ĐẤU LA ĐẠI LỤC 2 - TUYỆT THẾ ĐƯỜNG MÔN - CHƯƠNG 56 - TRUYỆN TIÊN HIỆP - TRUYENHOANGDUNG
ĐẤU LA ĐẠI LỤC 2
TUYỆT THẾ ĐƯỜNG MÔN
TUYỆT THẾ ĐƯỜNG MÔN
Tác giả: Đường gia tam thiếu
Thể loại: Tiên hiệp
Editor: Mạc tuyết Y
CHƯƠNG 56 : KHẢO HẠCH TÂN SINH 2
Với tốc độ này, Hoắc Vũ Hạo tin chắc trước khi kết
thúc năm nhất sẽ đột phá cấp hai mươi thu nhận Hồn Hoàn thứ hai. Thiên Mộng ca
đã từng nói, sau khi thu nhận được Hồn Hoàn thứ hai thực lực của hắn sẽ tăng vọt,
Vũ Hồn thuộc tính băng của hắn cũng sẽ đạt được năng lượng thực sự.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo vô cùng chờ mong, đến lúc đó nếu lại sóng vai chiến đấu cùng Vương Đông, chắc chắn sẽ giúp hắn được nhiều hơn.
Thời gian khi minh tưởng trôi qua rất nhanh, lúc này trời đã chạng vạng. Vẫn như trước kia, Hoắc Vũ Hạo tiến đến nhà ăn mua cá trắm đen rồi ra cửa học viện.
Hôm nay dòng người ở đây đã ít hẳn đi, có lẽ sắp đến kỳ sát hạch nên phần lớn đều ở lại ký túc xá khổ tu.
Nhưng việc buôn bán của Hoắc Vũ Hạo lại không hề bị ảnh hưởng, đội ngũ xếp hàng vẫn đông đúc như trước, người đứng đầu tiên là Từ Tam Thạch.
- Đinh...
Từ Tam Thạch đưa một ngân tệ cho Hoắc Vũ Hạo rồi nói:
- Khỏi thối, đưa ta con lớn nhất.
Hoắc Vũ Hạo cười cười nói:
- Từ đại ca, đúng là gió mưa vẫn không đổi nha!
Lúc này hai người sau một thời gian gặp mặt thường xuyên, cũng đã bắt đầu thân nhau. Bây giờ Hoắc Vũ Hạo mới biết tuy tính tình Từ Tam Thạch trái ngược với Bối Bối, tính cách có chút nóng nảy nhưng lại vô cùng nhiệt tình.
Từ Tam Thạch cười cười:
- Cũng tại món cá này, mỗi ngày nếu không ăn một con cơm chiều ta ăn cũng không thấy ngon. Cá nướng ta đã nếm qua không ít nhưng chưa ai có thể khống chế lửa tuyệt vời như đệ. Ngay cả Giang Nam Nam cũng thích món cá này, đúng rồi, nghe nói đệ sắp tham gia sát hạch tân sinh à?
Hoắc Vũ Hạo gật gật đầu:
- Đúng vậy.
Từ Tam Thạch nói:
- Vậy phải cố lên, không được bị loại, nếu không ta tìm đâu ra cá nướng ngon nữa!
Đến lúc này hắn vẫn không biết trận thắng lúc trước của Bối Bối có liên quan đến Hoắc Vũ Hạo, chỉ biết thiên phú của Hoắc Vũ Hạo vô cùng bình thường, chỉ giỏi nướng cá. Thực tế Hoắc Vũ Hạo nổi danh ở học viện Sử Lai Khắc nhờ việc nướng cá chứ không phải thực lực.
-Tiểu Từ!
Đúng lúc đó một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, Từ Tam Thạch vừa nghe giọng nói này thân thể lập tức run lên, Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy trong đôi mắt của hắn hiện lên vài phần sợ hãi và bất đắc dĩ.
Mà đám người xếp hạng phía sau Từ Tam Thạch đang ồn ào sôi nỗi cũng lập tức im lặng.
Một cô gái bước ra từ cổng học viện, mọi người xung quanh lập tức tách ra hai bên cúi đầu nhường đường cho nàng, chỉ riêng phần khí thế này cũng đã vượt xa Giang Nam Nam.
Hoắc Vũ Hạo quay đầu nhìn lại liền trông thấy một cô gái áo hồng dáng người thon thả, hai ngọn núi hùng vĩ cao ngất như muốn đập vào mắt hắn.
Vòng eo thon thả kéo dài đến tận cặp đùi lại vút cao, hai chân thẳng tắp, một cỗ không khí tươi mát từ người nàng ập đến.
Nàng mang mặt nạ che mặt, nhưng từ trang phục, dáng người đến đôi mắt có thể nhận ra đây chính là mỹ nữ. Đôi mắt màu phấn làm bao người đắm say, rất may là ánh mắt lạnh lùng của nàng đã ngay lập tức triệt tiêu vẻ câu hồn.
Từ Tam Thạch khổ sở xoay người, không dám nhìn thẳng vào nàng:
- Tiểu Đào tỷ tỷ.
Lần này đến phiên Hoắc Vũ Hạo ngạc nhiên, Từ Tam Thạch tính tình nóng nảy kiêu ngạo, là đệ tử năm thứ năm, danh tiếng của hắn còn lớn hơn Bối Bối, bản thân lại có thiên phú nên các đệ tử khác luôn có vài phần kính trọng. Cho dù gặp phải các lão sư hắn cũng không có thái độ này, cô gái áo hồng này thật ra là ai? Không hiểu vì sao Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đứng bên cạnh đều có cảm giác quen thuộc với cô gái này.
Cô gái áo hồng khẽ liếc nhìn Hoắc Vũ Hạo, đi đến bên cạnh Từ Tam Thạch:
- Ngươi ra đây ăn cá nướng?
Từ Tam Thạch gật đầu
- Đúng thế, Hoắc Vũ Hạo nướng cá rất ngon.
Cô gái áo hồng tò mò nhìn Hoắc Vũ Hạo:
- Để ta nếm thử một con.
Nàng cũng như là tiên nữ ngoài nhân gian, hằng ngày đều tập trung tu luyện, nhìn thấy những thứ mới lại tự nhiên vô cùng hứng thú.
Hoắc Vũ Hạo xin lỗi:
- Ngại quá, mỗi ngày đệ chỉ bán ba mươi con, hôm nay người xếp hàng cũng đã đủ ba mươi, tỷ tỷ ngày mai lại đến nha.
Câu này hắn đã nói qua không ít lần, nhưng lần này giọng nói vừa vang lên mọi người hầu như lập tức ngẩng đầu hâm mộ nhìn hắn, ngay cả Từ Tam Thạch cũng thế.
Ngay sau đó ngoài tưởng tượng của Hoắc Vũ Hạo, nhóm người đông đúc xếp hàng phía sau Từ Tam Thạch bỗng nhiên loạn lên, sau đó biến mất.
Cô gái áo hồng mỉm cười:
- Lúc này hình như không có ai xếp hàng, vậy ta có thể ăn không?
Từ Tam Thạch nháy nháy mắt với Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo cũng hiểu ý, gật đầu tiếp tục nướng cá.
Vương Đông bên cạnh lại có vẻ khó chịu:
- Ngươi là ai, sao lại đến đây cản trở chúng ta buôn bán.
Tay phải cô gái áo hồng nâng lên, trên ngón trỏ của nàng có viên Hồng Bảo Thạch cực đẹp, ánh sáng lóe lên, kim hồn thạch lập tức xuất hiện:
- Cá nướng hôm nay ta mua hết.
Vương Đông nhận lấy không chút ngượng ngùng, cô gái áo hồng tuy rằng khí thế bức người nhưng lại rất ngay thẳng, hơn nữa không hiểu vì sao Vương Đông lại có chút sợ hãi cô gái này.
Không ngờ lúc này Hoắc Vũ Hạo lại vô cùng thành thật:
- Tỷ đưa dư rồi, cá nướng của ta chỉ có năm hồn tệ một con thôi.
Cô gái áo hồng như không muốn nói nhiều, chỉ thản nhiên:
- Xem như ta đặt trước, sau này mỗi khi đến ăn không phải trả nữa.
- Được.
Vốn cô gái áo hồng đến tìm Từ Tam Thạch nhưng lúc này lại tập trung nhìn Hoắc Vũ Hạo nướng cá.
Lát sau nàng kinh ngạc:
- Khống chế lửa hoàn hảo như vậy, ngươi là Hỏa Hồn Sư à?
Nàng chính là một chuyên gia về việc sử dụng lửa nên nhìn ra được ảo diệu khi Hoắc Vũ Hạo xoay cá trên lò.
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu.
Một lát sau bốn con cá đầu tiên đã nướng xong, dù sao cũng không còn ai, Hoắc Vũ Hạo liền đưa cá cho cô gái áo hồng và Từ Tam Thạch, phần còn lại đưa Đường Nhã và Vương Đông.
Từ Tam Thạch đứng gần cô gái áo hông nên tâm trạng có
chút lo lắng, ăn cá nướng cũng không thấy ngon. Cô gái áo hồng thì ngược lại, kéo
khăn che mặt ra, để lộ khuôn mặt tuyệt mĩ rồi thoải mái ăn.
Cách nàng ăn hết sức tinh tế tao nhã, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đứng bên cạnh xem mà giật mình khiếp sợ, số xương cá trong tay nàng đột nhiên biến mất, tay cầm cá cũng không hề dính một tí dầu nào.
Đây là năng lực gì? Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông kinh ngạc nhìn nhau.
Sau khi tiêu diệt hai con cá nướng một cách gọn gàng, cô gái áo hồng gật đầu nhìn Hoắc Vũ Hạo:
- Ngươi làm cá nướng ngon lắm, thật sự rất ngon, cho ta biết Vũ Hồn của ngươi!
Lời nàng nói hệt như không để người khác từ chối, ba tháng trước, sau khi tà hỏa bị một luồng khí băng kì lạ áp chế, nàng không còn bị luồng tà hỏa quái ác kia quấy rối nữa. Nhưng thời gian trôi qua, luồng khí băng kia dần bị tà hỏa Phượng Hoàng trong người nàng cắn nuốt, tình huống trước lại xuất hiện. Nàng tìm Từ Tam Thạch vì Vũ Hồn Huyền Minh Quy của hắn có thể tạm xem là Vũ Hồn thuộc tính thủy khá tốt có thể giúp nàng áp chế tà hỏa. Quá trình áp chế này đối với Từ Tam Thạch tuy có lợi cho tu luyện nhưng quá trình lại vô cùng thống khổ, vì thế nên Từ Tam Thạch vừa nghe giọng nàng đã run rẩy toàn thân, hắn bị tra tấn cũng không phải mới một vài lần.
Hoắc Vũ Hạo nhíu màu, Vương Đông bên cạnh cũng vô cùng khó chịu vừa định phát tác, Hoắc Vũ Hạo đã giơ tay cản lại, nhìn cô gái áo hồng. Ánh sáng màu vàng kim trong đáy mắt lóe lên, đôi mắt vốn màu xanh đậm lại xuất hiện thêm một tầng màu tím.
Trong số các tuyệt học Đường Môn mà Hoắc Vũ Hạo tu luyện, tuyệt kỹ tiến bộ nhanh nhất là Tử Cực Ma Đồng. Mỗi sáng sớm hấp thu ánh sáng mặt trời đều khiến hắn sinh ra cảm giác như nam châm hấp dẫn, hắn tu luyện một ngày bằng Bối Bối và Đường Nhã tu luyện mười ngày, vì thế Tử Cực Ma Đồng tiến bộ cực nhanh.
Cô gái áo hồng nhíu mày, nàng đã cảm giác được Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng của Hoắc Vũ Hạo.
Sau này tu vi tăng lên, uy lực hồn hoàn cũng tăng dần đúng như lời Thiên Mộng Băng Tằm nói. Khả năng chịu đựng của Hoắc Vũ Hạo càng nhiều, uy lực của hồn hoàn thứ nhất càng cao.
Hồn Hoàn thứ nhất tuy có bốn kỹ năng nhưng uy lực lúc đầu chỉ tương đương với các Hồn Hoàn bốn trăm năm. Lúc này uy lực đã tăng lên ở khoảng sáu tăm năm, tầm ảnh hưởng của Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng đã đạt đường kính năm mươi thước, độ tinh tế lại càng tăng nhiều.
Phong ấn đầu tiên trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo đã được mở một chút, tinh thần lực của nó theo tu vi của Hoắc Vũ Hạo mà tăng dần, nhờ thế nên uy lực của hồn hoàn mới gia tăng lên, đây là điều mà các Hồn Sư khác nằm mơ cũng không được, tương lai khi tu vi Hoắc Vũ Hạo càng lên cao, uy lực của Hồn Hoàn thứ nhất lại càng kinh khủng.
Thiên Mộng Băng Tằm không đưa cho Hoắc Vũ Hạo năng lực to lớn nhưng lại chỉ cho hắn một con đường dẫn đến một tương lai rực rỡ.
Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng xuất ra khoảng mười giây đã được Hoắc Vũ Hạo thu lại, cô gái áo hồng sững người một lúc lâu, sau đó gật đầu nhìn Hoắc Vũ Hạo, liếc xuống Hồn Hoàn màu trắng dưới chân hắn:
- Đây là Hồn Hoàn mười năm cường đại nhất mà ta từng gặp.
Hoắc Vũ Hạo thản nhiên trả lời:
- Cho dù cường đại cũng chỉ là Hồn Hoàn mười năm.
Cô gái áo hồng khẽ cười:
- Tỷ tỷ tên Mã Tiểu Đào, rất vui vì biết đệ, có dịp tỷ sẽ đến ăn cá nướng, tiểu Từ, mau đi thôi.
Từ Tam Thạch khẩn khoản năn nỉ:
- Tiểu Đào tỷ à, hôm nay đệ không được khỏe, hay là…
Mã Tiểu Đào liếc mắt nhìn sang, Từ Tam Thạch lập tức đứng thẳng người:
- Được được, đệ rất khỏe, mau đi thôi.
Vừa nói xong hắn đã tiến lên phía trước đưa tay mời Mã Tiểu Đào.
Sau khi hai người bước vào học viện Vương Đông mới nhỏ giọng:
- Cái tên thật đáng ghét.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Cái tên thì nói lên được điều gì, ngươi có cảm giác đã từng gặp nàng ở đâu không?
Vương Đông đột nhiên giật mình:
- Đừng nói là tên mặc áo hồng bên bờ hồ nhé? Chẳng lẽ nàng lại là đệ tử nội viên.
Hoắc Vũ Hạo nhún nhún vai.
Mã Tiểu Đào và Từ Tam Thạch đi khỏi mọi người xung quanh lập tức tiến đến xếp hàng, một gã đệ tử ngoại viện năm bốn nghe hai người nói chuyện liền nhỏ giọng:
- Hai học đệ đừng nên nói nhiều, chuyện các đệ tử nội viện không được tùy tiện bàn tán, nhất là về học tỷ Tiểu Đào.
Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc:
- Cô ấy thật sự là đệ tử nội viện?
Tên kia nói tiếp:
- Tất nhiên, bộ đồng phục đó chỉ có đệ tử nội viện mới được mặc, ở nội viện có bao nhiêu người ta không biết nhưng các học trưởng ở nội viện rất ít ra ngoài, bên trong nội viện cũng có xếp hạng, ganh đua vô cùng kịch liệt. Vị học tỷ này nằm trong top mười, Từ Tam Thạch hình như có quan hệ khá tốt với học tỷ Tiểu Đào, có khi sau này học tỷ sẽ tiến cử hắn vào nội viện.
Vương Đông tò mò:
- Còn có thể tiến cử vào nội viện?
- Tất nhiên có thể nhưng tình hình cụ thể thế nào ta cũng không rõ lắm. Nhưng một đệ tử ngoại viện muốn tiến vào nội viện chắc chắn phải cần một đệ tử nội viện tiến cử.
Buôn bán vô cùng thuận lợi, trong chớp mắt số cá nướng đã được bán hết. Lúc này Đường Nhã và Bối Bối cũng đến, Hoắc Vũ Hạo đem số cá giữ lại đưa cho hai người.
-Tiểu sư đệ, kỳ sát hạch tân sinh sẽ bắt đầu vào ngày mai, ta đã có được thông tin chính thức. Buổi sáng báo danh, buổi chiều bắt đầu sát hạch, hai người chuẩn bị sẵn sàng đi.
Bối Bối nhẹ nhàng nhắc nhở.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu:
- Cám ơn đại sư huynh đã quan tâm, đệ nhất định sẽ vượt qua sát hạch.
Bối Bối cười cười, Đường Nhã hỉnh mũi lên trời lên giọng:
- Tiểu Hoắc, vi sư cũng ăn khá nhiều cá nướng của ngươi, hôm nay sẽ tặng ngươi một vật, đến lúc sát hạch sẽ có tác dụng.
Nàng vừa nói xong liền đưa một bách bảo nang cho Hoắc Vũ Hạo:
- Sau khi về phòng sắp xếp lại Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ, chú ý một chút không được đánh vào nơi yếu hại. Còn nữa, sau khi vượt qua sát hạch ngươi hãy chọn môn học chế tạo Hồn Đạo Khí, lúc đó ta sẽ dạy ngươi một tuyệt học.
-Cám ơn lão sư Tiểu Nhã!
Hoặc Vũ nhận lấy vật đó, cũng có thể đoán ra là vật gì.
Vương Đông tò mò:
- Lão sư Tiểu Nhã, trong sát hạch tân sinh có quy định không được dùng Hồn Đạo Khí mà!
Đường Nhã tức giận:
- Cái gì mà Hồn Đạo Khí? Ngươi không nhớ Đường Môn chúng ta nổi danh dựa vào vật gì à?
Sau khi trở lại ký túc xá, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đều gỡ bách bảo nang ra. Thoáng cái hai người đều bị dọa cho hoảng sợ, toàn bộ đều là ám khí: phi châm, phi đao, thấu cốt đinh… hơn mười loại ám khí khác nhau, mỗi loại lại có hơn trăm cái, bách bảo nang này có thể xem như một kho ám khí.
Đường Nhã biết Hoắc Vũ hạo không có tuyệt chiêu công kích đặc biệt nên chuẩn bị vật này cho hắn, ba tháng trôi qua, Hoắc Vũ Hạo tu luyện các tuyệt học Đường Môn đều có tiến bộ, đã bắt đầu nghiên cứu qua bách giải ám khí. Lúc này hắn đã biết dùng hai ba thủ pháp, sử dụng các ám khí này cũng không có gì khó khăn, đối với những học viên tân sinh chỉ mới có một hai hồn hoàn thì những ám khí này vẫn có sức uy hiếp không nhỏ.
Vương Đông nhìn đám ám khí bĩu môi:
- Lão sư tiểu Nhã rõ ràng khinh thường ta, có ta ở đây còn ai có thể động vào ngươi.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment