn."
Tô Nhân Vũ quả nhiên đôi mắt ngưng đọng nhìn Tô Mạt trong chớp mắt, một nữ hài tử nhỏ bé cúi đầu, chơi đùa vân vê quả cầu hương trên tay, dường như tất cả mọi thứ xung quanh không liên quan đến tiểu nha đầu đó, thế giới của nó chỉ có quả cầu .
Tiểu nha đầu đó chỉ là một nữ hài tử bé nhỏ, đứng trước mặt bao nhiêu nam nhân, không có chút sợ hãi, mà ung dung tự tại, nhìn rất bình tĩnh. Tuy rằng còn rất nhỏ, nhưng tỏa ra một cỗ cốt cách khí chất khiến người khác không thể coi thường.
Tô Nhân Vũ từ trước đến nay rất nổi tiếng về việc : hiểu rõ thuộc hạ cấp dưới, bố trí hợp lí nhiệm vụ chức trách của các tướng lĩnh. Nhiệm vụ mà hắn sai khiến, các tướng sĩ thuộc hạ dưới hắn luôn hoàn thành tốt.
Tuyệt đối không bao giờ phái người không thể hoàn thành nhiệm vụ đi làm chuyện trọng đại, hại người hại mình.
Vì vậy Tô Mạt mới trả lời như thế, không khác gì một búa gõ trúng tâm tư hắn.
Mấu chốt là nàng với Cố Di nương tuy rằng vẻ ngoài không giống, nhưng khí chất, luôn có cảm giác khiến người khác hoảng hốt. Tô Hinh Nhi và Vương Phượng Kiều nhìn thấy trưởng bối cứ nhìn chằm chằm Tô Mạt, không khỏi nóng nảy, đẩy Tô Mạt một cái : " Nói linh tinh, ngươi biết cái gì ."
Nhị tiểu thư gắt gao nghiến chặt răng, nỗ lực của bản thân đi tong, bị tiểu nha đầu chết giẫm kia cướp mất. Xem ra bản thân còn phải đọc sách nhiều hơn nữa, đọc sách cần phải hiểu sâu.
Nhị tiểu thư thật đúng là từ đó nỗ lực học tập, về sau trở thành con mọt sách học vấn có chút uyên bác.
Tô Hinh Nhi kéo tóc rẽ hai mái của Tô Mạt muốn đánh nàng, Tô Mạt ngăn lại, quả cầu hương bị Tô Hinh Nhi làm rơi trên đất, thoáng một cái bị bung ra.
Tô Hinh Nhi chưa hết giận, lấy chân giẫm lên, lại hung hăng đá vài cái.
Tô Mạt âm thầm cười lạnh, vẻ ngoài không thể không bày trò một chút, cái miệng nhỏ nhắn nghẹn nấc, đôi mắt to tròn long lanh những giọt lệ, bộ dáng muốn khóc mà không dám khóc, cực kì tủi thân.
Nàng biết được một tiểu nữ hài tử xinh đẹp sạch sẽ, một đôi mắt to sáng lóng lánh giọt lệ, làm ra động tác đó, lực sát thương là cực mạnh.
Lúc nhỏ nàng đã từng dùng tuyệt kỹ này.
Nàng nhìn chằm chằm vào quả cầu đã vỡ của mình, nhìn chăm chú, “ xoạch” giọt nước mắt như hạt đậu lớn rớt xuống.
Vài người nam nhân chỉ cảm thấy trong lòng như bị “ bộp” một tiếng, dường như bị cái gì đó gõ xuống.
Vương Phượng Lâm tuy còn nhỏ, càng không thể nhịn, vội bước lên kéo tay Tô Mạt, lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng : " Tứ muội đừng khóc nữa. Sau này biểu ca sẽ tặng muội một cái đẹp hơn."
Nói xong liền
tháo cái túi được làm rất tinh xảo đeo trên hông xuống, bên ngoài tráng trí những
sợ vàng óng ánh, thêu những bông hoa khéo léo, bên trong đựng quả cau, kẹo,
phía dưới túi treo vài sợ tua rua sặc sỡ, trang trí đủ loại đá quý ngọc thạch,
so với quả cầu được bện bằng cỏ của nàng không cần nói cũng biết là tốt hơn gấp
nhiều lần.
Tô Mạt lại không cần, nàng vẫn cứ chớp đôi mắt to tròn, trên lông mi dài cao vút còn vương những giọt châu ướt át, khiến người khác run rẩy không nỡ nhìn.
Nàng lắc đầu lia lịa không nhận. “ Ta chỉ muốn quả cầu của ta.”
Làm người cần phải kiên trì, tiểu hài tử có thể rất nhanh chuyển sự chú ý nhưng nàng không phải. Nàng rất yêu thích quả cầu hương kia.
Mọi người không nghĩ đến Tô Mạt tên tiểu nha đầu đó lại lưu luyến đồ vật cũ như vậy.
Di lão gia nói : " Tứ tiểu thư quả thật trọng tình trọng nghĩa."
Tô Nhân Vũ không ngờ lại đứng dậy, đi đến trước mặt, cúi xuống nhìn nàng, đưa tay ra giúp nàng lau nước mắt.
Ngón tay thon dài của hắn vuốt đi những giọt nước mắt đọng trên đôi má mềm mại trẻ con của nàng, bàn tay trải qua nhiều năm luyện võ lưu lại những vết chai thô ráp, chà xát trên làn da non làm tạo ra vài vết đỏ.
Tô Nhân Vũ thấy vậy thì có chút áy náy, mạnh mẽ bế nàng lên : " Trong thư phòng của ta còn có quả cầu hương tốt hơn, giống hệt quả cầu này. Phu nhân đưa ngươi đi lấy."
Nói xong kêu mọi người uống trà trước, hắn ôm Mạt Mạt đi lấy quả cầu hương.
Tô Hinh Nhi ngây ngốc ra, nhất thờ phản ứng không kịp, không biết bản thân nên khóc ăn vạ hay đuổi theo, đứng ngờ nghệch ớ đó.
Vương phu nhân khinh bỉ nhìn nàng ta một cái, kêu bà vú bế về phòng.
Tô Hinh Nhi lúc này mới “ oa” một tiếng bật khóc lên.
Tô Nhân Vũ không ở đó, Vương phu nhân mới không thèm kiêng dè, để bà vú mới tới là Trần mụ mụ bế nàng ta quay về viện.
Trần mụ mụ cưỡng bế Tô Hinh Nhi đi về, lúc qua vườn hoa bị Đỗ di nương n ngăn lại, nghe thấy Tô Hinh Nhi khóc nức nở không nguôi, Đỗ di nương thực sự thấy tan nát cõi lòng.
Nàng ta cười nói : " Trần mụ mụ, đây là có chuyện gì?"
Trần mụ mụ nói : " Đỗ di nương xin tránh ra, mọi người đang phiền."
Đỗ di nương không bỏ cuộc, đuổi theo sau, đến trước cửa, bà mụ giữ cửa ngăn nàng ta lại, nàng ta lập tức tháo cuống chiếc vòng trên cổ tay đưa ra, bà mụ đó mặt mày niềm nở, coi như không nhìn thấy nàng ta, để cho bước vào.
Tô Mạt lại không cần, nàng vẫn cứ chớp đôi mắt to tròn, trên lông mi dài cao vút còn vương những giọt châu ướt át, khiến người khác run rẩy không nỡ nhìn.
Nàng lắc đầu lia lịa không nhận. “ Ta chỉ muốn quả cầu của ta.”
Làm người cần phải kiên trì, tiểu hài tử có thể rất nhanh chuyển sự chú ý nhưng nàng không phải. Nàng rất yêu thích quả cầu hương kia.
Mọi người không nghĩ đến Tô Mạt tên tiểu nha đầu đó lại lưu luyến đồ vật cũ như vậy.
Di lão gia nói : " Tứ tiểu thư quả thật trọng tình trọng nghĩa."
Tô Nhân Vũ không ngờ lại đứng dậy, đi đến trước mặt, cúi xuống nhìn nàng, đưa tay ra giúp nàng lau nước mắt.
Ngón tay thon dài của hắn vuốt đi những giọt nước mắt đọng trên đôi má mềm mại trẻ con của nàng, bàn tay trải qua nhiều năm luyện võ lưu lại những vết chai thô ráp, chà xát trên làn da non làm tạo ra vài vết đỏ.
Tô Nhân Vũ thấy vậy thì có chút áy náy, mạnh mẽ bế nàng lên : " Trong thư phòng của ta còn có quả cầu hương tốt hơn, giống hệt quả cầu này. Phu nhân đưa ngươi đi lấy."
Nói xong kêu mọi người uống trà trước, hắn ôm Mạt Mạt đi lấy quả cầu hương.
Tô Hinh Nhi ngây ngốc ra, nhất thờ phản ứng không kịp, không biết bản thân nên khóc ăn vạ hay đuổi theo, đứng ngờ nghệch ớ đó.
Vương phu nhân khinh bỉ nhìn nàng ta một cái, kêu bà vú bế về phòng.
Tô Hinh Nhi lúc này mới “ oa” một tiếng bật khóc lên.
Tô Nhân Vũ không ở đó, Vương phu nhân mới không thèm kiêng dè, để bà vú mới tới là Trần mụ mụ bế nàng ta quay về viện.
Trần mụ mụ cưỡng bế Tô Hinh Nhi đi về, lúc qua vườn hoa bị Đỗ di nương n ngăn lại, nghe thấy Tô Hinh Nhi khóc nức nở không nguôi, Đỗ di nương thực sự thấy tan nát cõi lòng.
Nàng ta cười nói : " Trần mụ mụ, đây là có chuyện gì?"
Trần mụ mụ nói : " Đỗ di nương xin tránh ra, mọi người đang phiền."
Đỗ di nương không bỏ cuộc, đuổi theo sau, đến trước cửa, bà mụ giữ cửa ngăn nàng ta lại, nàng ta lập tức tháo cuống chiếc vòng trên cổ tay đưa ra, bà mụ đó mặt mày niềm nở, coi như không nhìn thấy nàng ta, để cho bước vào.
Di nương nói
với Tô Hinh Nhi :"Tam tiểu thư sao lại khóc thương tâm như vây? Đỗ di
nương có trò chơi rất vui, chơi cùng tam tiểu thư được không ? "
Tô Hinh Nhi trừng mắt nhìn nàng ta, phẫn nộ quát : " Ngươi thứ tiện nhân, ngươi đến làm gì hả? Cái thứ tiểu tiện nhân kia cũng không phải là thứ tốt lành gì."
Đỗ di nương lập tức nói : " Đúng vậy, tứ tiểu thư không phải là người tốt, là đồ hạ tiện. Tam tiểu thư là tốt nhất."
Tô Hinh Nhi thấy có người giúp nàng ta mắng Tô Mạt, lại còn là nương ruột của Tô Mạt, thoáng cái lên tinh thần : " Ngươi qua đây, mắng nó cho ta."
Tô Hinh Nhi rút ra khăn tay , cẩn thận nhẹ nhàng lau nước mắt cho Tô Hinh Nhi : " Không chỉ chửi mắng, còn làm hình nhân trù yểm nàng ta, làm cho nó vạn kiếp không siêu sinh."
Tô Hinh Nhi lập tức nín khóc cười : " “ Nhanh, mau nhanh lên!"
Đám nô tài nhìn thấy Đỗ di nương nịnh hót như vậy, liền khinh thường coi rẻ nàng ta ra mặt.
Đỗ di nương cũng sợ bản thân biểu lộ ra quá tận tâm, còn không quên vờ vĩnh cầu xin giúp Tô Mạt, xin Tô Hinh Nhi đừng có kiến thức nông cạn như bà ta mà làm thế.
Chỉ là khi nguyền rủa lên , cái miệng lại không hề kiêng dè, rất ra sức chửi mắng.
Lúc đó Tô Mạt bị Tô Nhân Vũ bế, hoảng hốt như quay lại lúc nhỏ, lúc đó cha rất bận rộn, khó kahwn lắm mới về nhà một lần, mỗi lần về đều bế nàng không dời tay, hai cha con đi chơi khu vui chơ, đi dạo phố, nàng trong miệng ngậm kẹo, cưỡi trên cổ cha. Cha nàng thân thể cao lớn, trên người có mùi vị nhẹ nhàng thanh mát, giống như hiện tại.
Nàng không cầm lòng được ngả đầu vào lòng Tô Nhân Vũ, bàn tay nhỏ nhắn vòng lên ôm cổ hắn, giống như con mèo nhỏ, ngoan ngoãn ngon giấc.
Tiến vào thư phòng, Tô Nhân Vũ cũng không thả nàng xuống, từ trong rất nhiều hộp để đò quý giá, hắn lấy một ra một hộp gỗ cây tử đàn, mở ra, bên trong có một quả cầu hương, trạm trỗ hoa văn rất tinh xảo, màu bạc rãnh vàng, ánh sáng lấp lánh sắc màu, rất hoa lệ.
Hắn nhấc lên một quả, giắt trên lưng nàng, lại lấy một quả đặt trong lòng nàng.
Tô Mạt lắc đầu nói “ Ta chỉ cần một quả, quả khác tặng cho phụ thân.”
Tô Nhân Vũ sững sờ, nghe thấy giọng nói mềm mại dẻo quẹo của nàng, nhất thời trái tim như tan thành nước.
“ Ngươi muốn đọc sách không ?”
Tô Mạt : " Dạ muốn."
Tô Nhân Vũ ôn nhu nói : " Phụ thân dạo này không bận lắm, sẽ ở nhà dạy các ngươi."
Tô Mạt lập tức cười rạng rỡ, nàng thậm chí có một tia Hoàng Oanh tưởng nghĩ rằng, phụ thân sẽ không chỉ yêu thương một mình Tô Hinh Nhi nữa, mà sẽ làm một người cha thực thụ.
Đột nhiên trong lòng nàng có một cơn đau thắt, “ ai..a…” kêu lên một tiếng.
Tô Hinh Nhi trừng mắt nhìn nàng ta, phẫn nộ quát : " Ngươi thứ tiện nhân, ngươi đến làm gì hả? Cái thứ tiểu tiện nhân kia cũng không phải là thứ tốt lành gì."
Đỗ di nương lập tức nói : " Đúng vậy, tứ tiểu thư không phải là người tốt, là đồ hạ tiện. Tam tiểu thư là tốt nhất."
Tô Hinh Nhi thấy có người giúp nàng ta mắng Tô Mạt, lại còn là nương ruột của Tô Mạt, thoáng cái lên tinh thần : " Ngươi qua đây, mắng nó cho ta."
Tô Hinh Nhi rút ra khăn tay , cẩn thận nhẹ nhàng lau nước mắt cho Tô Hinh Nhi : " Không chỉ chửi mắng, còn làm hình nhân trù yểm nàng ta, làm cho nó vạn kiếp không siêu sinh."
Tô Hinh Nhi lập tức nín khóc cười : " “ Nhanh, mau nhanh lên!"
Đám nô tài nhìn thấy Đỗ di nương nịnh hót như vậy, liền khinh thường coi rẻ nàng ta ra mặt.
Đỗ di nương cũng sợ bản thân biểu lộ ra quá tận tâm, còn không quên vờ vĩnh cầu xin giúp Tô Mạt, xin Tô Hinh Nhi đừng có kiến thức nông cạn như bà ta mà làm thế.
Chỉ là khi nguyền rủa lên , cái miệng lại không hề kiêng dè, rất ra sức chửi mắng.
Lúc đó Tô Mạt bị Tô Nhân Vũ bế, hoảng hốt như quay lại lúc nhỏ, lúc đó cha rất bận rộn, khó kahwn lắm mới về nhà một lần, mỗi lần về đều bế nàng không dời tay, hai cha con đi chơi khu vui chơ, đi dạo phố, nàng trong miệng ngậm kẹo, cưỡi trên cổ cha. Cha nàng thân thể cao lớn, trên người có mùi vị nhẹ nhàng thanh mát, giống như hiện tại.
Nàng không cầm lòng được ngả đầu vào lòng Tô Nhân Vũ, bàn tay nhỏ nhắn vòng lên ôm cổ hắn, giống như con mèo nhỏ, ngoan ngoãn ngon giấc.
Tiến vào thư phòng, Tô Nhân Vũ cũng không thả nàng xuống, từ trong rất nhiều hộp để đò quý giá, hắn lấy một ra một hộp gỗ cây tử đàn, mở ra, bên trong có một quả cầu hương, trạm trỗ hoa văn rất tinh xảo, màu bạc rãnh vàng, ánh sáng lấp lánh sắc màu, rất hoa lệ.
Hắn nhấc lên một quả, giắt trên lưng nàng, lại lấy một quả đặt trong lòng nàng.
Tô Mạt lắc đầu nói “ Ta chỉ cần một quả, quả khác tặng cho phụ thân.”
Tô Nhân Vũ sững sờ, nghe thấy giọng nói mềm mại dẻo quẹo của nàng, nhất thời trái tim như tan thành nước.
“ Ngươi muốn đọc sách không ?”
Tô Mạt : " Dạ muốn."
Tô Nhân Vũ ôn nhu nói : " Phụ thân dạo này không bận lắm, sẽ ở nhà dạy các ngươi."
Tô Mạt lập tức cười rạng rỡ, nàng thậm chí có một tia Hoàng Oanh tưởng nghĩ rằng, phụ thân sẽ không chỉ yêu thương một mình Tô Hinh Nhi nữa, mà sẽ làm một người cha thực thụ.
Đột nhiên trong lòng nàng có một cơn đau thắt, “ ai..a…” kêu lên một tiếng.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment