ĐẤU LA ĐẠI LỤC - CHƯƠNG 52 - TRUYỆN TIÊN HIỆP
Tác giả : Đường Gia Tam Thiếu
Thể loại: truyện tiên hiệp, truyện huyền ảo
CHƯƠNG 52: phụ thân đích lưu ngôn (1)
Thật là Loạn Phi Phong Chuy
pháp sao? Trước mắt Đường Tam hiện ra thân ảnh đồi phế của cha, chẳng lẽ nói
cha vốn chính là một vị thợ rèn xuất sắc sao?
"Tam thúc, ta cũng không biết nó có đúng là Loạn Phi Phong Chuy Pháp hay
không, đây là cha dạy cho ta."
Thạch Tam thở dài một hơi, cười bộc trực nói:
"Xem ra, lần này ta là
bắt gặp bảo bối rồi. Điều kiện thuê vừa rồi bỏ đi, tạm thời tiền công của ngươi
sẽ giống mọi người, mỗi tháng một ngân hồn tệ. Nếu việc buôn bán tốt, sẽ lại
tăng thêm."
Cứ như vậy, Đường Tam chính thức thành một viên trong tiệm rèn của Thạch Tam, bắt
đầu cuộc sống no đủ.
Khóa trình trong học viện đối với hắn mà nói cũng không có chỗ nào trọng yếu, Đại
sư dạy lý luận trụ cột so với sư phụ của học viện hữu dụng hơn nhiều.
Quyển sách mà Đại sư cho thì hắn cũng đọc kỹ qua, chính giống như hắn đoán trước,
phương pháp tu luyện hồn lực mà Đại sư đưa ra, rất cùng loại với lộ tuyến vận
hành của tu luyện nội lực. Đương nhiên, đây dù sao cũng chỉ là suy nghĩ trên lý
luận của Đại sư, cùng so sánh với phương pháp tu luyện nội công chính thức còn
có nhất định khoảng cách, càng không cần phải nói Huyền Thiên Công của Đường
môn thiên chuy bách luyện mà ra.
Tiểu vũ thuận lợi có được danh hiệu Hồn sư, mà sau khi trở thành Tiểu Vũ tỷ được
học viên công nhận, cuộc sống của công độc sinh cũng trở nên dễ dàng hơn.
Mỗi ngày vào sáng sớm, Đường Tam đều theo thói quen thừa dịp ánh sáng mặt trời
mới lên để tu luyện Tử Cực Ma Đồng của hắn. Buổi sáng bình thường đi học, buổi
chiều tới tiệm rèn làm công, buổi tối lại nghe Đại sư dạy. Ban đêm tu luyện Huyền
Thiên Công. Có thể nói mỗi một ngày đối với hắn mà nói đều là tuyệt đối phong
phú.
Tại tiệm rèn của Thạch Tam, Đường Tam dùng một thời gian rất ngắn để được mọi
người chấp nhận, Thạch Tam mang nhiệm vụ đề luyện kim chúc giao cho hắn, thời
gian rỗi, Đường Tam lợi dụng một ít mảnh kim loại bỏ đi để tiến hành tinh chế,
bắt đầu đại nghiệp chế tạo ám khí của hắn. Đương nhiên, trong tiệm rèn hắn chỉ
chế tạo một ít linh kiện, lắp ráp chính thức phải sau khi trở lại học viện.
Tiểu Vũ bằng vào thực lực mạnh mẽ của bản thân cùng sự trợ giúp của Tiêu Trần
Vũ, rất nhanh trở thành lão đại của cả Nặc Đinh sơ cấp Hồn sư học viện được tất
cả các đệ tử chấp nhận, nàng so với Đường Tam thì nhàn nhã hơn rất nhiều, có
lúc thậm chí ngay cả khóa học đều không đi. Đường Tam thậm chí cũng nhìn không
tới nàng tu luyện như thế nào. Nhưng thực lực của Tiểu Vũ lại một mực ổn định
tăng lên.
Nặc Đinh sơ cấp Hồn sư học viện, thời gian của một học kỳ chính là một năm, trong
cả quá trình, đệ tử không được phép về nhà, nhưng thân nhân lại có thể tới
thăm. Đường Tam không chỉ một lần chờ đợi cha đến, nhưng thẳng đến cả học kỳ chấm
dứt, cũng không thấy được bóng dáng của Đường Hạo. May là cuộc sống của hắn
cũng đủ phong phú, cũng không có nhiều thời gian lắm để tư niệm.
Về phần Vũ hồn điện, sau khi Đường Tam tiến hành kiểm tra đánh giá Hồn sư không
lâu, người của Vũ hồn điện đã tới Nặc Đinh học viện tìm Đại sư, Đại sư không có
nói cho Đường Tam về chuyện mà bọn họ đã nói, Đường Tam cũng không có hỏi.
Nhưng từ nụ cười trên mặt Đại sư so với bình thường nhiều hơn, Đường Tam đoán rằng,
quan hệ của Vũ hồn điện và đại sư hẳn là đã trở nên tốt hơn rất nhiều.
"Tiểu Vũ, ngày mai là nghỉ rồi, ngươi phải về nhà chứ?"
Đường
Tam một bên thu thập hành trang của mình một bên hướng Tiểu Vũ nói.
Thời gian của một năm học đã
trôi qua, hắn rốt cuộc có thể trở về nhà thăm cha, buổi chiều hôm nay tại tiệm
rèn hắn đã hướng Thạch Tam xin nghỉ. Còn đặc biệt mua một chiếc chùy mới tinh,
chuẩn bị mang trở về đưa cho cha.
Từ sau khi Đường Tam gia nhập tiệm rèn của Thạch Tam, đã làm cho phẩm chất của
các loại vũ khí trang bị mà tiệm rèn làm ra tăng lên một cái cấp bậc, việc buôn
bán cũng trở nên tốt hơn, tiền lương mỗi tháng bây giờ của Đường Tam đã lên tới
năm ngân hồn tệ, tương đương với một nửa trợ cấp của hồn sư.
Tiểu Vũ tựa ở trên giường, trong mắt toát ra vài phần cô đơn, cùng với vẻ hoạt
bát sáng sủa của nàng lúc bình thường thì bất đồng thật lớn:
"Ta
không trở về nhà, có lẽ, cứ ở lại học viện đi."
Đường Tam sửng sốt một chút:
"Cũng được một năm rồi, ngươi cũng không
trở về thăm nhà sao?"
Đôi mắt của Tiểu vũ đột nhiên sáng ngời, nói:
"Tiểu Tam, nhà của
ngươi có đúng là cách học viện không xa phải không? Nếu không, ta cùng trở về
chơi với ngươi, thế nào? Dù sao bọn Vương Thánh và Tiêu Trần Vũ đều đi tham gia
khảo thí trung cấp Hồn sư học viện rồi, không ai chơi cùng ta."
Đường Tam cười cười, trải qua một năm ở chung, hắn đối Tiểu Vũ coi như là tương
đối hiểu rõ, Tiểu nha đầu này hoạt bát hiếu động, luôn một bộ dáng e sợ cho
thiên hạ không loạn, trong khi giả ôn nhu, nhìn như thế nào đều giống một con
búp bê đáng yêu, chỉ khi nào nổi điên lên, xưng hào Tiểu Vũ tỷ của nàng ở Nặc
Đinh không có thể chỉ gọi không như vậy. Trong cả học viện, đã không biết có
bao nhiêu đệ tử ăn đau khổ từ nàng rồi.
"Nhà của ta rất nghèo, không có gì thích hợp để khoản đãi ngươi."
Tiểu Vũ hai tay chống eo, mắt mở to trừng trừng nhìn Đường Tam nói:
"Mỗi
tháng trợ cấp của ngươi đều rất nhiều, lại không tiêu, còn sợ chiêu đãi ta
sao?"
Đường Tam vươn tay phải ra, mặt mang theo nụ cười:
"Nói đến trợ cấp,
ta đột nhiên nhớ ra, có người hình như còn nợ ta sáu ngân tệ còn không có trả."
Tiểu Vũ sửng sốt một chút, trên khuôn mặt phấn nộm nhỏ nhắn toát ra vài phần xấu
hổ, trợ cấp mỗi tháng một kim tệ tuyệt đối không tính là ít, bất quá, nàng tiêu
tiền cũng thật sự là đại thủ đại cước*, thấy cái gì tốt là mua về, một chút
cũng không để ý xem có hữu dụng hay không, bây giờ nàng sớm đã có chăn màn của
chính mình, không cần dùng chung cùng Đường Tam. Nàng cho tới bây giờ đều không
để ý tới tiền tài, một khi không có tiền tiêu liền hướng Đường Tam mượn, đó đã
thành thói quen.
*lãng phí
"Không phải chỉ là sáu ngân tệ sao? Chờ ta có trợ cấp liền trả lại ngươi.
Ngươi còn chưa nói, tới cùng có nguyện ý để cho ta đi theo ngươi hay
không."
Đường Tam mỉm cười nói:
"Nếu ngươi muốn đi thì hãy cứ đi. Bất quá,
tính tình của ba ba ta có thể không quá tốt."
Tiểu Vũ không thèm để ý nói:
"Người ta đáng yêu như vậy, dám chắc ba
ba ngươi sẽ thích ta."
Vừa nói còn bày ra bộ dáng ôn nhu hướng Đường
Tam nháy nháy mắt.
Người khác có lẽ sẽ bị bề ngoài của nàng mê hoặc, Đường Tam nhìn tình cảnh nàng
bộc phát sự tức giận thật sự quá nhiều, chỉ là bất đắc dĩ lắc đầu, một chút
cũng không ăn cái bộ dáng này của nàng:
" Mỹ nhân kế không cần dùng đối với
ta đi. Hoàn hảo là ngươi bây giờ mới bảy tuổi, nếu lớn thêm một chút nữa, có lẽ
thật khó có điểm để phân biệt với hồ ly tinh."
No comments
Post a Comment