ĐẤU LA ĐẠI LỤC - CHƯƠNG 51 - TRUYỆN TIÊN HIỆP
Tác giả : Đường Gia Tam Thiếu
Thể loại: truyện tiên hiệp, truyện huyền ảo
CHƯƠNG 51: LOẠN PHI PHONG CHUY PHÁP (5)
Nghe Đường Tam nói xong, sắc
mặt đại hán nhất thời hòa hoãn xuống, đều là xuất thân cùng khổ, trong lòng nhất
thời càm thấy đồng tình, huống chi, đứa nhỏ này lại còn đang học ở Nặc Đinh học
viện, đại hán thẳng thắn nói:
"Được rồi, nếu ngươi nguyện ý tới thì cứ
như vậy đi. Xem như làm tạp dịch cho chung ta, rót trà bưng nước ngươi chắc có
thể làm được chứ. Bất quá, tiền lương sẽ không cao, nhưng cơm đảm bảo no. Thế
nào?"
"Này không có vấn đề gì."
Đường Tam vui sướng, liền đáp ứng
ngay.
Các thợ rèn đều hướng về Đường Tam cười thiện ý, đại hán trừng mắt liếc mọi người
một cái, nói:
"Nhìn cái gì mà nhìn, không cần làm việc sao. Khẩn trương
lên, tối nay ta mời mọi người uống một bữa."
Nghe đại hán nói xong, chúng thợ rèn nhất thời tinh thần làm việc đại tăng, họ
nâng chuy tử của mình lên tiếp tục bắt đầt công việc của bọn họ.
Đại hán giơ chiếc chùy trong tay lên, một bên rèn khối kim loại trước mặt, một
bên hướng về Đường Tam nói:
"Ta tên là Thạch Tam, thạch trong tảng
đá, ngươi có thể gọi ta một tiếng Tam thúc. Tiệm rèn này của ta là gia truyền.
Sau này ngươi tới nơi này của ta làm việc, mỗi ngày cơm trưa cùng cơm chiều hai
bữa ta lo, lại cho ngươi mười đồng hồn tệ, hay chính là một ngân hồn tệ. Nếu
làm việc tốt, sẽ cho ngươi thêm một chút. Nga, đúng rồi, ngươi tên là gì?"
"Tam thúc, ta gọi là Đường Tam."
"Đường Tam? Ha ha, hảo, tên chúng ta đều có chữ "Tam", xem ra thật
có duyên. Ngươi là người từ thôn nào tới?"
Đường Tam nói:
"Ta từ Thánh Hồn thôn tới."
Thạch Tam nói:
"Ngươi vừa rồi nói học làm thợ rèn từ nhỏ cùng ba ba
ngươi, ngươi còn nhỏ như vậy, ba ba ngươi có thể dạy ngươi cái gì?"
Đường Tam nói:
"Đương nhiên là dạy rèn đồ rồi, Tam thúc, ngài đừng
xem ta là một đứa nhỏ, ta rất có khí lực, rèn sắt cũng không có vấn đề
gì."
Thạch Tam cười ha hả:
"Các huynh đệ, tiểu tiểu nhị* mới tới của chúng
ta nói hắn cũng có thể rèn. Các ngươi có tin hay không?"
*tiểu tiểu nhị: người hầu bàn nhỏ
Các thợ rèn nhất thời cười rộ lên, bộ dáng Đường Tam nhìn qua mới sáu bảy tuổi,
đây vẫn còn là sau khi lấy được hồn hoàn đầu tiên, thân thể hắn có cao lên một
chút. Nhìn từ bề ngoài, ai có thể tin tưởng hắn có thể rèn?
Bị xem nhỏ luôn là một cảm giác không tốt, Đường Tam nói:
"Tam thúc,
ta thật sự có thể rèn, không tin, thúc để cho ta thử xem."
Thạch Tam ngừng công việc lại, đem chiếc chùy dựng trên mặt đất:
"Như
vậy đi, nếu ngươi có khả năng nâng nổi chiếc chùy tử này, ta sẽ tin
ngươi."
Vừa nói vừa đưa chuy tử cho Đường Tam. Bởi vì đầu chùy tiếp
xúc với mặt đất, hắn cũng không sợ Đường Tam không nâng được mà bị nện vào.
"Tam thúc, thúc là đang trừ bỏ tạp chất của khối kim loại này sao. Ta sẽ
giúp thúc hoàn thành tốt nó"
Đường Tam tiếp nhận chuôi chiếc chùy từ
trong tay Thạch Tam.
Thạch Tam trời sinh thần lực, hắn dùng chiếc chùy này so với người khác đã lớn
hơn một chút, so với thân Đường Tam còn muốn cao hơn nửa thước. Lúc này, hắn lại
trở thành tiêu điểm trong cả tiệm, các thợ rèn nhìn hắn, đều tỏ vẻ buồn cười.
Nhưng là, rất nhanh bọn họ đều cười không nổi, bởi vì, Đường Tam đã đem chiếc
chùy này giơ thẳng lên, hơn nữa là giơ lên từ phía trước.
So với chiếc chùy bình thường
nặng hơn ba thành. Khi chiếc chùy còn chưa rời mặt đất, Đường Tam đã có phán
đoán. Mặc dù nặng một chút, nhưng cho dù lúc trước mình chưa lấy được hồn hoàn,
cũng miễn cưỡng có thể sử dụng, càng không cần phải nói đến bây giờ.
Mắt nhìn Đường Tam đem chiếc chùy chậm rãi giơ lên, Thạch Tam cũng mở to hai mắt
nhìn, than một tiếng:
"Hảo khí lực, không hổ là nhi tử của thợ rèn
chúng ta."
Hai mắt Đường Tam sáng rực nhìn chằm chằm vào khối kim loại trong lò, thở ra một
tiếng, mạnh mẽ vung chiếc chùy của Thạch Tam lên.
"Hắc"
Hai bàn chân gắn chặt xuống mặt đất, tiểu thối chợt phát lực, lực lượng truyền
lên trên, chiếc chùy cự đại tại không trung tà tà xoay một vòng, nặng nề đánh
lên trên khối kim loại.
Một tiếng "đương" lớn vang lên, làm nụ cười của tất cả các
thợ rèn biến thành kinh ngạc, ngay sau đó, theo thiết chùy bắn ngược lên, Đường
Tam rất nhanh xoay người, thiết chùy trong tay lại quay tròn, lại là một tiếng
nổ, thiết chùy đánh vào khối kim loại nóng đỏ so với lần trước còn mạnh hơn.
"Tam Thúc, phiền người giúp ta kéo ống bễ, nhiệt độ không đủ."
Đường
Tam rất nhanh nói một câu, chùy thứ ba của hắn vừa lại quay một vòng. Lúc này
đây, chiếc chùy ngày càng nhanh, tiếng gió ô ô phát ra.
Thạch Tam cũng là thợ rèn thâm niên, tự nhiên cũng hiểu được hậu quả của việc
nhiệt độ không đủ, nhanh chóng qua một bên ngồi xuống, kéo ống bễ.
Một màn kế tiếp khiến thợ rèn ở đây suốt đời khó quên. Chiếc chùy nặng nề trong
tay Đường Tam phảng phất như vật sống, tại không trung họa ra một vòng tròn,
tràn ngập tiết tấu, âm thanh kim thiết va chạm giống như cuồng phong bạo vũ tại
bên trong tiệm rèn vang lên.
Bọn họ đều không chú ý tới, hai tay Đường Tam đã trắng sáng như ngọc, nương
theo tiếng "đinh đương", khối kim loại không ngừng nhảy lên dưới
chiếc chùy.
Thạch tam một bên toàn lực đẩy ống bễ, một bên gắt gao nhìn Đường Tam đang vung
chùy, ánh mắt của hắn đã không thể dùng giật mình để hình dung nữa.
Các thợ rèn khác đều biết chiếc chùy của Thạch Tam nặng bao nhiêu, tự nhiên biết
liên tục đập xuống như vậy khó khăn thế nào. Nhất là giống Đường Tam một chùy
sau lại mạnh hơn một chùy trước, càng khó khăn tới cực điểm.
"Đương", một kích cuối cùng hoàn thành, Đường Tam mang chiếc chùy tại
chỗ quay hai vòng, hóa giải trùng lực trên chiếc chùy, đầu chùy hướng xuống dưới,
một lần nữa nằm trên mặt đất, làm tiệm rèn và tâm của các thợ rèn đồng thời
rung động một chút.
Hai mươi bảy chùy, nện suốt hai mươi bảy chuy liên tục không dừng, hình dạng khối
kim loại lúc trước Thạch Tam rèn thay đổi chút nào, nhưng chỉnh thể thì rút nhỏ
một vòng.
Đây là Đường Tam làm được, Thạch Tam tự hỏi cũng có thể làm được, nhưng phải mất
suốt một ngày. Phải biết rằng, Thạch Tam trở thành thợ rèn chính thức cũng đã
có mười lăm năm thời gian rồi.
Nhìn Đường Tam có chút thở dốc, trán thấm mồ hôi, Thạch Tam lắp bắp hỏi:
"Đây,
đây chẳng lẻ chính là Loạn Phi Phong Chuy pháp? Kỹ thuật rèn liên tục trong Kỹ
thuật rèn?
"Loạn Phi Phong Chuy pháp? Nó là cái gì vậy?"
Đường Tam nghi hoặc hỏi.
Thạch Tam bởi vì hưng phấn quá nên hai gò má đã đỏ lên:
"Gọi là Loạn Phi
Phong Chuy Pháp, bởi vì nó là một loại phương pháp đập liên tục để rèn, tá lực
dụng lực, có thể đem lực lượng của thợ rèn chúng ta phát huy hoàn mĩ nhất. Nghe
nói thợ rèn lợi hại nhất có thể liên tục đập ra tám mươi mốt chùy, trực tiếp
đem khối kim loại chế tạo thành bộ dạng mình muốn. Trọng yếu nhất chính là Loạn
Phi Phong chuy pháp này là loại kỹ thuật rèn loại bỏ tạp chất trong kim chúc cực
mạnh, ta còn tưởng đã sớm thất truyền, không tưởng hôm nay lại được chứng kiến
trên tay ngươi."
Truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment