CHƯƠNG 104 - GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - TRUYỆN NGÔN TÌNH

GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC


Tác giả: Tả Nhi Thiến
Thể loại: Ngôn tình


CHƯƠNG 104: NGOẠI TRUYỆN 6


Cô vụng trộm lè lưỡi, người kia đại khái sẽ ôm bồn cầu cả đêm. Đúng là tác dụng của thuốc cô hạ giống như những gì chị Mịch Nhi nói!

Về người đàn ông hẹn cô cùng nhau đến ăn cơm kia, trên cơ bản giống như những gì Triển Dĩ Mặc nói với cô, chỉ có điều cô không rõ, là lại vẫn còn có rất nhiều tin tức. Chẳng hạn như, khi cô dùng bữa nửa chừng với anh ta, anh ta cũng đã bắt đầu nói bóng nói gió hỏi cô đêm nay có muốn đến phòng Tổng Thống hay không, có muốn tiến triển quan hệ thêm một bước hay không. Sau khi cô nghe xong lời này thì trong lòng vô cùng tức giận, nhưng ngoài mặt lại luôn mỉm cười mà hạ anh ta một chén thuốc xổ cực mạnh!

May mắn, ngoài việc cô thủ trong mình một khẩu súng lục loại nhỏ, trên người còn mang theo một ít thuốc thường dùng mà trước kia chị Mịch Nhi nghiên cứu chế tạo ra, để phòng thân cũng có, mà nhằm hại kẻ khác cũng có. Ở thành phố K lắp đặt camera dầy đặc như này, sở trường súng ống đạn dược của cô khó tránh khỏi phải giấu diếm bớt đi một phần. Mà thay vào đó, là các loại thuốc không màu không vị do chị chế ra. Đây mới là âm mưu quỷ kế vô hình của phụ nữ!

Chính là vì có hai món chuẩn bị này, cô mới có thể không biết sợ mà chấp nhận lời mời đêm nay của người đàn ông này, mới có thể không sợ chút nào hoành hành khắp nơi ngay khi mới đến thành phố K.

Bây giờ người đàn ông kia chỉ có thể qua đêm ở trong toilet, để mà nếm thử đến hậu quả xấu trêu chọc cô! Anh ta thật đúng là dám mơ tưởng, cho rằng quyên góp chút tiền là có thể chiếm tiện nghi, giờ thì cứ nỗ lực vui đùa cùng chiếc bồn cầu kia đi!

Nghĩ đến đây, trong mắt Dịch nhi thoáng qua nụ cười khinh miệt. Cô lại nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, cười nói với Triển Dĩ Mặc: "Hẳn là anh ta cũng sẽ không thể quay lại, anh cứ việc ngồi đây, có muốn gọi thêm một ít thức ăn hay không? Hay là thêm một suất giống như của tôi, tôi ăn cũng thấy khá ngon miệng!"

Nhưng rồi cô thấy được, Triển Dĩ Mặc ngồi cùng một chỗ với bạn gái mình, không khí vừa căng thẳng xấu hổ không thôi, gần như đều không có ăn gì trên bàn! Cô gọi Triển Dĩ Mặc một tiếng, một mặt là muốn anh đi lại đây ngồi chút, về phương diện khác, cũng muốn cho anh tách khỏi bạn gái của mình, như vậy hai người mới có thể ăn thêm được vài thứ.

Đến quán ăn với những món ngon miệng mà cũng không hưởng thụ niềm vui thú gì, điều quả thực điều này không thể tha thứ!

"Không cần, tôi không đói bụng. Nhưng mà, những món em gọi thưởng thức rất tuyệt!" Triển Dĩ Mặc đảo qua chỗ bít tết, pudding chưa ăn xong trước mặt Dịch nhi, cười khẽ tán dương, "Đều là món ăn nổi tiếng cao nhất cấp, người bình thường cũng sẽ không cóloại ánh mắt này."

"Tôi lại rất thích ăn, hơn nữa chỉ ăn thứ tốt nhất, cái này thì chẳng còn cách nào khác!" Dịch nhi nhún nhún vai, có chút không biết làm sao dẩu môi lên.

Nhưng vừa nghĩ chút, bỗng nhiên cô tỉnh ngộ mà a một tiếng: "Tôi biết rồi, có phải là anh hoài nghi nguồn gôc tiêu pha của tôi, cảm thấy tôi không nên ăn những món đắt tiền xa xỉ như vậy? Ồ, anh yên tâm, mấy trăm vạn tiền quyên góp từ thiện mà anh đưa tôi đều chỉ chuyển vào tài khoản V+. Tuyệt đối tiền nào việc ấy, mà mọi chi phí ăn, mặc, đi lại của tôi đều là tiền bản thân tôi kiếm được, tuyệt đối không có sử dụng một đồng quyên góp nào!"

Dịch nhi một mặt thản nhiên lên tiếng giải thích. Cô hiểu biết, nội bộ gia tộc chuyên làm từ thiện nào đó bộc phát ra lời gièm pha, làm cho cả sự nghiệp từ thiện sợ bóng sợ gió. Một chút gió thổi cỏ lay cũng đều dấy lên những cơn sóng gió vô cùng vĩ đại. Nên người bình thường sẽ hoài nghi không tin, thì cũng là điều bình thường.
Thế nhưng số tiền mà cô ăn nhậu chơi bời, cũng tuyệt đối không có một chút quan hệ với V+. Chính khoản tiền cô kiếm được từ súng ống đã đủ cho cô hưởng thụ một đời. Huống chi cô còn có một người cha càng kiếm được nhiều tiền hơn. Dầu gì thì từ nhỏ cô cũng là đại tiểu thư giàu có sang trọng xa xỉ, được nuông chiều từ bé!

"Tôi không có ý tứ này." Triển Dĩ Mặc bật cười "Tôi biết, từ nhỏ đến lớn em luôn buôn bán súng ống kiếm được chỗ tôi cũng không ít, huống chi số ít cũng đã giao dịch rồi. Đến lúc nào thì chúng ta lại đến đàm phán thêm một chút về đề tài trọng tâm này đi?" Anh muốn trao đổi nhiều hơn với Dịch nhi, bắt đầu từ điểm mà hai người có chung sở thích!

"No No, thời gian ăn cơm, không nói chuyện công việc. Anh hỏi tôi lâu như vậy, tôi chỉ có một câu muốn nói, cô bạn gái kia của anh thật đáng yêu!" Dịch nhi lắc đầu. Cô ngẩng lên nhìn về phía bạn gái của Triển Dĩ Mặc mang đến, cảm khái nói, hoàn toàn không chứa châm chọc "Anh cũng không quan tâm cô bạn của mình một chút nào thì thôi, vì sao phải mang cô ấy tới nơi này. Cô ấy tuyệt đối là thích khung bán hàng vỉa hè chợ đêm đúng hơn!"

Ở bàn ăn cách đó không xa, Lâm Lâm bởi vì ngồi mình một chỗ, đã có vẻ dễ chịu hơn nhiều. Cô hoàn toàn không thèm để ý đến cái nhìn của người khác, cứ cầm đũa nhẩn nha ăn món bít tết kẹp gan ngỗng, vẻ mặt cực kì hứng thú với món ăn này.

Tuy rằng hành động này của cô ở trong nhà hàng Tây có vẻ hết sức kỳ quái, nhưng cũng khiến cho Dịch nhi có chút bội phục con người không kém tuổi cô chút nào. Quả là rất có dũng khí, có thể kiên trì với phong thái bản thân như vậy mà không chú ý đến cái nhìn của mọi người, đó cũng là một loại phẩm chất hiếm thấy mà!

"Cô ấy tên là gì? Là bạn gái mới của anh, hay là người cũ?" Dịch nhi bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi Triển Dĩ Mặc: "Bằng không như vậy đi, anh giới thiệu cô ấy cho tôi làm quen có được không? Thế nhưng nếu như cô ấy trở thành bạn bè của tôi, anh cũng không có được vọng tưởng nhúng chàm cô ấy!"

Dịch nhi mở miệng lời lẽ chính nghĩa. Cô cảm thấy bản thân hẳn là sẽ rất hợp với thiếu nữ mới gặp này. Ít nhất, cũng có khả năng hai người cùng đi ăn khắp thiên hạ, tạo nên bộ đôi hai người tham ăn thì quá không thành vấn đề!

Nhưng mà, cô không cho phép loại người lăng nhăng như Triển Dĩ Mặc tới gần bạn bè do mình chấp nhận. Thiếu nữ này còn có cuộc đời rất tốt, tuyệt đối không thể bị hủy dưới tay con ngựa đực trong môi trường ô nhiễm này!

"Dịch nhi, cô thật sự hiểu lầm. Tôi thật sự không có chơi bời phong lưu, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi! Cô gái này tên là Lâm Lâm, tôi và Lâm Lâm mới quen hôm nay. Chuyện tới nơi này ăn cơm, tôi chỉ muốn cảm tạ cô ấy đã trả lại món đồ bị thất lạc, tuyệt đối không có ý đồ gì khác ..." Triển Dĩ Mặc có chỗ khó nói mà giải thích với cô.

Bây giờ anh vô cùng hận, vì sao trước nay bản thân đều luôn bừa bãi, chơi bời lang thang khắp nơi. Tác phong không tốt khiến Dịch nhi liên tục hiểu lầm, dẫu anh có thay đổi như thế nào đều không sửa được ấn tượng của Dịch nhi đối với mình!

Anh đã có thể đoán được, điều này tuyệt đối chính là trở ngại lớn nhất của anh trên con đường tìm người vợ tương lai!

"Không có vấn đề gì là tốt nhất! Về sau cũng không cần có quan hệ gì!" Dịch nhi không biết vì sao, trong lòng cũng có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Cô cúi đầu lại hớp một ngụm cà phê, sau đó dùng thìa quấy li cà phê nóng, nhẹ nhàng bắt đầu lên kế hoạch hành trình ăn uống "Uh, ngược lại tôi rất muốn đi cùng cô ấy ăn hết các loại món ăn vặt ở chợ đêm vỉa hè. Có lẽ cô ấy biết đường phố có món gì đó độc nhất vô nhị cũng không biết chừng ..."

"Ăn nơi cơm Tây cao cấp ở đây, em còn có thể nghĩ tới đi ăn chợ đêm ăn hàng vỉa hè?" Triển Dĩ Mặc có chút kinh ngạc hỏi, "Em không sợ đồ ăn có vấn đề sao? Dù sao, nguyên liệu nấu ăn ở đó cũng không thể bảo đảm, an toàn lại càng đáng lo ngại ——"

Anh chưa bao giờ thấy một người phụ nữ có thể ăn tao nhã vạn phần ở Blue¬Drem, trong nháy mắt có thể ăn ngấu ăn nghiên ở quán vỉa hè. Đối với anh mà nói, đây quả thực là một ranh giới không thể vượt qua, là một vị thiên kim thục nữ dè dặt, chênh lệch với người bình thường phóng khoáng không câu nệ!

"Để tôi đối mặt với thức ăn ngon nhưng không thể động miệng, quả thực là cực hình, không có các thức ăn ngon, còn có ý nghĩa gì! Chỉ cần là ăn ngon, em mặc kệ thành phần mặc kệ dinh dưỡng. . . . . . Em đã quyết định muốn ăn đồ ưa thích, đời người ngắn ngủi lắm!" Dịch Nhi lại ngẩng mặt, lộ ra nụ cười sáng lạn, cô còn le lưỡi bổ sung, "Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là thần chết có thể đấu thắng chị Mịch Nhi và dì Tố đẳng cấp thần y, còn có thể chống lại tất cả lực lượng trong căn cứ chúng em, em mới có thể ngoan ngoãn chết sớm!"

Triển Dĩ Mặc cũng bị lời Dịch Nhi nói chọc cho nở nụ cười, ánh mắt của anh đắm đuối đưa tình nhìn chằm chằm cô, dịu dàng nói: "Đồng thời, cũng phải xem thần chết có thể đoạt lấy người từ tay anh hay không! Tính mạng của em, cũng có anh bảo vệ ——"

"Cái này hình như không liên quan tới anh, anh nhúng tay cái . . . . . . A!" Dịch Nhi khó hiểu hỏi, nhưng ánh mắt của cô lơ đãng nhìn về phía Lâm Lâm, đột nhiên vẻ mặt liền thay đổi, cô kêu lên một tiếng, cuống quít nhắc nhở Triển Dĩ Mặc nói: "Mau mau, chuyện có liên quan tới anh đã xảy ra! Anh mau tới giúp bạn gái của anh giải vây! Cô ấy muốn làm cái gì, cãi vả với phục vụ rồi——"

Triển Dĩ Mặc cũng cuống quít quay đầu nhìn về phía Lâm Lâm, quả nhiên, cô ấy đang lôi kéo một người phục vụ nam mặc đồng phục tinh xảo, hai người anh lôi tôi kéo tranh chấp cái gì, dẫn đến người ăn cơm một bên càng thêm chú ý!

"Anh còn không mau qua, còn muốn để cô ấy làm tình cảnh bế tắc hơn sao!" Dịch Nhi thúc giục Triển Dĩ Mặc, "Về sau nếu như anh còn muốn tiếp tục tới đây ăn cơm, thì đừng để cô ấy gây ra trò cười lớn hơn!"

"Vậy ——" Triển Dĩ Mặc ở thế khó xử, tình cảm cùng lý trí tranh chấp kịch liệt vào giờ khắc này.

Một mặt, anh như là đã biết rõ tâm ý của mình, dĩ nhiên cũng không muốn lại đến gần mọi phụ nữ khác, giờ phút này anhchỉ muốn muốn tiếp tục trò chuyện tiếp với Dịch Nhi; nhưng mặt khác, tình trạng Lâm Lâm bên kia hình như thật sự hết sức khẩn cấp, anh với tư cách một thân sĩ đưa cô ấy tới được, tất yếu đi giúp cô ấy giải quyết vấn đề, nhất định phải qua xử lý. . . . . .

Cuối cùng, lòng của Triển Dĩ Mặc vẫn là lý trí chiến thắng, anh nói với Dịch Nhi: "Vậy anh đi xem một chút, em chờ anh một lúc ——"

Anh nói xong không đợi Dịch Nhi trả lời, cũng nhanh bước về phía Lâm Lâm, khi anh bước tới gần bàn ban đầu của mình, nhất thời bị tiếng cãi vả giữa Lâm Lâm và phục vụ khinh ngạc đến bước chân bị ngưng lại.

"Này này, chúng tôi thanh toán nhiều tiền như vậy, tại sao vật này cũng không có!" Âm thanh của Lâm Lâm quả thật có chút phát điên, cô ấy bất mãn lớn tiếng không ngừng hỏi phục vụ. Hàn Băng Tâm dien?dan&le^quy*don

Phục vụ cũng hết sức khó xử, chuyên ngành của anh khiến anh không thể nổi giận mạnh miệng, chỉ có thể cúi đầu nhẹ nhàng nói: "Tiểu thư, nếu như cô kiên quyết muốn đóng gói túi nhựa, xin cô chờ chút, tôi sẽ đi chuẩn bị. . . . . ."

Lâm Lâm vẫn ngang lông mày, kén chọn lẩm bẩm: "Nhà hàng cái gì chứ, ngay cả thứ bình thường nhất cũng không có! Còn dám ra giá tiền đắt như vậy, quả thật chính là quá đáng!"
"Thật xin lỗi. . . . . ." Phục vụ không ngừng cúi người, "Thật xin lỗi, chỗ khiến ngài không vừa lòng, chúng tôi nhất định cải thiện hơn. . . . . ."

Nghe đến đó, khách khứa xung quanh nhìn Lâm Lâm tỏ vẻ ghét bỏ, Triển Dĩ Mặc yên biết tình hình cũng cảm thấy có chút mặt đỏ tía tai.

Anh biết Lâm Lâm cũng không hiểu rõ lễ nghi quy tắc của xã hội thượng lưu, biết cô có thể sẽ làm một số trò cười khiến người khác không thể chấp nhận, nhưng anh không biết, cô ấy thế nhưng lại làm như vậy, sau khi dùng cơm ở chỗ này, còn chuẩn bị đóng gói thức ăn về nhà!

Dĩ nhiên, đóng gói tuyệt đối là đáng đề xướng, nhưng ở xã hội thượng lưu lấy xa hoa đứng đầu để theo đuổi, ở Blue¬Drem này không phải quán ăn lấy ăn no để bán, một đống thức ăn nhưng ăn không hết muốn đóng gói, thật sự là hành động hoàn toàn quê mùa. . . . . .

Triển Dĩ Mặc nghiêm sắc mặt, về sau nếu như anh còn muốn trở lại nhà hàng này thưởng thức thức ăn ngon độc đáo, thì tuyệt đối không thể để tình thế tiếp tục chuyển biến xấu! Đây không chỉ là làm trò cười cho người trong nghề chê cười, mà là chuyện hôm nay này tuyệt đối sẽ trở thành lịch sử đen tối cả đời anh khó có thể tránh thoát!

Nghĩ tới đây, con mắt Triển Dĩ Mặc tối sầm lại, anh bước nhanh đi lên phía trước, kéo Lâm Lâm lại, sau đó xoay người áy náy nói với phục vụ: "Thật xin lỗi, ý của cô ấy nói không phải là muốn đóng gói thức ăn, cậu không cần vội vàng tìm túi nhựa! Cô ấy chỉ là muốn dựa theo phần thực đơn này, gọi một phần đồ ăn đưa đến nhà, cậu thông báo phòng bếp đi!"

"Triển tổng, tôi không phải nói như vậy ——" Lâm Lâm sững sờ, kinh ngạc phủ nhận.

"Lâm Lâm, cô nghe tôi, trước tiên đừng nói gì!" Bây giờ Triển Dĩ Mặc đã không thể giữ vững một chút nhu tình mật ý với người phụ nữ này nữa, anh ngăn Lâm Lâm tiếp tục phá nhà hàng lại, mới không nhanh không chậm thở mạnh bảo phục vụ ghi chép lại địa chỉ giao thức ăn, bổ cứu (xoay chuyển tình hình bất lợi) cô mang tới ảnh hưởng xấu.

Thật vất vả, phục vụ bị Triển Dĩ Mặc cố ý tỏa ra khí thế mạnh mẽ thuyết phục, anh ta thật tin tưởng vị tiểu thư kia biểu đạt không rõ ràng, sau đó lễ độ mỉm cười xoay người cầm thẻ vàng của Triển Dĩ Mặc đi tính tiền, cũng chuẩn bị theo yêu cầu của anh đi báo cho phòng bếp chuẩn bị một phần đồ ăn; mà người đứng xem cũng cảm thấy một vị thiếu gia khí thế hiên ngang rõ ràng xuất thân từ hào môn như vậy, nên vẫn chưa đến mức phải đóng gói đồ ăn thừa mang về.

Cuối cùng đối phó tốt cục diện này, Triển Dĩ Mặc len lén thở dài, anh bất đắc dĩ xoay người lại, lại chạm mặt miệng lưỡi sắc bén của Lâm Lâm tấn công tới: "Anh vậy mà thật gọi một phần ăn nữa! Triển tổng, lãng phí thức ăn là đáng xấu hổ, một bàn này đã ăn không hết rồi, làm sao anh có thể tiêu nhiều tiền gọi một phần nữa như vậy chứ, có tiền thật sự không thể lãng phí, anh quá không quý trọng thức ăn!"

"Không sao, một phần là cho người nhà tôi ăn. . . . . ." Triển Dĩ Mặc không có sức đáp lại Lâm Lâm nữa, nếu như là bình thường, anh còn có thể cảm thấy cô ta tản ra tính tình thật thẳng thắn không bị xã hội ô nhiễm, nhưng bây giờ, anh chỉ cảm thấy giữa hai người không cách nào nói chuyện.

Mặc dù nói định đóng gói thức ăn cũng không thể coi như là sai lầm của cô ta, nhưng một bàn này phần lớn cũng là sau đó cô ta cảm thấy ăn ngon gọi thêm, nhưng nếu cô ta ăn không hết, tại sao lại ham món ăn ngon mà mỗi loại đều gọi. . . . . .

Cũng chỉ là một loại tham lam không khống chế được thôi, cô gái này, tuyệt đối sẽ không thích hợp đi vào thế giới của anh.



truyenhoangdung.blogspot.com








No comments

Powered by Blogger.