BIỂN QUÁI VẬT - CHƯƠNG 08 - Percy Jackson và các vị thần trên đỉnh Olympus - Rick Riordan

BIỂN QUÁI VẬT

BIỂN QUÁI VẬT - TRUYENHOANGDUNG

Tác giả : Rick Riordan
Thuộc series Percy Jackson và các vị thần trên đỉnh Olympus (tập 02)

PHẦN 3. CHÚNG TÔI ĐÓN TAXI CỦA CHỊ EM NHÀ GREY

CHƯƠNG 08:


Thay vào đó, Wasp lại nhấn ga và lái lên phần đường bê tông, lê rít quanh một góc phố khác và húc ngã một máy bán báo tự động. Bà ấy khiến ruột gan phèo phổi của tôi như bắn tung đâu đó trên đường Broome.

“Xin lỗi,” tôi cất tiếng. “Nhưng… bà có thể nhìn thấy không?”


“Không!” Wasp hét ầm lên sau tay lái.

“Không!” Tempest cũng hét lên ở giữa.

“Có!” Anger hét lên từ phía cửa sổ.

Tôi nhìn Annabeth. “Họ bị mù sao?”

“Không hoàn toàn,” Annabeth nói. “Họ vẫn còn một con mắt.”

“Một mắt ư?”

“Ừ.”

“Mỗi người một mắt sao?”

“Không. Tất cả ba người chỉ có một mắt.”

Ngồi kế bên tôi, Tyson rên rỉ và túm chặt vào ghế. “Cảm giác không tốt tí nào.”

“Ôi, trời.” Tôi nói vì thấy Tyson từng bị say xe trong các chuyến đi dã ngoại của trường và đó không phải là điều mà bạn muốn ở cùng trong mười lăm mét. “Cố lên, anh bạn to lớn. Có ai đó có túi nôn hay cái gì đó đại loại như thế không?”

Ba bà già quá bận rộn với việc cãi nhau ầm ĩ, không thèm mảy may chú ý tới tôi. Tôi nhìn xéo về phía Annabeth, người đang cố bám chặt vì mạng sống quý giá của mình và tôi đã nhìn cô ấy theo kiểu tại-sao-cậu-lại-làm-điều-này-với-tớ.

“Này,” cô ấy nói, “Taxi Chị em nhà Grey là cách nhanh nhất tới Trại đấy.”

“Tại sao cậu không đi nó từ Virginia?”

“Nơi đó nằm ngoài vùng phục vụ của họ,” cô ấy đáp, như thể điều ấy là hiển nhiên. “Họ chỉ phục vụ trong phạm vi trung tâm New York và những quận quanh đó thôi.”

“Chúng ta có người nổi tiếng trong xe đấy!” Anger kêu to. “Jason. Bà có nhớ cậu ta không?”

“Đừng có nhắc tôi!” Wasp rền rĩ. “Và lúc đó chúng ta đâu có chiếc xe này đâu, đồ bà già gàn dở. Việc đó xảy ra cách đây ba ngàn năm rồi!”

“Đưa cho tôi cái răng nào!” Anger cố túm lấy miệng của Wasp nhưng Wasp đã hất tay bà ta ra.

“Chỉ khi Tempest đưa cho tôi con mắt!”

“Không!” Tempest rít lên. “Bà đã có nó hôm qua rồi mà!”

“Nhưng tôi đang lái xe, đồ mụ phù thủy già.”

“Xin lỗi nhé! Rẽ! Đó là cách bà rẽ đấy!”

Wasp thình lình quẹo sang Đường Delancey, nghiền tôi ở giữa Tyson và cánh cửa. Bà ta tăng ga và chúng tôi bắn thẳng lên Cầu Williamsburg với tốc độ bảy mươi dặm một giờ.

Ba chị em này giờ đây đang cãi nhau thực sự. Họ ra sức tát nhau khi Anger cố chộp lấy mặt Wasp và Wasp cố chộp lấy mặt Tempest. Với mái tóc họ bay tung lên, những cái miệng há to, cùng gào thét vào mặt nhau, tôi nhận ra rằng không ai trong số chị em này có đủ răng, trừ Wasp có một chiếc răng cửa duy nhất màu vàng rêu. Thay cho mắt, họ chỉ có mí mắt hõm và đóng lại, trừ Anger có một con mắt xanh lục đỏ ngầu trừng trừng nhìn mọi thứ đầy đói khát, như thể nó nhìn chưa đủ vậy.

Cuối cùng, Anger - người có lợi thế về cái nhìn - đã định nhổ cái răng ra khỏi miệng bà chị Wasp của mình. Điều này khiến Wasp phát điên tới mức bà ta thình lình rẽ ngoặt về phía gờ Cầu Williamburge và gào lên, “Ta phải có nó! Ta phải có nó!”

Tyson rên rỉ và ôm chặt lấy bụng.

“Ôi, nếu ai đó có hứng thú,” tôi nói, “chúng ta sắp chết đây.”

“Đừng lo,” Annabeth nói với tôi, nhưng giọng cô ấy đầy lo lắng. “Chị em nhà Grey biết họ đang làm gì mà. Họ rất khôn ngoan đấy.”

Điều này chỉ đến từ con gái của thần Athena, nhưng tôi không thể đoan chắc một cách chính xác. Chúng tôi đang lướt dọc gờ cây cầu dài bốn mươi mét trên sông East River.

“Ôi, khôn ngoan!” Anger cười toe toét trong chiếc kính chiếu hậu, lộ rõ cái răng mới giật được. “Chúng ta biết mọi thứ mà!”

“Các con phố ở Manhattan!”, Wasp khoác lác, vẫn tấn công chị mình, “Thủ đô của Nepal!”

“Địa điểm mà ngươi tìm kiếm!” Tempest nói thêm.

Đột nhiên hai bà kia đấm thùm thụp vào bà ta và kêu gào, “Yên lặng! Yên lặng! Cậu ta chưa hỏi cơ mà!”

“Cái gì?” Tôi cất tiếng. “Địa điểm gì cơ? Tôi không tìm bất cứ thứ gì…”

“Không có gì!” Tempest đáp. “Cậu nói đúng, cậu bé ạ. Không có gì đâu.”

“Nói cho tôi.”

“Không!” Tất cả bọn họ đều đồng thanh gào lên.

“Lần trước khi bọn tôi nói ra, mọi việc thật kinh khủng!” Tempest nói.

“Mắt đã bị quẳng xuống hồ!” Anger đồng ý.

“Phải mất nhiều năm mới tìm lại được nó!” Wasp rền rĩ. “Và nhân tiện nói về chuyện đó - trả nó lại đây!”

“Không!” Anger la chói lói.

“Mắt!” Wasp gào lên. “Đưa đây cho tôi!”

Bà ta giáng một cú mạnh vào lưng của bà chị Anger. Một tiếng nổ bốp đầy ghê tởm cùng thứ gì đó bay ra từ mặt Anger. Anger lóng ngóng với theo, cố bắt lại nó, nhưng bà ta chỉ có thể quờ quạng vào tay mình. Một cầu mắt màu xanh lầy nhầy trượt trên vai bà ta, rơi xuống cái ghế sau và lọt thẳng vào vạt áo tôi.

Tôi nhảy bật lên, khiến đầu cụng vào trần xe và con mắt đó cũng lăn tròn.

“Tôi không thể nhìn thấy gì hết!” Ba chị em đồng thanh hô to.

“Đưa con mắt cho tôi!” Wasp nài nỉ.

“Đưa con mắt cho bà ta!” Annabeth gào lên.

“Tớ không cầm nó!” Tôi đáp.

“Kia kìa, dưới chân cậu đấy,” Annabeth nói. “Đừng có dẫm lên nó. Nhặt lên đi!”

“Tớ không nhặt nó đâu!”

Chiếc taxi đâm sầm vào lan can cầu và trượt dài với tiếng rít rợn người. Cả chiếc xe rùng mình, xì ra làn khói xám như thể nó chuẩn bị sắp vỡ tung ra.

“Tớ sắp nôn đây!” Tyson cảnh báo.

“Annabeth,” tôi hét lên, “đưa cho Tyson cái balô của cậu!”

“Cậu điên à? Nhặt con mắt lên!”

Wasp giật mạnh vô lăng, chiếc taxi đi lệch ra khỏi lan can. Chúng tôi đâm chúi xuống phần cầu đi về hướng Brooklyn, lao nhanh hơn bất kỳ chiếc taxi bình thường nào. Đám chị em nhà Grey kêu thét lên và đấm thùm thụp vào nhau, khóc lóc về con mắt.

Cuối cùng, tôi thu hết can đảm, xé toạc một mảnh áo thun trên người - chiếc áo đã rách lỗ chỗ bở vô số vết cháy - và dùng nó để nhặt con mắt trên sàn lên.

“Cậu bé ngoan lắm!” Anger khóc như thể bà ấy biết được tôi có con mắt của bà ấy bị đánh mất. “Đưa nó lại cho ta!”

“Chỉ tới khi bà giải thích đã,” tôi nói. “Các bà đang nói về cái gì? Địa điểm nào mà tôi cần tìm?”

“Không có thời gian đâu!” Tempest khóc nức lên. “Nhanh lên!”

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Như mong đợi, cây cối xe cộ và tất cả vùng lân cận giờ đang lướt qua trong một màn sương màu xám. Chúng tôi đã ra khỏi Brooklyn, đang lao thẳng tới trung tâm của Long Island.

“Percy,” Annabeth cản báo, “họ không thể tìm ra điểm đến của chúng ta nếu không có con mắt. Chúng ta vẫn sẽ đi với vận tốc như vậy cho tới khi chúng ta bị xé toạc ra hàng triệu mảnh.”

“Họ phải nói cho tớ trước đã,” tôi nói. “Hoặc tớ sẽ mở cửa sổ và ném con mắt xuống chỗ giao thông sắp tới.”

“Không!” Chị em nhà Grey gào lên. “Quá nguy hiểm!”

“Tôi đang hạ cửa sổ xuống đây.”

“Khoan đã!” Chị em nhà Grey thét lên. “Ba mươi, ba mốt, bảy lăm, mười hai!”

Họ đồng thanh gào lên như một tiền vệ đang ra hiệu trước khi trận đấu bắt đầu.

“Ý bà là gì?” Tôi hỏi. “Điều đó không có nghĩa!”

“Ba mươi, ba mốt, bảy lăm, mười hai!” Anger rền rĩ. “Đó là tất cả những gì chúng tôi có thể nói được với cậu. Giờ hãy trả mắt cho chúng tôi. Sắp tới trại rồi!”

Giờ đây chúng tôi đã ra khỏi đường cao tốc, đang lướt qua vùng quên bắc Long Island. Tôi có thể nhìn thấy Đồi Con Lai phía trước chúng tôi với cây thông lớn ở đỉnh - cái cây của Thalia, nơi chứa sức mạnh cuộc sống của một anh hùng đã hy sinh.

“Percy!” Annabeth nói bằng giọng khẩn thiết hơn. “Đưa con mắt cho bọn họ ngay!”

Tôi quyết định không cãi cọ. Tôi ném con mắt vào lòng Wasp.

Bà ta vồ lấy nó, ấn nó vào hốc mắt của mình như thể ai đó đang đeo kính áp tròng và nháy mắt. “Chao ôi!”

Bà ta ấn mạnh vào cái phanh. Chiếc taxi quay tròn bốn hoặc năm lần trong đám khói và kêu ré lên, đứng khựng lại giữa con đường đi tới trang trại ở phía chân Đồi Con Lai.

Tyson để thoát ra một tiếng ợ lớn. “Tốt hơn rồi.”

“Được rồi,” tôi nói với chị em nhà Grey. “Giờ nói cho tôi biết những con số đó có nghĩa gì.”

“Không còn thời gian đâu!” Annabeth mở cửa xe. “Chúng ta phải ra khỏi đây ngay!”

Tôi đang định hỏi tại sao nhưng khi vừa nhìn lên Đồi Con Lai, tôi đã hiểu.

Trên đỉnh đồi là một nhóm trại viên. Và họ đang bị tấn công.

truyenhoangdung.blogspot.com





No comments

Powered by Blogger.