CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 80 TẬP 03 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG
CHIẾN THẦN
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo
TẬP 03: VỊ VUA VÔ TÌNH
CHƯƠNG 80 : CÒ KÈ BỚT 1 THÊM 2 (2)
Dưới ánh hoàng hôn, tòa kiến trúc kiên cố màu trắng càng có vẻ trang nghiêm và
yên tĩnh. Đây là bộ chỉ huy tạm thời, ẩn mình dưới rừng cây rậm rạp của vùng
ngoại ô ở chiến khu của Cố Nguyên soái.
Dọc hai bên đường
là binh lính loài người đứng sừng sững, ai cũng lăm lăm cây súng trên tay.
Những chiếc xe bọc thép hạng nặng phong tỏa mọi lối vào. Chỉ có người được chỉ
định mới có thể đến gần bộ chỉ huy.
Một chiếc chiến xa
lẳng lặng dừng lại trước cổng bộ chỉ huy, có hai tên lính nhảy xuống xe, chĩa
súng vào cô gái xuống sau cùng.
Trong quân đội
loài người cũng có nữ binh, tuy nhiên cô gái này vừa xuất hiện liền thu hút ánh
mắt của toàn bộ lính gác trước cổng. Vì cô mặc quân phục màu đen của thú tộc
nhưng lại mang dáng dấp của con người.
Hứa Mộ Triều ngẩng
đầu, lẳng lặng quan sát bố cục phòng vệ của tòa nhà. Sau cùng, cô đưa ra một
kết luận, tòa nhà này hết sức kín kẽ, vững chắc, đã vào rồi là không thể trốn
thoát.
Sắp được gặp Cố
Nguyên soái huyền thoại rồi sao? Nghĩ đến hàng loạt tin đồn về sự máu lạnh của
anh, cô chỉ biết thầm cười khổ.
Một sĩ quan trẻ,
vóc dáng cao lớn đứng trước bậc thang màu xanh, vành nón hạ thấp, ánh mắt
nghiêm túc nhìn cô chằm chằm.
“Quan Duy Lăng!”
Không biết tại sao, nhìn thấy Quan Duy Lăng tới đón, cô lại cảm thấy trong lòng
nhẹ nhõm hơn một chút. Có lẽ là bởi anh ta đã từng đồng ý với A Lệ rằng sẽ bảo
vệ mạng sống của cô.
Thế nhưng A Lệ…
“Xin lỗi, tôi vẫn
chưa có tin tức gì về A Lệ.”
Nói ra lời này, cô thấy lòng mình chùng hẳn xuống.
Trong lúc tìm cách đối phó với loài người, cô vẫn bí mật tìm kiếm tung tích của
A Lệ nhưng không thu hoạch được gì. Cứ như thể cậu đã bốc hơi khỏi trái đất này
vậy.
Quan Duy Lăng tỏ
ra hơi thất vọng, đôi mắt đen láy bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cô, không nói
một lời. Anh ta phất tay một cái, một người đàn ông trung niên mặc áo khoác
trắng từ phía sau bước lên, trên tay cầm một ống tiêm cực nhỏ.
“Này, đừng nói là
các người thực sự muốn giải phẫu tôi đấy nhé?”
Hứa Mộ Triều cố gắng giữ bình
tĩnh, tự trấn an sẽ không có chuyện đó, bởi ngay cả Minh Hoằng cũng biết để cô
sống đáng giá hơn là chết.
Quan Duy Lăng khẽ
liếc mắt. Kim tiêm nhẹ nhàng đâm vào cần cổ mảnh khảnh của Hứa Mộ Triều, trong
đôi mắt đen láy rốt cuộc vẫn lộ ra một tia kinh hoàng. Quan Duy Lăng đưa tay đỡ
lấy cơ thể mềm nhũn của cô.
“Nếu như tìm được
A Lệ, nhớ nói cho tôi biết.”
Cô túm lấy tay anh ta, thì thào như thể đang mê
sảng. Thấy anh ta rốt cuộc cũng gật đầu, cô mới yên tâm nhắm mắt lại. Xem ra cô
sẽ không bị nguy hiểm tới tính mạng.
Quan Duy Lăng thấy
cô đã hôn mê mới đưa tay bế cô lên.
“Thưa ngài, để
tôi.”
Người đàn ông trung niên bên cạnh bước lên trước định đỡ lấy cô. Nhưng
Quan Duy Lăng lại nghiêng người tránh, nói:
“Tôi đưa cô ấy đến phòng thí
nghiệm.”
Phòng của Cố
Nguyên soái nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà màu trắng này. Quan Duy Lăng đích
thân giao lại Hứa Mộ Triều cho chuyên gia hàng đầu Viện nghiên cứu Sinh học rồi
mới quay trở về bộ chỉ huy.
Có lẽ là do đã sẩm
tối nên ánh đèn trong phòng cũng trở nên tù mù, khiến những đồ trang trí đơn
giản mà đẹp đẽ cũng nhuốm vẻ ảm đạm. Quan Duy Lăng vừa bước vào phòng liền thấy
Tạ Mẫn Hồng đứng dưới ánh đèn, trên tay cầm một tờ giấy, cả người cứng đờ, quay
đầu nhìn về phía mình một cách khó nhọc, nói:
“Trinh sát báo cáo, đã có tin tức
của A Lệ…”
Quan Duy Lăng giật
lấy tờ giấy trên tay anh ta. Tạ Mẫn Hồng không nói một lời, xoay người rời khỏi
phòng.
Sắc trời càng lúc
càng tối, giấy trắng mực đen cũng trở nên mờ mịt. Không biết đã bao lâu trôi
qua, Quan Duy Lăng lấy lại bình tĩnh, nắm chặt tờ giấy trong tay, đi lên trên
sân thượng.
Trên sân thượng
không có đèn, chỉ có một chiếc ghế trúc nằm cô độc dưới ánh trăng. Cố Nguyên
soái trong bộ quân phục phẳng phiu ngồi tựa vào lưng ghế, ngẩng đầu nhìn ánh
trăng âm u lạnh lẽo, lặng lẽ đến thất thần. Chẳng biết anh đã ngồi đó bao lâu.
Ánh trăng bao phủ gương mặt anh tuấn, dịu dàng của anh, hàng lông mày đen nhánh
dưới bóng đêm lại lộ vẻ lạnh lẽo khiến người ta giật mình.
Quan Duy Lăng lặng
lẽ nhìn anh một lát, muốn nói gì đó lại thôi, như thể cổ họng bị thứ gì đó chặn
lại. Anh ta chỉ có thể ngẩng đầu, giống như Cố Nguyên soái, nhìn ánh trăng mông
lung, không nói nên lời.
Ba ngày sau.
Vua zombie ở phía
tây đại lục nghe xong báo cáo của binh sĩ vừa trở về từ phía đông, mặc dù lo
lắng nhưng không còn sức lực để dò xét thêm nữa.
Anh ta còn có
nhiều chuyện nan giải hơn cần phải giải quyết. Tối hôm qua, quân biên phòng báo
cáo cảnh giới cấp một rằng có một đội quân bí ẩn đã đổ bộ lên bờ biển phía tây,
dàn binh áp sát biên giới, binh lực ít nhất cũng phải có tới năm lăm vạn.
Lời nhắn của đối
phương cũng đồng thời truyền đến trước mặt Thẩm Mặc Sơ.
Trên màn hình tinh
thể lỏng, Minh Hoằng trong bộ quân phục màu xanh, nho nhã ôn hòa, lễ độ nói:
“Tư lệnh Thẩm, loài người có một câu danh ngôn “Đánh nhau xong mới thành bằng
hữu”, chúng tôi không có ý đối địch với quý quân. Lần này chỉ muốn mượn đường
để tiến về phía đông. Để trả thù lao, chúng tôi nguyện ý tặng một loạt vũ khí
đạn dược kiểu mới, xin quý quân vui lòng nhận cho.”
Trong bộ Tư lệnh
zombie, vẻ mặt đám thân tín rất khác nhau. Bọn họ không ngờ binh lực của người
máy lại lớn mạnh như vậy, mà danh sách vũ khí tặng kèm của bọn chúng thực sự
khiến người ta phải động lòng.
“Không thể cho
người máy mượn đường được.”
Lưu Phi giận dữ nói.
“Nếu như chúng ta nhường đường
thì e rằng loài người sẽ trở tay không kịp.”
Trình độ khoa học
kĩ thuật của chủng tộc zombie gần như ngang bằng với loài người, bên cạnh đó,
hệ thống phòng ngự thông tin liên lạc trong lãnh địa có thể khiến cho quân đội
loài người không thể nắm giữ được toàn diện hướng di chuyển của binh lực trong
lãnh địa zombie. Vì thế mà người máy mới yên tâm mượn đường.
Cũng có tướng lĩnh
không đồng ý, nói:
“Ngài Tư lệnh, hiện giờ chúng ta đang loạn thù trong giặc
ngoài. Nếu như toàn lực đối phó với người máy, e rằng binh lực sẽ hao tổn
nghiêm trọng, đám người ngoài hành tinh kia…”
Lại có tướng lĩnh
khác thẳng thắn nói:
“Để loài người và người máy lưỡng bại câu thương không
phải là tốt hơn sao? Dù sao thì loài người cũng đâu có coi chúng ta là con
người…”
…
Thẩm Mặc Sơ nãy
giờ vẫn trầm tư, lúc này đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lẳng lặng quét một
vòng, các tướng lĩnh lập tức yên lặng, chờ đợi quyết định sau cùng của Tư lệnh.
“Không thể cho bọn
chúng mượn đường được.”
Anh ta trầm giọng nói.
“Nếu như cho bọn chúng mượn, sau
này loài người mà chiến thắng thì sẽ hận chúng ta đến thấu xương, còn người máy
mà thắng thì sẽ quay đầu đối phó với chúng ta ngay. Huống hồ, chúng ta không thể
bỏ mặc loài người được.”
Cả phòng im lặng
như tờ, tâm trạng ai cũng hết sức nặng nề. Trận chiến này không có cách nào
tránh khỏi sao? Đúng lúc này, lính tình báo vội vàng chạy vào, báo:
“Ngài Tư
lệnh, Bộ trưởng Quân sự gửi mệnh lệnh khẩn cấp…”
Mọi người lập tức
biến sắc mặt, Lưu Phi lập tức quát lên:
“Nói mau!”
“Hắn lệnh cho
chúng ta nhanh chóng nhường đường cho người máy. Hắn nói chiều nay sẽ đích thân
tới bộ Tư lệnh để giám sát, buộc chúng ta không được tiết lộ hành tung của
người máy cho loài người.”
Lính tình báo vừa thở hổn hển vừa nói.
Mặt Thẩm Mặc Sơ
vụt biến sắc. Động tĩnh ở biên giới lớn như vậy, đúng là không tránh khỏi tầm
mắt của Huggins. Anh ta vốn định sẽ tấn công đám người máy ở biên giới, sau khi
phát động chiến tranh với chúng rồi mới về báo cáo với Huggins. Nhưng không ngờ
Huggins lại nhận được tin tức nhanh như vậy.
Huggins thật sự
mong muốn nhìn thấy người máy và loài người giao chiến. Rốt cuộc hắn vẫn luôn
ôm trong lòng sự hận thù mãnh liệt đối với loài người, có lẽ trải qua một trăm năm
mà vẫn chưa tiêu diệt được loài người khiến huyết thống mà hắn vẫn luôn lấy làm
kiêu ngạo bị sỉ nhục một cách sâu sắc.
Trước khi có thể
nắm chắc phần thắng, Thẩm Mặc Sơ thực sự không thể trở mặt với đám người ngoài
hành tinh kia.
Đã như vậy thì chỉ
có thể nhường đường cho người máy thôi.
Đám tâm phúc rời
đi, Thẩm Mặc Sơ chỉ giữ lại Lưu Phi, sắc mặt của anh ta u ám như thể bị mây đen
bao phủ.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment