ANH HÙNG XẠ ĐIÊU - CHƯƠNG 19 - KIM DUNG - TRUYENHOANGDUNG
ANH HÙNG XẠ ĐIÊU
Tác giả: Kim Dung
Thể loại: Kiếm hiệp
CHƯƠNG 19: GIANG NAM THẤT QUÁI 7
Vốn là hôm trước Khưu Xử Cơ giết được tên Hán gian
Vương Đạo Càn, ở thôn Ngưu Gia kết giao với Quách Khiếu Thiên, Dương Thiết Tâm
hai người lại giết sạch đám quân Kim và nha dịch đuổi bắt thích khách, trong
lòng thỏa mãn, tới Hàng Châu xong mấy ngày liên tiếp đi du ngoạn phong cảnh Tây
Hồ. Cát Lĩnh phía bắc Tây Hồ là nơi Cát Hồng thời Tấn luyện đan, là thắng địa của
Đạo gia. Khưu Xử Cơ cứ buổi sáng đi dạo khắp nơi, buổi chiều về đạo quán Cát
Lĩnh tu luyện nội công, nghiền ngẫm kinh tạnh. Hôm ấy đi qua phường Thanh Hà,
chợt thấy mười mấy người quan binh thất thểu đi ngang, đao mẻ giáo rách, cung đứt
thương gãy, rõ ràng là thua trận chạy về. Y ngạc nhiên nghĩ thầm:
- Hiện nay chưa đánh nhau với nước Kim, cũng không
nghe nói quanh đây có trộm cướp nào làm loạn, không biết quan binh thua trận ở
đâu?
Bèn hỏi dò dân quanh đó nhưng ai cũng ngơ ngác không
biết. Y nảy lòng hiếu kỳ bèn đi theo, thấy đám quan quân ấy tiến vào doanh
phòng chỉ huy sở doanh Oai Quả. Đến đêm y lần vào đó bắt được một tên lính, lôi
ra một hẻm nhỏ tra vấn. Tên lính kia đang thiu thiu ngủ đột nhiên bị dao sắc kề
vào cổ, đời nào dám giấu diếm chút gì, lập tức kể lại việc tróc nã hai người
Quách Dương ở thôn Ngưu Gia.
Khưu Xử Cơ không khỏi thầm kêu khổ, chỉ nghe tên
lính kia nói: Quách Khiếu Thiên đã chết tại đương trường, Dương Thiết Tâm cũng
bị trọng thương không biết chạy đi đâu, quá nửa là chết rồi, lại nói vợ Quách
Dương hai người rốt lại bị bắt sống nhưng đi được nửa đường thì không biết tại
sao lại có một toán quân mã xông ra đánh nhau lộn bậy một hồi, quan binh thua
to. Khưu Xử Cơ nghe thấy vô cùng bi phẫn, lại nghĩ tên lính này vâng lệnh trên
sai khiến, quả thật không thể làm chủ, lúc ấy cũng không nói gì tới y, chỉ hỏi:
- Thượng quan của ngươi là ai?
Tên lính ấy đáp:
- Chỉ huy đại nhân y... y họ Đoàn... tên là... tên
là Thiên Đức.
Khưu Xử Cơ thả tên lính ấy, lần vào chỉ huy sở tìm
Đoàn Thiên Đức, nhưng tìm khắp nơi không thấy. Sáng sớm hôm sau, trên cán cờ
trước Chỉ huy sở có treo một cái đầu người làm hiệu lệnh thị chúng. Khưu Xử Cơ
nhìn thấy phát hoảng, té ra chính là đầu của người bạn mới quen là Quách Khiếu
Thiên, vừa thương xót vừa căm hờn, nghĩ thầm:
- Khưu Xử Cơ ơi Khưu Xử Cơ, hai người bạn này là
dòng dõi trung nghĩa, có lòng tốt mời ngươi uống rượu, ngươi lại làm họ bị liên
lụy tan nhà nát cửa. Nếu ngươi không báo thù rửa hận cho họ thì làm sao còn xứng
đáng là nam tử hán đại trượng phu?
Nghĩ tới lúc sôi máu, vụt tay một cái, đánh vỡ đôi
cái bệ đá dưới cột cờ trước chỉ huy sở. Đến nửa đêm y leo lên cột cờ gỡ cái đầu
Quách Khiếu Thiên xuống, chạy ra cạnh Tây Hồ đào một hố chôn cất, cúi lạy vài lạy,
bất giác ứa lệ, lầm rầm khấn:
- Hôm trước bần đạo nhận lời truyền thụ nghệ cho hậu
duệ của hai vị, bần đạo bình sinh nói là làm, nếu không dạy dỗ được hậu nhân của
hai vị thành nhân vật anh hùng thì ngày khác làm sao còn mặt mũi gặp hai vị dưới
suối vàng.
Trong lòng tính toán, trước tiên phải tìm giết Đoàn
Thiên Đức báo thù cho Quách Dương, sau đó sẽ đi cứu vợ hai người, thu xếp cho họ
một nơi yên ổn, nếu trời thương sinh được hai đứa con mồ côi cha lúc còn trong
bụng mẹ thì sẽ lưu được dòng dõi cho hai vị hảo hán. Y hai đêm liên tiếp lén
xông vào chỉ huy doanh Oai Quả nhưng đều không tìm được Chỉ huy Đoàn Thiên Đức,
nghĩ chắc tên này tham hưởng lạc không giữ quân kỷ, không ngủ trong doanh trại
đồng cam cộng khổ với quân sĩ. Giờ Thìn hôm thứ ba y thẳng tới trước cổng doanh
trại, cao giọng quát lớn:
- Đoàn Thiên Đức đâu, mau ra đây gặp ta.
Đoàn Thiên Đức vì việc cái đầu của Quách Khiếu Thiên
bị mất cắp, đang tra vấn vợ Quách Khiếu Thiên là Lý Bình trong phòng, muốn nàng
khai ra chồng mình có người bạn nào to gan coi thường phép nước, chợt nghe bên
ngoài ồn ào, thò đầu qua cửa sổ nhìn ra, chỉ thấy một đạo sĩ cao lớn oai phong
lẫm liệt, hai tay túm hai tên lính đập ngang bổ dọc, đánh bọn quân sĩ kêu trời
kêu đất. Đám Quân tá đua nhau quát:
- Phóng tên?
Nhưng trong lúc thảng thốt, đám quân sĩ kẻ tìm được
cung thì không tìm ra tên, kẻ tìm được tên thì lại không biết cung ở đâu. Đoàn
Thiên Đức cả giận, tuốt yêu đao xông thắng ra, quát lớn:
- Định làm phản à?
Rồi vung đao chém ngang hông Khưu Xử Cơ. Khưu Xử Cơ
thấy là một viên võ quan bèn vứt tên lính trong tay đi, không né không đỡ, tay
trái chụp một cái đã nắm cứng cổ tay y, quát lớn:
- Thằng cẩu tặc Đoàn Thiên Đức ở đâu?
Đoàn Thiên Đức cổ tay đau buốt, toàn thân nhũn ra, vội
nói:
- Đạo gia muốn tìm Đoàn Thiên Đức đại nhân à? Y... y
uống rượu trên thuyền ở Tây Hồ, cũng không biết hôm nay có về không.
Khưu Xử Cơ tưởng thật bèn buông tay ra. Đoàn Thiên Đức
quay qua hai tên lính nói:
- Các ngươi mau dẫn vị đạo gia này tới ven hồ tìm
Đoàn Chỉ huy.
Hai tên lính còn chưa hiểu, Đoàn Thiên Đức quát:
- Mau lên, mau lên, đừng để đạo gia nổi giận.
Hai tên lính lúc ấy mới hiểu ý quay người chạy ra
ngoài. Khưu Xử Cơ cũng chạy ra theo. Đoàn Thiên Đức đời nào dám ở ại, vội dắt mấy
tên lính, áp giải Lý Bình chạy mau qua chỉ huy sở doanh Hùng Tiết. Viên Chỉ huy
sứ doanh này là bạn rượu thịt với y, vừa nghe kể chuyện, đang định điểm binh
tróc nã tên ác đạo, đột nhiên ngoài doanh vang lên tiếng huyên náo, quân vào
báo rằng có một đạo sĩ đánh vào, nghĩ rằng hai tên quân sĩ dẫn đường bị tra vấn
không chịu nổi, đã nói ra nơi Đoàn Thiên Đức thường tới.
Đoàn Thiên Đức là con chim phải cung sợ cành cây
cong, cũng không nhiều lời, mang tùy tùng và Lý Bình bỏ chạy, lần này là chạy
qua chỉ huy sở doanh Toàn Tiệp ngoài thành. Doanh này địa thế chật hẹp Khưu Xử
Cơ nhất thời tìm y không được. Đoàn Thiên Đức vừa hơi định thần, nghĩ tới việc
đạo nhân nhân giữa đám ngàn vạn quân sĩ tả xông hữu đột, đúng là không lạnh mà
run. Lúc bấy giờ cổ tay y bắt đầu đau buốt, càng lúc càng sưng vù lên, tìm tới
thầy thuốc chữa trật đả trong doanh thì xương cổ tay đã bị gãy làm hai. Bó nẹp
rịt thuốc xong, trong đêm không dám về nhà, cứ ở lỳ trong chỉ huy sở doanh Toàn
Tiệp.
Ngủ đến nửa đêm, ngoài doanh lại có tiếng la thét ồn ào, nói là tên lính
canh trên đồi tự nhiên mất tích. Đoàn Thiên Đức hoảng sợ nhảy xuống giường, biết
tên lính kia chắc đã bị đạo sĩ bắt đi tra vấn, bất kể là mình ở doanh trại nào
y cũng có thể tìm tới, đánh thì không lại, chạy cũng không thoát, làm thế nào
là tốt? Đạo sĩ ấy đã gặp mình rồi, chỉ vì riêng mình mà tìm tới, quan quân
trong doanh tuy đông nhưng vị tất đã có thể bảo vệ mình yên ổn. Đang hoảng hốt
chợt nhớ tới ông bác xuất gia ở chùa Vân Thê, võ công cao cường, không bằng tới
đó nhờ vả, lại nghĩ đạo sĩ kia tìm tới làm khó mình, nhất định có liên quan tới
vụ án Quách Khiếu Thiên, nếu đem Lý Bình theo, lúc nguy cấp có thể lấy nàng để
uy hiếp, tên ác đạo kia sẽ không dám thản nhiên động thủ, lập tức ép Lý Bình cải
trang thành quân sĩ, kéo nàng theo cứa sau doanh trại chạy ra, trong đêm lặn lội
tìm tới chùa Vân Thê.
Bác y xuất gia đã lâu, pháp danh là Khô Mộc, là ưụ
trì chùa Vân Thê, trước đây vốn là võ quan, về võ công là đệ tử chân truyền của
phái Tiên Hà, một chi của phái Thiếu Lâm ở vùng giáp giới Mân Chiết. Y vốn
không coi Đoàn Thiên Đức là người, không hề đi lại, lúc ấy thấy cháu nửa đêm hớt
hải tìm tới, mười phần ngạc nhiên, liền lạnh lùng hỏi:
- Ngươi tới đây làm gì?
Đoàn Thiên Đức biết ông bác xưa nay vốn căm ghét
quân Kim, nếu nói ra việc mình hội đồng với quân Kim tới bắt Quách Dương hai
người chỉ sợ y giết mình ngay, vì vậy trên đường đã bịa sẵn một câu chuyện đầy
đủ, vừa nhìn thấy ông bác thần sắc không hay vội quỳ xuống dập đầu, luôn miệng
nói:
- Điệt nhi bị người ta khinh khi làm nhục, tới đây
xin bá phụ làm chủ cho.
Khô Mộc nói:
- Ngươi là quan quân trong doanh không khinh khi làm
nhục người ta thì người ta đã cảm tạ trời đất rồi, ai mà dám khinh khi làm nhục
ngươi?
Đoàn Thiên Đức sắc mặt đầy vẻ thẹn thùng nói:
- Điệt nhi không cãi nhau mà là bị một tên ác đạo đuổi
chạy khắp nơi không còn đường thoát. Xin bá phụ nể mặt người cha đã qua đời của
cháu, cứu mạng diệt nhi.
Khô Mộc thấy y nói rất đáng thương, bèn hỏi:
- Đạo nhân ấy đuổi ngươi để làm gì?
Đoàn Thiên Đức biết càng nói về những điều bậy bạ của
mình thì càng dễ được tin, bèn nói:
- Điệt nhi đáng chết, đáng chết. Hôm trước diệt nhi
cùng mấy người bạn tới Nhà ngói phía tây cầu Thanh Lãnh chơi bời...
Khô Mộc khịt mũi hừ một tiếng, sắc mặt lập tức tỏ vẻ
rất khó chịu.
Nguyên thời Tống gọi kỹ viện là Nhà ngói hoặc Viên
ngói, lấy ý câu "Tới thì ngói hợp, đi thì ngói vỡ" ý tứ là nói dễ hợp
dễ tan. Đoàn Thiên Đức lại nói:
- Điệt nhi có quen một cô ở đó, hôm ấy đang ca hát bồi
tiếp diệt nhi uống rượu, chợt có một đạo nhân tiến vào, nói cô ta là hay lắm, định
mời cô ta ngồi cùng.
Khô Mộc tỏ không thích, nói:
- Nói bậy! Người xuất gia lại tới chỗ hạ lưu ấy à?
Đoàn Thiên Đức nói:
- Thật mà, điệt nhi lúc ấy cũng chọc ghẹo mấy câu, bảo
y ra ngoài. Đạo nhân ấy rất hung dữ, lại chửi diệt nhi sắp tới sẽ bị đầu một
nơi thân một nẻo, làm ầm lên ở đó.
Khô Mộc nói:
- Tại sao lại đầu một nơi thân một nẻo?
Đoàn Thiên Đức nói:
- Y nói quân Kim nay mai sẽ qua sông đánh xuống Nam,
sẽ giết sạch quan quân Đại Tống chúng ta.
Khô Mộc đùng đùng nổi giận nói:
- Y nói thế à?
Đoàn Thiên Đức nói:
- Đúng thế. Cũng là tính tình điệt nhi không tốt,
bèn cãi nhau với y, nói nếu quân Kim qua sông bọn ta sẽ liều mạng tử chiến,
cũng chưa chắc đã thua.
Câu này quả rất hợp ý Khô Mộc, chỉ thấy ông ta gật đầu
lia ha, cảm thấy thằng cháu mình tự lúc lọt lòng đến nay chỉ có câu này là giống
con người nhất. Đoàn Thiên Đức thấy y gật đầu, trong bụng mừng thầm, nói:
- Hai người cãi nhau một lúc bèn đánh nhau, điệt nhi
lại không phải là địch thủ của tên ác đạo ấy. Y cứ thế đuổi theo, diệt nhi
không có nơi nào chạy trốn, chỉ còn tới đây cầu cứu bá phụ.
Khô Mộc nói:
- Ta là người xuất gia, không hơi đâu can thiệp vào
chuyện ghen tuông của các ngươi.
Đoàn Thiên Đức nài nỉ:
- Chỉ xin bá phụ cứu mạng cho cháu, từ nay trở đi
quyết không dám như thế nữa.
Khô Mộc nghĩ tới tình nghĩa anh em ngày trước, lại bực
đạo nhân kia ăn nói hồ đồ, bèn nói:
- Được rồi, ngươi cứ ra nhà khách của chùa mà tránh
mặt y vài hôm, nhưng không được làm bậy đấy.
Đoàn Thiên Đức luôn miệng vâng dạ. Khô Mộc thở dài
nói:
- Một viên võ quan mà lại vô dụng như thế. Nếu quân
Kim qua sông đánh tới thật, thì làm thế nào được? Ôi, nghĩ lại ta năm xưa...
Lý Bình bị Đoàn Thiên Đức khống chế uy hiếp, đứng cạnh
nghe y bịa đặt như thế nhưng không dám hé miệng nói một câu. Giờ thân chiều hôm
ấy, Tri khách tăng chạy vào bẩm với Khô Mộc:
- Phía ngoài có một đạo nhân kêu réo chửi mắng rất
hung dữ, luôn miệng đòi Đoàn... Đoàn trưởng quan ra gặp y.
Khô Mộc gọi Đoàn Thiên Đức tới. Đoàn Thiên Đức hoảng
sợ nói:
- Là y rồi, đúng là y rồi.
Khô Mộc nói:
- Đạo nhân kia hung dữ như thế, y thuộc môn phái nào
vậy?
Đoàn Thiên Đức nói:
- Không biết là đạo sĩ từng ở đâu, cũng không thấy
võ công của y có chỗ nào hay, chỉ bất quá cánh tay rất khỏe, điệt nhi vô dụng
nên không chống được.
Khô Mộc nói:
- Được, ta ra gặp y.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment