CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 93 TẬP 04 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG
CHIẾN THẦN
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo
TẬP 04:ĐẾ ĐÔ CỦA ANH
CHƯƠNG 93 : PHÓNG TÚNG LÀM CÀN 1
Phóng túng làm càn : ngang ngược tàn ác, ăn sống nuốt tươi không kiêng nể gì hết
Cách đế đô tám
trăm kilômét về phía tây.
Rời xa thành phố
phồn hoa, mười vạn đại quân đóng trong núi. Mấy trăm máy bay chiến đấu, phi cơ
vận chuyển nằm im lìm trong màn sương mù dày đặc nơi bình nguyên Hà Tây chờ
lệnh phát động, xe tăng và xe bọc thép cũng ẩn mình trong rừng sâu rậm rạp.
Bộ chỉ huy thời
chiến được thiết lập ở sâu trong thung lũng. Nơi này bầu trời trải rộng, cây
cối um tùm, bầu không khí vắng lặng giống như một khu rừng hoang dã thông
thường.
Hứa Mộ Triều vừa
mới xuống khỏi phi cơ đã bị cảnh vệ dẫn vào phòng chỉ huy, tham gia hội nghị
tác chiến. Trong số những tư lệnh của sáu quân đoàn có mặt trong buổi hôm nay
có cả Mộ Đạt, người mà Hứa Mộ Triều đã lâu không gặp. Điều này khiến Hứa Mộ
Triều cảm thấy hết sức vui mừng. Mộ Đạt đưa mắt nhìn cô, mỉm cười, ý nói lát
nữa sẽ nói chuyện với cô sau.
Vị Nguyên soái trẻ
tuổi, khuôn mặt trầm tĩnh như nước ngồi ở vị trí chủ toạ. Bên cạnh là mấy vị tư
lệnh và quân tham mưu, Quan Duy Lăng và Tạ Mẫn Hồng cũng nằm trong số đó. Ở
giữa đám binh lính cao lớn, tráng kiện, Cố Triệt là người thanh tú, trẻ trung
nhất, nhưng lại không hề có vẻ bạc nhược, mà uy nghi lừng lững, như thể trời
sinh anh ra để ngồi ở vị trí này.
Bầu không khí bên
trong phòng chỉ huy tuy nghiêm túc nhưng cũng khá thoải mái. Điều này cũng dễ
hiểu, trước khi đến đây, Hứa Mộ Triều đã được đọc bản báo cáo tiền tuyến gửi
về. Chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi mà binh lính loài người đã chặn đứng được
mưu đồ xâm phạm của quân đoàn người máy.
Báo Quân sự ngày
hôm qua đã có bài phê bình như thế này:
Người máy dụng
binh như một áng văn chuẩn xác đến từng dấu chấm, dấu phẩy, bên cạnh đó,
tướng lĩnh lại rất quyết đoán, tiến quân thần tốc khiến ta trở tay không kịp.
Nếu như đối mặt với người máy là những tướng lĩnh bình thường thì chỉ e là đã
bị doạ cho một phen sợ vỡ mật.
Thế nhưng Cố
Nguyên soái và đội ngũ chỉ huy của ngài đã có một chiến lược hết sức táo bạo
nhằm đối phó với sự đánh lén của quân đoàn người máy. Chỉ trong vài giờ ngắn
ngủi, Nguyên soái đã dứt khoát hạ lệnh cho quân trung lộ ngừng chống cự, dụ người
máy tiến sâu vào lãnh thổ, tiếp đó dồn địch vào thế gọng kìm, bao vây và tiến
đánh. Mặc dù quân địch hết lần này đến lần khác có ý mở đường máu hòng thoát
khỏi vòng vây nhưng nhờ có sự chỉ huy thuần thục, linh hoạt của tướng lĩnh các
cấp, quân ta đã phản kích thành công, tiêu diệt được hàng nghìn người máy,
giành thắng lợi mở đầu cuộc đại chiến.
Hiện giờ, hai bên
đang ở thế giằng co vô cùng khốc liệt. Tuy thiệt hại của quân đội loài người
cũng lên tới con số tám nghìn, ba nghìn thiệt mạng và năm nghìn bị bắt làm tù
binh, nhưng dư luận rộng khắp đều tin rằng, vòng vây vững chắc không thể công
phá này đủ để quân ta giành được chiến thắng cho trận đánh sau.
Các tham mưu trình
bày phương án tác chiến tiếp theo mà mình đã soạn sẵn lên, nhóm tư lệnh thì
phát biểu quan điểm và kế hoạch của mình, thỉnh thoảng, Cố Triệt cũng nêu ra
một, hai ý kiến.
Điều khiến Hứa Mộ
Triều ngạc nhiên nhất chính là, các vị tướng lĩnh không hề e sợ Cố Triệt một
cách thái quá, thậm chí còn có vị tham mưu trẻ tuổi lên tiếng phản đối ý kiến
của anh mà anh cũng không hề tỏ vẻ giận dữ.
Quá trình thảo
luận này cũng giúp Hứa Mộ Triều được mở rộng tầm mắt. Cô chưa từng tiếp xúc với
hệ thống tác chiến chiến lược nào có quy mô lớn như vậy. Trong một tiếng đồng
hồ ngắn ngủi, cô chỉ lắng nghe và thu hoạch được một số lượng lớn kiến thức hữu
ích. Bên cạnh đó, cô cũng đặt câu hỏi vài lần. Mặc dù người được hỏi hơi sững
sờ nhưng vẫn nghiêm túc trả lời người phụ nữ duy nhất trong bộ quân phục thượng
tá này.
Bọn họ đều đã nghe
danh Hứa Mộ Triều từ lâu, nào là từng làm thống soái của thú tộc, nào là nhân
vật hô mưa gọi gió trong giới xã giao của đế đô, còn hiện tại thì là... tâm
phúc của Nguyên soái. Chỉ có điều, trên chiến trường, phụ nữ rốt cuộc có tác
dụng gì, các tướng lĩnh cấp cao không rõ, mà cũng không muốn tìm hiểu kĩ về vấn
đề này. Cái mà họ quan tâm chỉ có thắng lợi mà thôi!
Cho đến khi mọi
người đã đạt được sự nhất quán về ý kiến, tìm ra phương án gần như hoàn mĩ
khiến Hứa Mộ Triều cũng nhiệt huyết sôi trào, bừng bừng khí thế, thì lại thấy
hai hàng lông mày của Cố Nguyên soái nhíu chặt lại.
Không đợi mọi
người lên tiếng hỏi, Cố Triệt đã mở miệng trước:
“Kế hoạch nghiêm mật như vậy,
mỗi một bước đều được dày công tính toán. Nếu như người máy không phản ứng như
chúng ta dự đoán thì sao? Nếu như bị bao vây mà chúng lại không chịu phá vòng
vây như dự đoán thì sao? Nếu như đối mặt với con mồi mà bọn chúng vẫn không
chịu nhúc nhích thì sao? Nếu như bọn chúng còn những đội quân khác yểm trợ, vậy
thì chúng ta nên đối phó thế nào?”
Hứa Mộ Triều há
hốc mồm, phải rồi, kế hoạch này quá nghiêm mật, hoàn mĩ, đến mức khiến đối
phương không còn sự lựa chọn nào khác, một khi kế hoạch được khởi động, đối
phương chắc chắn sẽ rơi vào thế bị động. Thế nhưng Minh Hoằng không phải là con
người, suy nghĩ của người máy sao có thể linh hoạt bằng con người được? Chưa
kể, nếu như Minh Hoằng còn có những đội quân khác thì sao?
Thế nhưng, bất
luận là kế hoạch nào thì cũng đều vấp phải những vấn đề mà Cố Triệt vừa đưa ra.
Cuộc thảo luận
ngày hôm nay tuy khiến Hứa Mộ Triều mở mang được tầm mắt, nhưng vừa nghe Cố
Triệt nói như thế, cô cũng cảm thấy có chỗ không ổn, chỉ là không ổn ở đâu thì
cô không thể nói rõ ra được.
Quan Duy Lăng lên
tiếng:
“Nguyên soái, vậy chúng ta phải làm thế nào đây?”
Cố Triệt lẳng lặng
quét mắt nhìn quanh một vòng.
“Kế hoạch tuy là thứ hữu dụng nhưng cũng thật vô
dụng. “Linh hoạt” mới là gốc rễ của việc dụng binh, kẻ địch chúng ta phải đối
phó lần này là những kẻ không lộ diện. E là phía trước còn rất nhiều khó khăn,
các vị là chỉ huy, nên chuẩn bị tốt tâm lí cho việc chiến tranh trường kì.”
“Vâng, thưa Nguyên
soái.”
Các vị tướng lĩnh cung kính đáp.
Hứa Mộ Triều bừng
tỉnh ngộ. Kế hoạch cụ thể không phải là vấn đề mà Cố Triệt quan tâm nhất. Thân
là Nguyên soái, anh chỉ cần nắm chắc phương hướng chiến lược tổng thể là đủ.
Mục đích chủ yếu mà anh muốn truyền đạt trong buổi họp ngày hôm nay, chính là
yêu cầu tác chiến một cách “linh hoạt” và “cẩn thận” chăng?
Cô không kìm được
liếc nhìn Cố Triệt, không ngờ anh vừ mới đặt li trà xuống, ánh mắt sắc bén đã
lập tức phóng về phía cô. Bắt gặp ánh mắt của cô, anh cũng chỉ lạnh lùng đáp
lại, trong tròng mắt đen láy dường như không có chút dư vị ấm áp nào.
Sau đó là buổi dạ
tiệc được tổ chức tại nhà ăn thuộc khu căn cứ.
Hứa Mộ Triều đã
lén gặp Mộ Đạt trước khi bữa tiệc bắt đầu, kết quả của buổi trò chuyện khiến cô
rất hài lòng. Mộ Đạt rõ ràng đang nắm giữ thực quyền trong quân đoàn, ngoài
binh lính thú tộc thì còn có cả pháo binh của loài người.
Mà trong buổi tiệc
ngày hôm nay, Mộ Đạt ngồi giữa các vị tướng lĩnh loài người, tuy không có phong
thái như cá gặp nước, nhưng thân hình bán thú cao lớn của y giữa loài người nhỏ
bé trông cũng vô cùng bắt mắt. Thậm chí xem ra còn có vài ba viên sĩ quan loài
người đối với y rất mực thân thiết. Làm được như vậy thì cũng không đến nỗi tệ
nhỉ?
Từ thực tế buổi
hội nghị ngày hôm nay có thể nhận thấy, thuộc hạ của Cố Triệt hoàn toàn không
phân biệt chủng tộc, tác phong chiến đấu cụ thể cũng được quán triệt một cách
triệt để.
Tiệc rượu diễn ra
được phân nửa thời gian, các tướng lĩnh đã ngà ngà say, ngay cả Quan Duy Lăng
cũng cười nói thoải mái, cùng các vị tham mưu khác tán gẫu chuyện trên trời
dưới biển. Hứa Mộ Triều giữ nguyên thái độ bàng quan của mình trước đám đông,
chỉ lướt qua rồi thôi. Trong số mọi người ở đây, có thể nói cô là người trầm
lặng nhất.
truyenhoangdung.blogspot.com
CHƯƠNG TRƯỚC
|
CHƯƠNG SAU
|
No comments
Post a Comment