CHƯƠNG 2 - KHI LỖI THUỘC VỀ NHỮNG VÌ SAO - TIỂU THUYẾT THẾ GIỚI
KHI LỖI THUỘC VỀ NHỮNG VÌ SAO
Tác giả: John Green
Thể loại: Tiểu thuyết phương Tây
CHƯƠNG 2:
Thêm năm người khác phát biểu rồi đến tên đó. Hắn khẽ mỉm cười khi đến lượt
mình. Giọng hắn trầm, hơi khàn và quyến rũ chết người. “Tên tôi là Augustus
Waters.” Hắn lên tiếng. “Tôi mười bảy tuổi. Cách đây một năm rưỡi tôi bị u
xương ác tính, cũng xoàng thôi, hôm nay tôi đến đây theo yêu cầu của Isaac.”
“Và giờ cậu thấy thế nào?” Anh Patrick hỏi.
“Ồ, khỏe như vâm.” Augustus Waters cười nhếch miệng. “Tôi đang ngồi trên một
chiếc tàu lượn siêu tốc mà chỉ thẳng hướng đi lên, ông anh à.”
Khi đến lượt mình, tôi nói ngắn gọn: “Tên tôi là Hazel. Tôi mười sáu tuổi. Bị
ung thư tuyến giáp di căn vô phổi. Tôi ổn.”
Một giờ trôi qua nhanh chóng: Những cuộc đấu tranh chống chọi với cơn bạo bệnh
được kể lại; niềm vui chiến thắng giữa những cuộc chiến cầm chắc thất bại; tiếp
tục bấu víu vào niềm hy vọng mong manh; gia đình hết ăn mừng lại nghe thông báo
‘vô phương cứu chữa’; bạn bè cùng lứa chẳng bao giờ hiểu thấu nỗi đau; những
giọt nước mắt đã rơi và những lời an ủi được nói ra. Cả Augustus Waters và tôi
đều không nói gì đến khi anh Patrick động viên: “Augustus, có lẽ cậu muốn chia
sẻ với nhóm về nỗi sợ hãi của cậu.”
“Nỗi sợ hãi của tôi?”
“Ừ.”
“Tôi sợ bị chìm vào quên lãng.” Hắn đáp không đắn đo. “Tôi sợ điều đó giống như
một người mù sợ bóng tối vậy.”
“Còn quá sớm để kết luận.” Anh Isaac mỉm cười nói.
“Bộ nói vậy động chạm đến mày à?” Augustus hỏi. “Đấy, đôi khi tao cũng mù tịt
về cảm giác của người khác.”
Anh Isaac bật cười thành tiếng nhưng anh Patrick đưa ngón tay ra dấu trật tự và
bảo: “Này Augustus, đề nghị cậu quay lại chủ đề chính là cậu và cuộc chiến của
cậu nhé. Cậu nói là cậu sợ bị chìm vào quên lãng ư?”
“Vâng.” Augustus đáp.
Anh Patrick tỏ ra bối rối: “Có, ừm, có bạn nào muốn chia sẻ thêm về nỗi sợ này
không?”
Tôi đã không đi học đàng hoàng ở trường suốt ba năm nay. Ba Mẹ tôi là hai người
bạn thân nhất luôn ở bên tôi. Người bạn tốt thứ ba của tôi là một tác giả thậm
chí còn không biết đến sự tồn tại của tôi. Tôi là một người khá nhút nhát,
không phải tuýp người hay giơ tay phát biểu ý kiến.
Tuy nhiên, lần này tôi quyết định lên tiếng. Tôi ngập ngừng giơ tay và anh
Patrick vui mừng ra mặt, ngay lập tức gọi: “Hazel!” Chắc anh ấy nghĩ rằng tôi
đang cởi mở hơn. Đang Trở Thành Một Thành Viên Thực Thụ Của Hội.
Tôi đưa mắt về phía Augustus Waters, hắn cũng đang nhìn tôi. Đôi
mắt xanh biếc như thể soi thấu tâm hồn hắn. Tôi cất tiếng: “Sẽ đến một thời
điểm mà tất cả chúng ta đều chết hết. Tất cả chúng ta. Sẽ đến một thời điểm mà
không có người nào còn sống và nhớ xem ai đã từng hiện diện trên cõi đời này
hay nhớ xem loài người chúng ta đã làm được những gì. Sẽ không còn ai sống để
mà nhớ đến Aristotle hay Cleopatra, huống chi là nhớ đến bạn. Những gì chúng ta
đã làm, đã gây dựng nên, viết, suy nghĩ hay phát hiện đều sẽ bị lãng quên và
tất cả mọi thứ,” tôi huơ tay một vòng, “đều sẽ trở thành con số không tròn
trĩnh. Có thể thời điểm đó sẽ đến sớm hoặc cũng có thể là hàng triệu năm nữa,
nhưng cho dù chúng ta có may mắn sống sót qua ngày mặt trời giãy chết, chúng ta
cũng sẽ không sống mãi được. Đã từng có thời kỳ con người thậm chí không có ý
thức hệ như ngày nay. Và nếu cái việc không thể tránh khỏi như bị lãng quên
khiến bạn lo lắng thì tôi khuyên bạn chân thành là hãy quên nó đi. Chúa biết
rồi sẽ như vậy mà!”
Tôi học được điều này từ người bạn tốt thứ ba nói trên, Peter Van Houten, tác
giả ẩn dật của cuốn Nỗi đau tột cùng, cuốn sách tôi sùng bái như thể quyển Kinh
Thánh. Peter Van Houten là người duy nhất tôi tình cờ biết rằng dường như (a)
hiểu chết dần chết mòn là như thế nào, và (b) vẫn chưa chết.
Sau khi tôi dứt lời, bầu không khí trở nên im ắng cho đến chừng tôi ghi nhận
được một nụ cười nở rộng trên khuôn mặt của Augustus – không phải cái cười
nhếch mép của chàng trai cố tỏ ra quyến rũ khi nhìn chằm chặp vào tôi lúc nãy,
mà là nụ cười thực sự của hắn, quá lớn so với khuôn mặt xương xương. “Chúa ơi,”
Augustus khẽ thốt lên. “Em này là thánh sống à?!”
Không một ai trong chúng tôi nói thêm gì trong suốt khoảng thời gian còn lại
của buổi họp mặt. Cuối cùng, tất cả đều chắp tay khấn nguyện theo lời anh
Patrick: “Lạy Chúa Giêsu, chúng con, những đứa con may mắn thoát chết khỏi căn
bệnh ung thư, hôm nay tụ họp ở đây trong trái tim của Ngài, theo đúng nghĩa đen
là ngay trong trái tim của Ngài. Ngài và chỉ có Ngài mới biết rõ chúng con như
chính chúng con biết về bản thân mình. Xin Ngài hãy dẫn đường cho chúng con và
soi rọi Ánh sáng cho chúng con vượt qua giai đoạn thử thách này. Chúng con
thành tâm cầu nguyện cho đôi mắt của Isaac, cho máu của Michael và Jamie, cho
xương của Augustus, cho phổi của Hazel, cho cổ họng của James. Chúng con cầu
xin Ngài hãy chữa lành cho chúng con và cho chúng con cảm nhận được tình yêu
chứa chan và bình an của Ngài, vốn nằm ngoài sự hiểu biết của nhân loại. Và
chúng con xin ghi nhớ trong tim những người bạn mà chúng con hết lòng yêu mến,
những người bạn đã trở về bên Ngài, đó là Maria, Kade, Joseph, Haley, Abigail,
Angelina, Taylor, Gabriel,...”
Danh sách còn dài dằng dặc như thể thế giới này toàn người chết. Và trong khi
giọng anh Patrick đều đều xướng tên từng người từ danh sách viết sẵn trên giấy
vì nó quá dài không thể nhớ hết, tôi nhắm mắt lại và cố tập trung cầu nguyện.
Nhưng rốt cuộc tôi chỉ hình dung được mỗi cái ngày tên mình lọt vào danh sách,
nằm tít tắp ở dòng cuối, khi mà tất cả mọi người chẳng buồn nghe nữa.
Sau khi anh Patrick đọc hết danh sách, chúng tôi cùng hô to một khẩu hiệu ngớ
ngẩn – HÃY SỐNG THẬT TỐT CHO NGÀY HÔM NAY – và thế là buổi họp mặt kết thúc.
Augustus Waters rời khỏi ghế và bước về phía tôi. Dáng đi của hắn cũng xiêu vẹo
giống như nụ cười nửa miệng của hắn. Hắn đứng phủ bóng lên người tôi, nhưng giữ
một khoảng cách vừa phải nên tôi không phải nghển cổ để nhìn vào mắt hắn. Hắn
hỏi: “Em tên gì?”
“Hazel.”
“Không, tên đầy đủ cơ.”
“Ừm, thì Hazel Grace Lancaster.” Hắn định nói gì đó nhưng anh Isaac đã bước
tới. “Em chờ chút,” Augustus vừa nói vừa giơ ngón trỏ ra hiệu đợi, rồi quay
sang anh Isaac. “Thật chẳng hay ho gì khi mày thú nhận điều đó.”
“Tao đã nói là tình hình rất u ám mà.”
“Sao mày cứ phải bận tâm chuyện đó nhỉ?”
“Tao không biết. Có lẽ tao cần được giải tỏa bớt?”
Augustus ghé tai anh Isaac như không muốn tôi nghe thấy điều hắn hỏi: “Em này
là ma cũ?” Tôi không thể nghe thấy câu trả lời của anh Isaac, ngoại trừ phản
ứng của Augustus: “Trúng phóc!” Hắn siết chặt hai vai anh Isaac và lùi lại nửa
bước động viên: “Hãy kể cho em Hazel nghe về bệnh tình của mày đi.”
Anh Isaac chống một tay vào chiếc bàn bày bánh và hướng con mắt khổng lồ về
phía tôi. “Được thôi, số là sáng nay anh đi khám bệnh và anh đã nói với bác sĩ
phẫu thuật rằng anh thà bị điếc còn hơn bị mù. Ông ấy bảo rằng ‘Mọi chuyện
không theo hướng đó,’ anh đã đáp đại loại là ‘Vâng, cháu biết mọi chuyện không
theo hướng đó, cháu chỉ muốn nói thà cháu bị điếc còn hơn bị mù nếu cháu được
lựa chọn, mà rõ ràng là cháu không còn lựa chọn nào khác,’ ông ấy nói rằng, ‘Ừ,
tin mừng là cháu sẽ không bị điếc,’ thế là anh bùng nổ, ‘Cảm ơn bác sĩ đã giải
thích cho cháu hiểu rằng bệnh ung thư mắt của cháu sẽ không làm cháu bị điếc.
Thật may mắn cho cháu khi sẽ được một người đại uyên bác như bác sĩ đây mổ
cho.’”
“Nghe có vẻ như ông bác sĩ đã thắng thế.” Tôi nói. “Em phải cố gắng bị ung thư
mắt để làm quen với ông bác sĩ đó mới được.”
“Chúc em may mắn với cái trò làm quen ấy nhé! Thôi, anh đi đây, Monica đang
chờ. Anh phải tranh thủ ngắm nàng thật nhiều khi còn có thể.”
“Ngày mai sẽ chơi game Chống phiến loạn chứ?” Augustus hỏi với theo.
“Chắc chắn rồi.” Isaac vừa chạy lên cầu thang vừa ngoái đầu đáp.
Augustus Waters quay sang tôi và bảo: “Theo đúng nghĩa đen.”
“Đúng nghĩa đen gì?” Tôi hỏi.
“Thì tụi mình đang ở trong trái tim của Chúa Giêsu, theo đúng nghĩa đen,” hắn
nói. “Anh cứ tưởng mọi người họp dưới tầng hầm nhà thờ thôi, ai dè đúng là tụi
mình đang ở trong trái tim Chúa.”
“Ai đó nên mách lại với Chúa,” tôi lém lỉnh. “Tôi muốn nói là thật nguy hiểm
khi dung chứa một đám trẻ mắc bệnh ung thư ngay trong trái tim mình.”
“Đích thân anh sẽ nói với Ngài,” Augustus đáp, “nhưng tiếc là anh đang mắc kẹt
bên trong trái tim của Ngài, nên Ngài sẽ không thể nghe thấu lời anh.” Tôi bật
cười. Hắn lắc đầu, nhìn tôi trân trối.
“Sao vậy?” Tôi hỏi.
“Không có gì!” Hắn đáp.
“Sao anh cứ nhìn tôi như thế?”
Augustus thoáng cười. “Bởi vì em đẹp. Anh thích nhìn người đẹp và cách đây một
giây anh quyết định sẽ không chối từ thú vui trần tục đó.” Một bầu không khí im
lặng bao trùm và Augustus phá tan khoảnh khắc khó xử ấy: “Ý anh là, nhất là khi
em đã chỉ ra rằng, tất cả những điều này sẽ kết thúc trong quên lãng.”
Tôi phần thì mắc nghẹn, phần thì thở dài và phần thì hắt ra một tiếng ho yếu
ớt, nói: “Tôi không đẹ—”
“Em giống y đúc ngôi sao Natalie Portman. Natalie Portman trong phim V for
Vendetta.”
“Chưa bao giờ xem phim đó,” tôi nói.
“Thật không?” hắn hỏi lại. “Một cô gái tuyệt đẹp với mái tóc thiên thần không
thích chính quyền độc tài và không thể ngăn mình yêu một chàng trai mà cô biết
là rắc rối to. Mô tả về em đấy, theo như anh quan sát nãy giờ.”
Từng lời hắn nói đầy vẻ tán tỉnh. Thành thật mà nói hắn cũng khiến tôi bị kích
thích. Tôi thậm chí không biết rằng, trên thực tế, con trai có thể kích thích
được tôi.
Một cô gái trẻ đi ngang qua chúng tôi. “Khỏe ha, Alisa?” hắn hỏi. Cô nàng mỉm
cười và thì thào, “Chào anh Augustus.” “Bệnh nhân của Memorial,” hắn giải thích
với tôi. Memorial là một bệnh viện lớn chuyên về nghiên cứu lâm sàng. “Em chữa
bệnh ở đâu?”
“Bệnh viện Nhi đồng,” tôi đáp lí nhí, giọng nhỏ hơn mức cần thiết. Hắn gật đầu
như biết bệnh viện ấy. Và cuộc đối thoại dường như chấm dứt. “Vậy,” tôi nói,
khẽ hất đầu về phía các bậc thang dẫn ra khỏi Trái Tim của Chúa. Tôi cài giá
ô-xy vào bánh xe và rảo bước. Hắn đi khập khiễng bên cạnh tôi. “Vậy hẹn anh
buổi sau nhé, anh có đi không?” Tôi đánh bạo hỏi.
“Em nên xem nó,” hắn nói. “Phim V for Vendetta ấy.”
“Được rồi,” tôi đáp. “Để tôi lùng phim đó.”
“Không. Với anh kìa. Tại nhà của anh,” hắn giải thích. “Bây giờ nè!”
Tôi đứng phắt lại. “Tôi có biết gì về anh đâu, Augustus Waters. Biết đâu anh là
kẻ chuyên giết người bằng rìu.”
Anh gật gù. “Em nói chí phải, Hazel Grace.” Hắn bước ngang qua tôi, dáng thẳng,
đôi vai vừa khít với chiếc áo polo màu lục, bước đi của hắn hơi nghiêng về bên
phải khi hắn sải bước một cách vững chãi và tự tin trên một bên chân giả - tôi
khẳng định thế. U xương ác tính đôi khi tước mất một chân của bạn và sau đó,
nếu nó thích, nó sẽ tước luôn cái chân còn lại.
Tôi theo hắn lên cầu thang, mỗi lúc mỗi rớt lại phía sau khi phải lê từng bước
một, leo cầu thang không phải là hoạt động phù hợp cho hai lá phổi của tôi.
Và khi chúng tôi rời khỏi trái tim Chúa ra đến bãi đậu xe, tiết trời mùa xuân
se lạnh, ráng chiều rực rỡ nhuộm đỏ buổi hoàng hôn.
Mẹ chưa đến, thật khác với mọi khi vì hầu như buổi nào Mẹ cũng tới sớm chờ tôi.
Tôi nhìn xung quanh chợt thấy một cô nàng dong dỏng cao, có thân hình quyến rũ
với làn da bánh mật đang hôn anh Isaac khá nồng nhiệt, lưng áp chặt vào bức
tường đá của nhà thờ. Họ đứng gần tôi đến nỗi tôi nghe rõ mồn một những âm
thanh kỳ lạ phát ra từ miệng họ, và tôi có thể nghe anh Isaac nói, “Luôn luôn!”
và cô nàng đáp lại, “Luôn luôn!”
Đột nhiên đứng bên cạnh tôi, Augustus thì thầm, “Hai người này thích phô trương
tình cảm nơi công cộng nhỉ!”
“‘Luôn luôn!’ là gì vậy?” – Tiếng họ hôn nhau thật lộ liễu.
“‘Luôn luôn!’ là mật mã tình yêu của hai người ấy, nghĩa là anh chàng và cô
nàng sẽ luôn luôn yêu nhau, kiểu như vậy. Theo anh đoán, dám chừng họ đã nhắn
tin cho nhau từ luôn luôn ít nhất cũng bốn triệu lần trong năm qua.”
Thêm một chiếc ô-tô chạy vào rước Michael và Alisa về. Giờ chỉ còn mỗi Augustus
và tôi, đứng nhìn anh Isaac và Monica hôn nhau càng lúc càng mãnh liệt hơn,
chẳng màng đây là chốn tôn giáo linh thiêng. Anh Isaac áp tay lên ngực cô người
yêu bên ngoài làn áo sơ-mi và mân mê, bàn tay anh như thâu lấy tất cả, các ngón
tay không ngừng chuyển động khắp xung quanh. Không biết chuyện đó có gì thích
thú không. Nhìn thì có vẻ như chẳng hứng thú gì, nhưng tôi quyết định bỏ qua
cho anh Isaac vì anh ấy sắp bị mù vĩnh viễn. Dù sao, các giác quan cũng cần
được thỏa mãn đến cùng khi người ta vẫn còn khát khao khám phá.
“Hãy tưởng tượng là anh đang lái xe đến bệnh viện,” tôi lặng lẽ nói. “Đó là lần
cuối cùng anh được cầm lái.”
Không thèm nhìn tôi, Augustus đáp, “Em đang giết chết sự rung cảm trong anh
đấy, Hazel Grace. Anh đang cố quan sát vẻ lúng túng rất dễ thương trong tình
yêu mới chớm của cặp này mà.”
“Nhìn anh Isaac giống đang tra tấn ngực của Monica thì có.” Tôi bảo.
“Ừ, thì cũng khó xác định là anh chàng đang cố gắng khuấy động cảm xúc hay tiến
hành khám ngực của cô nàng.” Sau đó, Augustus Waters thò tay vào túi và rút ra
một gói thuốc lá. Hắn lấy một điếu kẹp vào giữa môi.
“Anh đùa à?” Tôi gặng hỏi. “Anh nghĩ hút thuốc hay ho lắm sao? Ôi trời ơi, anh
vừa hủy hoại toàn bộ câu chuyện.”
“Toàn bộ chuyện gì?” hắn quay sang tôi hỏi. Điếu thuốc chưa châm lửa giắt vào
một bên khóe miệng hắn.
“Toàn bộ câu chuyện về một anh chàng không hẳn là kém hấp dẫn, kém thông minh
hay gần như không thể chấp nhận được khi cứ nhìn tôi chằm chặp, rồi chỉ ra cách
dùng từ không chính xác theo y nghĩa đen, rồi so sánh tôi với mấy nữ diễn viên
nổi tiếng, lại còn mời tôi đến xem phim tại nhà của mình. Lẽ dĩ nhiên người ta
hay có cố tật và cố tật của anh là nghiện thuốc lá. Ôi, Chúa ơi, mặc dù anh
đang mang trong người CĂN BỆNH UNG THƯ CHẾT TIỆT nhưng anh vẫn cúng tiền vào
một công ty để đổi lấy cơ hội rước THÊM UNG THƯ vào người. Ôi, Chúa ơi. Tôi xin
cam đoan với anh là tôi không thể thở nổi! CHẾT TIỆT. Hình tượng sụp đổ hoàn
toàn. Hoàn toàn.”
“Cố tật à?” hắn hỏi, vẫn ngậm điếu thuốc trên môi, hai hàm răng khép chặt. Khổ
nỗi hắn có một quai hàm quá nam tính.
“Một thói xấu tai hại,” tôi giải thích xong quay lưng bước ra phía lề đường, bỏ
mặc Augustus Waters phía sau. Và tôi nghe tiếng một ô-tô chạy đến. Đó là Mẹ.
Hóa ra bà chờ cho tôi kết bạn hoặc ‘líu lo’ thêm một chốc.
Đó là một cảm giác pha trộn kỳ lạ giữa thất vọng và giận dữ dâng trào trong
lòng. Thật ra, tôi thậm chí không biết gọi tên những cảm giác ấy là gì, chỉ
biết là nó dâng trào mãnh liệt. Tôi chỉ muốn quay lại đập cho Augustus Waters
một phát hay thay mới phổi mình bằng những lá phổi có thể hoạt động bình
thường. Tôi đang đứng mấp mé mép vỉa hè trên đôi giày đế mềm hiệu Chuck Taylor,
bình ô-xy nằm gọn trong giá thép bên cạnh, và ngay khi Mẹ tôi rẽ xe vào, tôi
thấy tay mình đang bị giữ chặt.
Tôi kéo mạnh tay để vùng ra nhưng rốt cuộc lại bị chới với xoay một vòng và đối
diện với hắn.
“Thuốc lá sẽ không giết được ai trừ khi người đó châm thuốc hút,” hắn nói rành
rọt khi Mẹ vừa trờ xe đến. “Và anh chưa bao giờ châm điếu nào hết. Đó là một
phép ẩn dụ, xem này: Ta đặt cái thứ giết người này ngay giữa hai hàm răng mà
không cho nó sức mạnh để giết ai cả.”
“Đó là một phép ẩn dụ à!” tôi nghi ngờ. Mẹ dừng xe nhưng vẫn để máy nổ.
“Một phép ẩn dụ,” hắn khẳng định.
“Và người ta sẽ lựa chọn hành vi của mình dựa trên phép ẩn dụ mà anh muốn
truyền đạt,” tôi đoán chừng.
“Ừ, đúng rồi.” Hắn mỉm cười. Nụ cười thực sự, toe toét và ngờ nghệch. “Anh là
một tín đồ của phép ẩn dụ, Hazel Grace.”
Tôi quay lại xe, gõ tay lên cửa kính. Mẹ hạ kính xe xuống. “Con sẽ đi xem phim
với Augustus Waters,” tôi xin phép, “Mẹ nhớ ghi lại các tập tiếp theo của cuộc
thi Siêu mẫu Mỹ hộ con nhé.”
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment