ANH HÙNG XẠ ĐIÊU - CHƯƠNG 17 - KIM DUNG - TRUYENHOANGDUNG
ANH HÙNG XẠ ĐIÊU
Tác giả: Kim Dung
Thể loại: Kiếm hiệp
CHƯƠNG 17: GIANG NAM THẤT QUÁI 5
Đột
nhiên ngọn thiết trượng chênh đi một cái, cái vạc hơi nghiêng qua, nhìn thấy
như sắp rơi vào đầu y, nếu rơi xuống há lại không đánh vỡ sọ y sao? Nào ngờ cái
vạc nghiêng qua mà không rơi xuống, rượu róc xuống như một dòng nước. Kha Trấn
Ác há miệng đón lấy, rượu phía trên không ngừng róc xuống, y ừng ực uống từng
ngụm lớn, uống liên tiếp ba ngụm, ngọn thiết trượng chống thẳng lại lại dính
vào giữa đáy vò, lập tức đẩy một cái hất tung cái vạc lên. Y vung trượng quét
ngang, choang một tiếng rền tai, cái vạc lại bay về phía Khưu Xử Cơ tiếng ong
ong vang lên hồi lâu không dứt. Khưu Xử Cơ cười nói:
-
Chắc Kha đại hiệp lúc bình thời rất thích nghịch đa.
Rồi
tiện tay đón lấy cái vạc, Kha Trấn Ác lạnh lùng nói:
-
Huynh đệ lúc nhỏ nhà nghèo phải nhờ mấy trò chơi trẻ con ấy làm ăn mày xin cơm.
Khưu
Xử Cơ nói:
-
Nghèo hèn không làm đổi chí, đó gọi là đại trượng phu. Ta kính Nam tứ ca một
vò!
Rồi
cúi đầu uống một hớp rượu trong vò, hất luôt cái vạc bay về phía Nam Sơn tiều
tử Nam Hy Nhân. Nam Hy Nhân không nói câu nào, chờ cái vạc bay tới, nhấc cái
đòn gánh đâm lên không, choáng một tiếng, cái vạc bị chặn lại trên không rơi
xuống Nam Hy Nhân thò tay vốc một vốc rượu trong vò đưa lên uống rồi vung ngang
đòn gánh ra, chân phải khuỵu xuống, cái đòn gánh gác ngang gối trái, tay phảt
cầm một đầu đòn gánh, đầu kia đòn gánh dính vào đáy y hất ngược lại, cái vạc
lại bay lên. Y đang chờ cái vạc bay về phía Khưu Xử Cơ, Náo thị hiệp ẩn Toàn
Kim Phát đã cười nói:
-
Ta làm người buôn bán, thích chiếm cái lợi nhỏ, không phí sức mà cũng kiếm được
hớp rượu.
Cái
vạc bay tới cạnh Nam Hy Nhân, y chờ lúc nó hạ xuống cũng vốc một vốc rượu uống
rồi đột nhiên nhảy vọt lên, hai chân đạp vào thành vò, dùng lực trên không
phóng song cước ra, thân hình như mũi tên bắn lại phía sau, cái vạc cũng theo
phát cước của y bay ra. Y và cái vạc cùng bị sức dội hất tung về phía sau, cái
vạc lại bay thẳng về phía Khưu Xử Cơ. Thân hình y bay mau tới vách tường thì
nhẹ nhàng hạ xuống, Diệu thủ thư sinh Chu Thông phe phẩy cái quạt, buột miệng
khen:
-
Khéo thật, khéo thật?
Khưu
Xử Cơ đón lấy cái vạc lại uống một hớp lớn, nói:
-
Khéo thật, khéo thật! Bần đạo kính Nhị ca một vò.
Tiếng
quát chưa dứt, cái vạc đã bay về phía Chu Thông. Chu Thông la lớn:
-
Đè chết người ta rồi, cứu mạng, cứu...
Rồi
xòe quạt nhúng vào vò tát một hớp rượu vào miệng, cán quạt lật lại đánh cái vạc
bay tung ra, chát một tiếng, ván lầu đã bị y đạp vỡ một lổ lớn, thân hình cũng
theo đó rơi xuống, tiếng "Cứu mạng, cứu mạng" không ngừng từ phía
dưới vang lên. Mọi người đều biết y vờ làm ra như thế nhưng ai cũng bất giác
kinh ngạc. Hoàn Nhan Hồng Liệt thấy y vừa đánh cán quạt ra một cái, cái vạc đã
lập tức bay trở lại cán quạt nhỏ bé mà kình lực phát ra không kém gì cái đòn
gánh to nặng của Nam Hy Nhân, trong lòng thầm ngạc nhiên hoảng sợ. Việt nữ kiếm
Hàn Tiểu Oanh kêu lên:
-
Ta cũng tới uống một hớp!
Chân
phải điểm xuống một cái, thân hình như chim én lướt sóng bay lên phía trên
miệng vò, chúc đầu xuống một cái hớp một hớp rượu rồi nhẹ nhàng đáp xuống khung
cứa sổ đối diện. Nàng giỏi kiếm pháp và khinh công chứ không sở trường về sức
mạnh, nghĩ thầm cái vạc này quá nặng dĩ nhiên không đủ sức đón lấy, muốn ném
trả lại cho đạo sĩ kia thì càng không thể, nên thừa cơ khai triển khinh công
uống rượu. Lúc ấy cái vạc vẫn bay vù vù ra cửa sổ rơi xuống đường, trên đường
người qua kẻ lại tấp nập, nếu rơi xuống đó ắt gây ra đại họa. Khưu Xử Cơ thầm
hoảng sợ đang định vọt ra giữ lại. Chỉ nghe ào một tiếng, bên cạnh đã có một
người áo vàng chênh chếch vọt qua, hú dài một tiếng, con ngựa vàng dưới lầu lập
tức phi tới chỗ đó.
Mọi
người đều đổ ra cửa sổ nhìn, chỉ thấy một khối thịt tròn đập vào cái vạc trên
không, cái vạc đang rơi thẳng liền đổi hương rơi chếch xuống, khối thịt tròn và
cái vạc song song rơi xuống lưng con hoàng mã. Con hoàng mã phóng ra mấy trượng
rồi quay ngoắt trở lại phóng thẳng lên lầu.
Mã
vương thần Hàn Bảo Câu nằm dưới bụng ngựa, chân trái ngoặc vào bàn đạp, hai tay
và chân phải giữ vững cái vạc nằm yên trên yên ngựa, không hề nghiêng đổ. Con
ngựa vàng phi vừa mau vừa ổn, lên lầu như chạy trên đất bằng. Hàn Bảo Câu lật
người lên ngựa thò đầu vào vò uống một hớp rượu lớn, tay trái rung một cái ném
cái vạc xuống sàn,hô hô cười lớn giật cương một cái, con hoàng mã theo cửa sổ
phóng ra như thiên mã hành không, nhẹ nhàng vững chãi rơi xuống giữa đường. Hàn
Bảo Câu nhảy khỏi lưng ngựa, cùng Chu Thông nắm tay nhau lên lầu. Khưu Xử Cơ
nói:
-
Giang Nam thất quái quả nhiên danh bất hư truyền! Người nào cũng võ công cao
cường, bần đạo vô cùng bội phục! Nể mặt các vị, bần đạo không làm khó hòa
thượng nữa, chỉ cần y giao hai người đàn bà đáng thương kia ra thì chuyện này
kể như xong.
Kha
Trấn Ác nói:
-
Khưu đạo trưởng, đây chính là vì ngươi không phải. Tiêu Mộc đại sư đây thanh tu
mấy mươi năm, lại là cao tăng đắc đạo, bọn ta vốn rất kính phục. Chùa Pháp Hoa
cũng là cửa Phật đất thiền nổi tiếng ở phủ Gia Hưng, đời nào có chuyện gian dâm
phụ nữ nhà lành?
Khưu
Xử Cơ nói:
-
Thiên hạ rộng lớn, thiếu gì bọn trộm danh lừa đời.
Hàn
Bảo Câu tức giận nói:
-
Nói thế là Khưu đạo trưởng không tin lời bọn ta chứ gì?
Khưu
Xử Cơ đáp:
-
Chẳng thà ta tin vào mắt mình.
Hàn
Bảo Câu nói:
-
Đạo trưởng muốn gì?
Y
tuy thấp lùn, nhưng giọng nói vang dội, lên tiếng tự có khí thế oai mãnh.
Khưu
Xử Cơ nói:
-
Chuyện này vốn không can dự gì tới bảy vị, nhưng bảy vị đã nhất định can thiệp,
tất nhiên là cậy có võ nghệ hơn người. Bần đạo bất tài, chỉ còn cách so tài cao
thấp với bảy vị, nếu không chống nổi thì xin theo để các vị tùy ý xử đoán.
Kha
Trấn Ác nói:
-
Đạo trưởng đã quyết ý như thế thì cứ vạch đường lối đi.
Khưu
Xử Cơ thoáng trầm ngâm rồi nói:
-
Ta cùng các vị không thù không oán, từ lâu cũng ngưỡng mộ Giang Nam thất quái
là bậc anh hùng, vung đao động quyền sẽ không khỏi làm tổn thương hòa khí. Thôi
thế này...
Rồi
cao giọng gọi:
-
Tiểu nhị, mang mười cái bát lớn lên đây!
Tiểu
nhị vốn núp dưới lầu, lúc ấy thấy trên lầu yên ắng, nghe gọi vội vàng đưa một
chồng bát lên lầu. Khưu Xử Cơ bảo y múc rượu trong vò đổ đầy mười bốn cái bát
lớn xếp hàng trên bàn rồi nhìn Giang Nam thất quái nói:
-
Bần đạo và các vị đấu tửu lượng. Tất cả các vị uống bảy bát, một mình bần đạo
uống bảy bát, đến khi nào phân thắng phụ thì thôi. Cách này được không?
Hàn
Bảo Câu và Trương A Sinh đều tửu lượng rất cao, đồng ý trước nhất. Kha Trấn Ác
lại nói:
-
Bọn ta lấy bảy địch một, nếu có thắng cũng là bất võ, đạo trưởng nên tìm cách
khác.
Khưu
Xử Cơ nói:
-
Tại sao ngươi chắc là có thể thắng được ta?
Việt
nữ kiếm Hàn Tiểu Oanh tuy là phụ nữ nhưng tính nết mười phần hào hiệp, lúc ấy
cao giọng:
-
Được trước tiên cứ so tửu lượng rồi sẽ nói. Ngươi coi thường bảy anh em bọn ta
như thế thì tiểu muội người đầu tiên bước ra đây.
Nói
xong nâng một bát rượu lên ừng ực uống một hơi cạn sạch. Bát rượu nàng uống quá
gấp, nên trong khoảnh khắc Khuôn mặt trắng trẻo đã ửng hồng. Khưu Xử Cơ nói:
-
Hàn cô nương quả thật là trượng phu trong đám phụ nữ. Mời mọi người...
Sáu
người còn lại trong thất quái đều nâng bát lên uống. Khưu Xử Cơ uống cạn từng
bát, trong khoảnh khắc liên tục uống cạn bảy bát, mỗi bát chỉ ực một tiếng,
rượu từ miệng vào bụng không hề ngừng lại ở cổ họng. Tên tiểu nhị cao hứng luôn
miệng khen hay, vội múc đầy rượu vào mười bốn bát, tám người lại uống cạn. Đến
lượt thứ ba, Hàn Tiểu Oanh rốt lại tửu lượng yếu nhất, uống được nửa bát thì
tay phải thoáng run lên. Trương A Sinh đỡ nửa bát rượu trong tay nàng, nói:
-
Thất muội, ta uống giùm cô.
Hàn
Tiểu Oanh nói:
-
Đạo trưởng, như thế được không?
Khưu
Xử Cơ nói:
-
Được, ai uống cũng thế mà.
Lại
qua một lượt nữa, Toàn Kim Phát cũng chịu không nổi bèn lui ra.
Thất
quái thấy Khưu Xử Cơ uống liên tiếp hai mươi tám bát rượu mà sắc mặt không đổi,
thần thái vẫn ung dung, người nào cũng phát hoảng. Hoàn Nhan Hồng Liệt bên cạnh
nhìn thấy lại càng lè lười, nghĩ thầm:
-
Tốt nhất là lão đạo này say mềm để bọn Giang Nam thất quái thừa cơ giết y cho
xong.
Toàn
Kim Phát nghĩ thầm bên mình chỉ còn năm người mà đều là tửu lượng rất cao, mỗi
người có thể uống thêm ba bốn bát, chẳng lẽ bụng đối phương lại có thể chứa
thêm hơn hai mươi bát nữa? Cho dù y tửu lượng quả thật không bờ thì sức chứa
của bụng cũng có hạn, tính ra thì bên mình nắm chắc phần thắng, đang cao hứng
chợt vô tình nhìn xuống ván lầu, chỉ thấy dưới hai chân Khưu Xử Cơ có một vũng
nước, bất giác giật nảy mình ghé tai Chu Thông nói:
-
Nhị ca, anh nhìn dưới chân lão đạo sĩ kìa.
Chu
Thông vừa thấy hắn hạ giọng:
-
Không xong, y dùng nội công đẩy rượu ra chân.
Toàn
Kim Phát hạ giọng nói:
-
Không sai, không ngờ nội công của y lại lợi hại tới mức thế, làm sao bây giờ?
Lại
qua một vượt, dưới chân Khưu Xử Cơ toàn nước, như một dòng suối nhỏ từ ván lầu
ròng ròng chảy xuống. Lúc ấy bọn Nam Hy Nhân, Hàn Bảo Cô cũng đều đã nhìn thấy,
thấy y nội công tinh thâm như thế đều ngấm ngầm bội phục. Hàn Bảo Câu ném chén
rượu xuống bàn, đã định nhận thua.
Chu Thông đưa mắt nhìn y một cái rồi nói với
Khưu Xử Cơ:
-
Đạo trưởng nội công xuất thần nhập hóa, bọn ta vô cùng bội phục. Có điều bọn ta
năm người đấu với đạo trưởng một người, rốt lại cũng là không công bằng.
Khưu
Xử Cơ sửng sốt, nói:
-
Chu nhị ca thấy nên làm sao?
Chu
Thông cười nói:
-
Chỉ huynh đệ một chọi một so tài với đạo trưởng thôi.
Câu
ấy vừa buông ra, mọi người đều cảm thấy kỳ quái. Mắt thấy năm người đấu rượu
với y đều tới chỗ cùng đường sắp thua, tại sao Chu Thông muốn một mình gánh
vác? Nhưng sáu người đều biết vị huynh đệ này tuy ăn nói hoạt kê nhưng bụng đầy
quỷ kế, hành sự thường cao thâm khôn lường, y nói thế ắt đã có cách, nên lúc ấy
đều không nói gì. Khưu Xử Cơ khà khà cười nói:
-
Giang Nam thất hiệp quả là rất hay muốn thắng. Thôi thế này, Chu nhị ca tiếp ta
uống hết chỗ rượu trong vò, chỉ cần không phân thắng bại thì kể như bần đạo
thua, được không?
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment