CHƯƠNG 105 - GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - TRUYỆN NGÔN TÌNH

GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC


Tác giả: Tả Nhi Thiến
Thể loại: Ngôn tình


CHƯƠNG 105: NGOẠI TRUYỆN 7


"Những thứ này chưa ăn hết cũng không cần để ý đến nó, tự nhiên sẽ có người xử lý." Triển Dĩ Mặc nhìn Lâm Lâm, nói đâu ra đấy. "Nếu hôm nay là tôi mời khách, cô cũng không cần lo lắng chuyện tiền bạc vì tôi, giá cả không là vấn đề. Không còn sớm nữa, chúng ta cũng ăn cơm xong rồi, tôi đưa cô trở về đi!"

Lâm Lâm há to mồm, nhưng đối mặt với Triển Dĩ Mặc bày ra biểu tình nghiêm túc không để người khác từ chối, chỉ có thể yên lặng gật đầu một cái, đi theo sau lưng anh về phía cửa.

Triển Dĩ Mặc bước chân vội vàng, anh thật sự không có cách nào ở chỗ này thêm nữa, tiếp tục nhìn vẻ giễu cợt của những vị khách xung quanh. Anh phải rời nhanh chóng rời khỏi nơi này, đây mới là lựa chọn sáng suốt.

Khi anh đi tới trước cửa, nhận lấy thẻ vàng mà người phục vụ trả lại, giống như lơ đãng, hắn quay đầu đi, muốn tìm kiếm bóng dáng Dịch Nhi, hi vọng trước khi rời đi nhìn cô thêm chút nữa.

Ít nhất, anh cũng muốn dùng ánh mắt nói cho cô biết, mình chỉ là muốn đưa Lâm Lâm về nhà, không có bất kỳ ý nghĩ gì khác.

Nhưng mà, cái bàn cô ngồi lại không có một ai.

Người đi bàn trống không.

Triển Dĩ Mặc chỉ có thể thở dài, nếu Dịch Nhi đã rời đi, như vậy cũng không cần thiết phải giải thích gì thêm nữa. Anh biết mình phải làm gì, biết sau này mình muốn theo đuổi cái gì, cũng đã đã vừa lòng.

Cho dù bây giờ Dịch Nhi có thể trốn, nhưng nhất định không trốn được cả đời!

Sau đó, Triển Dĩ Mặc vô cũng lịch sự đưa Lâm Lâm về nhà, trước cửa nhà cô nói vài lời tạm biệt khách sáo, hoàn toàn không có bất kỳ từ ngữ khen ngợi lấy lòng nào.

Trong lòng anh đã quyết định tuyệt đối sẽ không tiếp tục chủ động liên lạc với tất cả "hồng nhan tri kỷ", càng không cố ý phát ra tin tức tốt, anh đã có người trong lòng, anh biết rõ, những việc làm kia chỉ đem tới các tai ương vô vọng!

Tiếp theo, Triển Dĩ Mặc thay đổi phương hướng của chiếc xe thể thao, lái nhanh về nhà. Đây là kể từ sau khi thay anh cả quản lí xí nghiệp gia tộc, lần đầu tiên chuẩn bị về nhà .

Mặc dù mấy ngày trước anh không về, nhưng cũng không phải giống như Dịch Nhi suy đoán ngủ cùng người phụ nữ khác ở bên ngoài, anh thật sự bận chuyện công ty phải bay đi thị sát ở các nước, lúc ở thành phố K cũng phải tăng ca bận rộn đến rất khuya, anh cũng lười phải về nhà mà tùy tiện ngủ lại căn hộ ở gần công ty, nhưng hôm nay, anh có nguyên nhân nhất định phải về nhà.

Bởi vì, bây giờ trong nhà họ Triển gia, nhất định Dịch Nhi đã đặc biệt tới tham dự hôn lễ của Mịch Nhi.

Nếu như anh đã biết được thứ bản thân nhất định phải có, tại sao lại có thể bỏ qua cơ hội tốt này, chắc chắn ở nhà có thể có cơ hội ở gần, sau này anh phải ngày ngày về nhà!

Nhưng mà, khi Triển Dĩ Mặc về đến nhà, anh nhìn đồng hồ đã chỉ mười giờ tối, nhìn anh cả và Mịch Nhi ở một bên, anh một miếng em một miếng ăn thức ăn đêm, một bên thân mật thảo luận chi tiết hôn lễ, làm thế nào cũng không thấy được bóng dáng Dịch Nhi.

Trong lòng Triển Dĩ Mặc không khỏi dâng lên một chút lo âu và tức giận vô hình.

Đã giờ này rồi, làm sao Dịch Nhicó thể một mình ở bên ngoài không trở về, cô mới vừa tới thành phố K không được mấy ngày, không quen đối với cuộc sống ở đây, nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì làm thế nào!

Nhưng giờ phút này anh đã hoàn toàn quên mất thân thủ Dịch nhi tốt có thể đánh mấy chục hiệp với anh, cũng quên mất là cô mang theo súng bên người, tùy lúc có thể phản kháng, mà xác suất xảy ra chuyện bất ngờ trên người Dịch Nhi, gần như tương đương với con số không.

Triển Dĩ Mặc ở trong phòng lo lắng khó chịu đi mấy vòng, chờ có chút sốt ruột, để tĩnh tâm lại, anh cũng ngồi xuống bàn luận mấy câu với Liên Tĩnh Bạch.

Nghe anh cả nói đều liên quan đến chuyện sắp xếp hôn lễ ngọt ngào, trong mắt anh không khỏi sáng lên, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một ý nghĩ. Anh vội vàng kéo Liên Tĩnh Bạch quyết định một số chuyện, một số chuyện này hết sức có lợi với anh.

Sau đó, anh mỉm cười rời khỏi phòng khách, chạy về phía cửa, chuẩn bị tự mình chào đón Dịch Nhi.

Ngay khi Triển Dĩ Mặc tới trước cửa chính nhà họ Triển, vừa vặn nhìn thấy một chiếc xe thể thao mui trần đậu ở ngoài cửa. Từ trên chiếc BMW màu bạc là một người đẹp yêu kiều động lòng người đi xuống, cô cười nói mấy câu với người không rõ tướng mạo trên xe rồi phất tay một cái, mới bước nhanh vào cửa.
Triển Dĩ Mặc sầm mặt, đến bây giờ Dịch Nhi còn chưa về nhà, thì ra là ở một chỗ cùng người đàn ông kia! Chẳng lẽ người đàn ông này chính là người gây rối cuộc hẹn ăn cơm tối nay, làm sao Dịch Nhi còn có thể cho hắn ta cơ hội, để cho hắn ta đưa cô về nhà!

Triển Dĩ Mặc hung hăng nhìn chiếc xe thể thao đã đi xa trong bóng đêm, nghiêm túc ghi nhớ biển số xe trong lòng, hừ, có tâm địa đen tối đối với người phụ nữ của anh, nhất định phải tiêu diệt!

"La la la ~~" Dịch Nhi vui vẻ ngâm nga bài hát trong miệng, khẽ nhảy đi trên đường mòn ở trong vườn hoa, mặt đầy cao hứng, hiển nhiên, tâm tình của cô rất tốt.

"Dịch Nhi!'' Triển Dĩ Mặc từ phía sau cây đi tới giữa đường, ngăn trước mặt Dịch Nhi, anh trầm mặt hỏi "Tại sao đến giờ này em mới trở về!"

"A!" Dịch Nhi bị Triển Dĩ Mặc bỗng nhiên lên tiếng làm cho giật mình, cô lùi lại nửa bước, thấy rõ ràng người đến là ai, mới vỗ ngực oán trách nói: "Anh muốn hù chết tôi sao! Xuất hiện không tiếng động, anh muốn làm gì!"

Dịch Nhi nhìn chằm chằm Triển Dĩ Mặc, ngạc nhiên hỏi: "Tểu Hắc, em mới phải hỏi anh, tại sao hôm nay phải về nhà chứ? Không phải bữa tối cũng cùng cô gái kia hẹn ăn chung bồi dưỡng tình cảm sao, tại sao bỗng nhiên lại bộc phát lương tâm quyết định buông tha phụ nữ đến miệng?"

"Anh không có bất cứ chuyện gì với Lâm Lâm, em không nên suy nghĩ nhiều! Có vấn đề là em đó, người đàn ông kia là ai?" Triển Dĩ Mặc như một ông chồng ghen tuông, truy hỏi Dịch Nhi "Người đàn ông đưa em trở về là ai, hắn ta chính là người hẹn em ăn cơm tối nay sao? Cả tối nay em đều ở cùng một chỗ với hắn ta, em có biết là rất nguy hiểm không!''

"Tôi ở cùng một chỗ với ai, liên quan gì đến anh!" Dịch Nhi khó hiểu nhìn Triển Dĩ Mặc một cái, xoay người vòng qua thân thế cao lớn cản đường của anh, sải bước đi về phía trước "Có nguy hiểm hay không, cũng không phải do anh quyết định! Chính tôi có năng lực tự phân biệt, cũng có quyền tự do lựa chọn! Anh không cần phải xen vào!"

"Em mới bao nhiêu tuổi, biết người biết mặt nhưng không biết lòng, con gái thì luôn luôn phải nhớ, phòng người không thể phòng tâm!"

Vào lúc này Triển Dĩ Mặc giống như là Đường Tăng, một bên bước nhanh đuổi theo bước chân Dịch Nhi, một bên tận tình khuyên bảo cô: "Anh cũng vì an toàn của em, không thể tùy tiện lên xe của người lạ, càng không thể đồng ý lời mời của người đàn ông xa lạ! Giống như người đàn ông vừa rồi đưa em về, hắn ta mời em ăn cơm chính là vì chiếm thời gian một đêm của em, tuyệt đối là có ý nghĩ xấu xa với em! Dịch Nhi, em nghe anh nói, nhất định sau này không thể về trễ như vậy, bên ngoài rất loạn...!"

"Anh dựa vào cái gì quản tôi nhiều như vậy! Tôi có về muộn hơn nữa, cũng không ăn chơi cùng người khác, anh có tư cách gì nói với tôi những lời này!" Dịch Nhi nghe thế không thể nhịn được, hai tay cô chống nạnh, nhìn anh hét lên "Chúng ta quen biết nhau chưa bao lâu, cũng chỉ mới gặp qua ba lần, anh có phải không nên lộ ra bộ mặt lo lắng như vậy hay không! Hừ, anh cho anh là ai, ngay cả chị Mịch Nhi cũng không quản tôi, anh làm ra vẻ như vậy làm gì..."

Người đàn ông đưa cô trở về tất nhiên không phải là tên đồ dê xồm tâm địa bất chính hẹn cô ăn cơm, chẳng qua người đàn ông đó chỉ là ông chủ của công ty quyên góp trước đó đã có hẹn thôi. Vừa vặn thời gian hẹn là buổi tối giờ cơm hôm nay, cô tranh thủ thời gian đến lấy tiền quyên góp, ông chủ trung niên kia cũng có ý tốt nên muốn đưa cô về nhà, chỉ như vậy mà thôi.

Cho dù Dịch Nhi biết được bộ mặt thật cũng không có vấn đề gì, nhưng cô cũng không muốn giải thích với Triển Dĩ Mặc, anh là gì đối với mình, dựa vào cái gì mà để ý nhiều như vậy! Ngay cả cha cô cũng không định cấm cửa cô, lo âu cô chạy loạn sẽ không được an toàn, Triển Dĩ Mặc lại bận tâm nhiều làm gì!

Không ở vị trí thích hợp, không nên toan tính chuyện, anh là một người xa lạ muốn đưa tay quản lý đời cô, Triển Dĩ Mặc muốn làm cái gì?

"Anh là gì của em..." Mắt Triển Dĩ Mặc tối sầm lại, anh nhanh chóng bắt lấy hai tay Dịch Nhi, sau đó cúi người, nhẹ hôn một cái lên đôi môi kiều diểm của cô "Anh là chồng tương lai của em, là người đàn ông sẽ quan tâm chăm sóc em cả đời! Dịch Nhi, nói cho em biết, anh thích em! Sau này, người duy nhất có thể ở chung một chỗ với em, chỉ có anh!"

Anh không chớp mắt, một đôi mắt đen nhìn chằm chằm đôi mắt to xinh đẹp của Dịch Nhi, truyền cho cô tình cảm chân thực nồng nàn.

Gia huấn nhà họ Triển, người phụ nữ đã nhận định, thì phải quyết tâm theo đuổi mà không thay đổi, phải không ngại mưa gió bảo vệ, phải yêu cô mất trí!

Dịch Nhi bất ngờ bị hôn khiến cho cô sững sờ một chút, cô ngây người một lúc, sau đó, từ trong miệng cô phát ra một tiếng thét chói tai: "A —— ''

Cô mạnh mẽ tránh khỏi tay anh, sau đó vừa đấm vừa đá Triển Dĩ Mặc: "Khốn kiếp! Tên cặn bã! Thứ bại hoại! Anh lại dám hôn tôi!"

Dịch Nhi thật sự là muốn điên lên, nụ hôn đầu của cô, lại bị cái tên ngựa đực phong lưu trăm người chém vạn người chém Triển Dĩ Mặc này cướp mất, càng không có tình cảm triền miên, nụ hôn đầu của cô, lại tiện lợi cho người đàn ông vô cùng kém cỏi này!

"Dịch Nhi, em đừng kích động!" Triển Dĩ Mặc ung dung đối phó với từng chiêu trí mạng của cô, dịu dàng tỏ tình lần nữa "Em không nghe lời anh nói sao, anh thích em, anh mới có thể không khống chế được muốn hôn em, em là người vợ anh nhận định, không nên quá xúc động mà mưu sát chồng..."

Lúc này Dịch Nhi lại không nghe lọt bất kỳ lời nào, cô chỉ chìm đắm trong tâm tình bi phẫn, thậm chí hùng hổ chất vấn Triễn Dĩ Mặc: "Tôi làm chuyện gì chọc tới anh mà anh lại trả thù tôi như vậy! Tôi hỏi anh, anh có bị bệnh AIDS không, có thể nào lây qua cho tôi bằng nước bọt hay không! Cô đã giận tới mức không phân biệt được nữa rồi, nghĩ cái gì đều nói ra miệng.

Triển Dĩ Mặc bị những lời này chọc giận đến nheo mắt lại, tay chân anh không nể tình nữa, chỉ mấy chiêu, liền đem hoàn toàn chế ngự khóa Dịch Nhi ở trong ngực.

"Dịch Nhi, cái miệng không đứng đắn này của em, xem ra, chỉ có lấp kín mới có thể thật sự yên lặng..."

Triển Dĩ Mặc hừ lạnh một câu nguy hiểm bên tai Dịch Nhi, tiếp đó, môi mỏng hoàn mỹ của anh thay đổi đối tượng công kích, dịu dạng, nhưng kiên quyết, đặt lên đôi môi kiều diễm đỏ mọng của Dịch Nhi.

"Ưm —— " Dịch Nhi hít một hơi, kinh ngạc bật thốt lên tiếng thét kháng cự.

Ngay lúc cô há miệng, đầu lưỡi Triển Dĩ Mặc nắm lấy thời cơ, khéo léo lợi dụng cơ hội xâm nhập mặt trận phe địch.

"A ô—— ư ô..." Dịch Nhi không dám tin mở to hai mắt, thứ gì đang chui vào trong miệng mình, sao anh có thể buồn nôn như vậy, lại đem đầu lưỡi vào trong miệng cô!

Dịch Nhi càng kháng cự kịch liệt hơn, nhưng tất cả sự phản kháng mạnh mẽ của cô, đều bị Triển Dĩ Mặc lấy nhu khắc cương, nhẹ nhàng giải quyết, tay trái anh giữ thật chặt sau gáy Dịch Nhi, không để cho cô tránh thoát dù chỉ một chút, tay kia thì dịu dàng che lên ánh mắt cô, dạy cô lúc hôn phải nhắm mắt lại.

Mà môi lưỡi của anh phát huy toàn lực tấn công, cho tới lúc Dịch Nhi yếu dần, môi anh ngậm đôi môi của cô, răng môi phối hợp nhịp nhàng, hôn không nặng không nhẹ, cắn cánh môi nhạy cảm của cô, mà lưỡi thì linh hoạt tiến quân thẳng tốc vào bên trong, châm lửa khắp nơi trong miệng Dịch Nhi.

Dịch Nhi là người mới rời nhà đâu thể nào địch nổi Triển Dĩ Mặc lão luyện trong chuyện này, không thể sánh được kỹ xảo của anh, đầu lưỡi giống như mang theo dòng điện, lướt nhẹ qua mỗi một góc trong miệng Dịch Nhi, cũng khiến cho cô cảm thấy tê dại nóng rực, khó mà ngăn cản.

Dịch Nhi đối với nụ hôn sâu của Triển Dĩ Mặc, chỉ có thể bị động tiếp nhận, môi của cô từ từ sưng lên, mặt dần dần đỏ bừng, nhịp tim và hô hấp không ngừng tăng nhanh, ở dưới loại khiêu khích kịch liệt giống như vũ bão này, cô thật sự quên phải tiếp tục hít thở...

''Bảo bối, em không lưu loát như vậy thật đáng yêu —— " Triển Dĩ Mặc trước lúc Dịch Nhi đến giới hạn, cuối cùng cố nén xúc động buông cô ra, anh hôn nhẹ một cái ở trên trán Dịch Nhi "Sau này, anh sẽ dạy em cái này..."

"Anh!" Cối cùng môi Dịch Nhi cũng được tự do, cả người cô xụi lơ trước ngực Triển Dĩ Mặc, nhưng vẫn vừa giận lại vừa xấu hổ căm phẫn hét lên "Anh còn dám —— ''

Triển Dĩ Mặc vô cùng nhàn nhã, nhỏ giọng uy hiếp cô: "Nói thêm một câu anh không muốn nghe nữa, anh liền hôn em đến ngất đi!"

"Anh —— " Dịch Nhi cảm nhận được sự kiên định trong lời nói của anh, lập tức nuốt xuống tất cả những lời định nói.

Nhưng chuyện tối nay cô cũng không tiếp nhận nổi, nụ hôn đầu và hôn sâu đều bị tên ác ma này cướp mất, làm sao Triển Dĩ Mặc có thể như vậy, làm ra những chuyện này với cô, nói ra những lời đó!
Anh là đang xem cô như loại phụ nữ tùy tiện kia, Dịch Nhi cô không phải là thứ phụ nữ ngây thơ anh chỉ ngoắc tay nói mất lời ngon tiếng ngọt là có thể chinh phục được, cô càng không tin hoa mỗi ngày hoa công tử không nói mấy chục lần lời bày tỏ trước mặt của những người phụ nữ khác!

"Không nên để cho tôi nhìn thấy anh lần nữa!" Dịch Nhi đẩy triển Dĩ Mặc ra, vừa uất ức lại khổ sở, hừ một tiếng xoay người rời đi.

Hôm nay coi như cô xui xẻo, xem như bị chó hôn, sau này, nhất định cô phải cách "chó" xa một chút, không cho anh có bất kỳ cơ hội nào để bắt nạt mình!

Triển Dĩ Mặc vừa nhìn thấy vẻ mặt của Dịch Nhi, lập tức nhìn thấu cái kiểu "không chọc được thì trốn tránh" trong lòng cô, anh nhất thời cười xấu xa một tiếng, quyết định nói cho cô một tin tức "không may": "Dịch Nhi, em đừng đi vội! Anh hỏi em, em tới tham gia hôn lễ, có chị ấy muốn mời em làm phù dâu không?"

"Đúng thì thế nào, liên quan gì tới anh!" Dịch Nhi còn chưa bởi vì câu hỏi của anh mà dừng bước, cô đứng cách anh một khoảng rất xa, quay mặt lại, khó chịu nói "Tôi nói cho anh biết, hôn lễ của chị Mịch Nhi vừa kết thúc, tôi lập tức trở về căn cứ, suốt đời chúng ta sẽ không qua lại với nhau!"

"Như vậy, mấy ngày tới nhất định chúng ta sẽ thường xuyên gặp mặt! Dịch Nhi, em nhất định chưa biết, phù rể trong hôn lễ của anh cả, là anh —— '' Triển Dĩ Mặc lộ ra nụ cười ác ma "Tiểu thư, trong mấy ngày tới diễn thử và lo liệu hôn lễ, xin chỉ giáo nhiều hơn, hy vọng chúng ta có thể phối hợp tốt đẹp!"

"A? Không!" Dịch Nhi không dám tin tưởng bịt kín lỗ tai, đây quả thực là sấm sét giữa trời quang, vào lúc cô quyết định sau này phải tránh xa Triển Dĩ Mặc, anh lại nói sau này phải thường xuyên hợp tác!

Dịch Nhi biết, đây cũng không phải là anhnói để dọa cô, hôn lễ nhà giàu vừa rườm rà lại phức tạp, huống chi là nhà họ Triển và nhà họ Mục liên thủ cử hành hôn lễ thế kỷ, nó không cho phép có một chút sai lầm nào. Cô đã quyết định làm phù dâu, thì nhất định phải cùng phù rể tiếp xúc chung, nhiều lần diễn thử để đảm bảo không xảy ra bất cứ chuyện gì không may ở hôn lễ chính thức.

Mấy ngày trước phù rể còn chưa xác định, cô cũng chỉ tạm thời đem chuyện này để ở trong lòng. Nhưng nếu như phù rể lại là Triển Dĩ Mặc, là cái tên ngựa đực bây giờ cô chỉ sợ tránh không kịp, như vậy thời điểm buổi diễn thử hôn lễ, cùng ăn ở, gặp mặt với anh vô cùng đau khổ!

"Tôi không tin, tôi phải đi hỏi chị!" Dịch Nhi hung hăng cắn môi, cô trừng mắt nhìn Triển Dĩ Mặc một cái, nghiến răng nói: "Nhất định có cách thay đổi việc này, tôi không tin phù rể phải là anh! Nhất định chị Mịch Nhi có thể thay người khác, tôi thà không làm phù dâu, cũng không cần gặp mặt anh!"

Nói xong, cô cũng không quay đầu lại, chạy như bay, sốt ruột đi trao đổi chuyện này với Mịch Nhi.

Triển Dĩ Mặc cũng không ngăn cản cô, chờ Dịch Nhi chạy xa, anh mới sờ cằm, tự tin cười một tiếng: "Ngốc, làm sao tôi có thể không cân nhắc tới sự tồn tại của Mịch Nhi! Nhưng mà, anh cả sẽ giúp tôi khuyên Mịch Nhi, phù dâu và phù rể đã như đinh đóng cột, nhất là hai người tôi và em!"

Vì thế, anh không tiếc moi tim thổ lộ tình yêu, quyết không thay đổi tình cảm của mình trước mặt anh cả, dùng mọi cách cầu xin anh cả tác hợp quan hệ của hai người.

Liên Tĩnh Bạch cũng không hổ là anh trai anh, sau khi chắc chắn anh đã tìm được tình cảm chân thành của mình, gật đầu bảo đảmnhất định anh và Dịch Nhi sẽ trở thành phù rể và phù dâu, hơn nữa còn tạo cơ hội cho họ trước hôn lễ, cố gắng để cho anh và Dịch Nhi sống chung!

Triển Dĩ Mặc vuốt nhẹ đôi môi lưu lại mùi vị của Dịch Nhi, cuộc đời này, nhất định cô không chạy thoát khỏi lòng bàn tay anh!


 truyenhoangdung.blogspot.com







No comments

Powered by Blogger.