ANH HÙNG XẠ ĐIÊU - CHƯƠNG 15 - KIM DUNG - TRUYENHOANGDUNG
ANH HÙNG XẠ ĐIÊU
Tác giả: Kim Dung
Thể loại: Kiếm hiệp
CHƯƠNG 15: GIANG NAM THẤT QUÁI 3
Nàng
khua nhẹ mái chèo trong nước một cái, chiếc thuyền câu lại lướt tới một đoạn
như bay, thân thuyền cơ hồ như bay khỏi mặt nước, xem ra cái khua ấy ít nhất
cũng phải hàng trăm cân lực, phụ nữ mà có kình lực như thế đã rất kỳ lạ rồi,
còn một chiếc mái chèo gỗ thi làm sao chịu nổi sức mạnh như thế? Chỉ thấy nàng
khua thêm mái chèo mấy cái, chiếc thuyền câu đã tới gần tửu lâu, ánh nắng chiếu
lên mái chèo chớp chớp, té ra là một chiếc mái chèo đúc bằng đồng. Cô gái buộc
thuyền vào chiếc cọc gỗ bên bậc đá dưới rửu lâu rồi nhẹ nhàng nhảy lên bờ. Hán
tử ngồi trong thuyền nhấc một gánh củi lớn lên theo. Hai người lên tửu lâu, cô
gái gọi hán tử béo lùn một tiếng:
-
Tam ca!
Rồi
ngồi xuống cạnh y. Hán tử béo lùn nói:
-
Tứ đệ, Thất muội, các ngươi tới sớm đấy.
Hoàn
Nhan Hồng Liệt liếc nhìn hai người, thấy cô gái khoảng mười tám mười chín tuổi,
vóc dáng mảnh dẻ, mắt to mày rậm, da trắng như tuyết, đúng là người sinh trưởng
ở vùng sông nước tại Giang Nam.Tay trái nàng cầm chiếc mái chèo bằng đồng, tay
phải nhấc nón tre lên để lộ ra một làn tóc đen óng như mây. Hoàn Nhan Hồng Liệt
nghĩ thầm:
-
Vị cô nương này tuy không xinh đẹp bằng Bao thị nương tử nhưng cũng có phong tư
riêng.
Hán
tứ gánh củi kia khoảng trên dưới ba mươi tuổi mặc quần áo vải xanh, lưng thắt
một sợi dây cỏ, chân đi hài cỏ, tay thô chân lớn, dáng vẻ chất phác. Y hạ cái
đòn gánh trên vai xuống dựa lên cái bàn bên cạnh, lạch cạch mấy tiếng, một cái
bàn Bát tiên đã bị chiếc đòn gánh xô đi mấy tấc.
Hoàn
Nhan Hồng Liệt sửng sốt nhìn, thấy cái đòn gánh kia cũng không có gì kỳ lạ, đen
bóng một màu, ở giữa hơi cong, hai đầu đều có mấu nhô lên.
Cái
đòn gánh ấy nặng như thế chắc là phải được đúc bằng gang sắt loại tốt.
Trên
lưng người kia còn giắt một cái búa đốn củi ngắn, cán búa bị mẻ mấy chỗ. Hai
người vừa ngồi yên, dưới lầu lại có tiếng chân rồi có hai người đi lên. Cô gái
kêu lên:
-
Ngũ ca, Lục ca, các ngươi cũng tới rồi.
Người
đi trước thân thể cao lớn, ít ra cũng phải nặng tới hai trăm năm sáu mươi cân,
mặc một cái áo trường sam dính đầy dầu mỡ, ngực áo phanh ra, để lộ một đám lông
dài trên ngực, tay áo xắn cao, trên cánh tay toàn là lông đen dài gần một tấc,
trên sợi thắt lưng da ngang hông giắt một thanh đao nhọn cán dài khoảng mộ
thước, xem dáng vẻ là một đồ tể mồ heo giết bò. Người phía sau thân hình ngũ
đoản, đầu đội khăn lông, da mặt trắng trẻo, tay cầm một cái cân, một cái ống
điếu tre, dáng vẻ như một tiểu thương. HoànNhan Hồng Liệt thầm lấy làm lạ:
-
Ba người tới trước đều biết võ công, tại sao hai người buôn bán tầm thường này
lại xưng hô anh em với họ?
Chợt
nghe dưới đường vang lên một tràng tiến keng keng như vật bằng sắt gõ vào đá,
kế tiếng gõ dần dần lên cầu thang, một người mù quần áo rách rưới bước lên, tay
phải cầm một cây thiết trượng lớn. Chỉ thấy y khoảng ngoài bốn mươi tuổi, miệng
nhọn cằm thót, sắc mặt xám ngoét, trông rất dữ tợn. Năm người ngồi ở bàn đều
đứng lên, cùng nói:
-
Đại ca.
Cô
gái đánh cá vỗ nhẹ vào một chiếc ghế nói:
-
Đại ca! Anh ngồi xuống đây.
Người
mù kia nói:
-
Được. Nhị đệ còn chưa tới sao?
Người
dáng vẻ như đồ tể nói:
-
Nhị ca đã tới phủ Gia Hưng rồi, sẽ tới ngay thôi.
Cô
gái cười nói:
-
Chẳng phải đã tới rồi sao?
Chỉ
nghe một tràng tiếng dép da lẹp kẹp, lẹp kẹp vang lên dưới lầu.
Hoàn
Nhan Hồng Liệt sửng sốt, chỉ thấy đầu tiên ở chỗ cầu thang nhô lên một cái quạt
rách lem luốc phe phẩy mấy cái, kế đó một người khốn cùng nghiêng đầu ngoẹo cổ
bước cao bước thấp đi lên, đúng là người mình mới gặp trong khách điếm. Hoàn
Nhan Hồng Liệt nghĩ thầm:
-
Tiền bạc của mình chắc chắn là bị người này trộm cắp...
Đang
nổi giận thì người kia nhăn nhở nhìn y cười một tiếng, chành môi lè lưỡi, làm
ra vẻ nhát ma rồi quay lại vẫy tay với mọi người, té ra y là Nhị ca của họ.
Hoàn Nhan Hồng Liệt nghĩ thầm:
-
Xem ra đám người này đều thân mang tuyệt kỹ, nếu có thể thu dùng được họ thì
quả thật rất có lợi. Gã khốn cùng kia trộm cắp tiền bạc của mình là chuyện nhỏ
không đáng gì, không cần so đo, cứ xem động tĩnh thế nào rồi sẽ tính.
Chỉ
thấy người kia uống một hớp rượu, nghiêng đầu ngoẹo cổ ngâm nga:
-
Bạc tiền bất nghĩa.., vứt đi thôi, Ngọc Hoàng đại đế nổi cơn rồi!
Miệng
thì ngâm lớn, tay thì thò vào bọc lấy ra một đống vàng bạc xếp ngay ngắn lên
bàn, tất cả là tám đĩnh bạc, hai đĩnh vàng. Hoàn Nhan Hồng Liệt nhìn thấy màu
sắc hình dáng số vàng bạc ấy đúng là của mình bị mất, không hề tức giận mà lại
kinh ngạc:
-
Y vào phòng trộm tiền của mình cũng không khó, nhưng chỉ xòe quạt đập vào vai
mình một cái đã lấy cắp hết số tiền trong túi mình mà mình hoàn toàn không
biết. Tuyệt kỹ trộm cắp này thì quả thật ít nghe ít thấy.
Nhìn
qua tình hình bảy người thì tựa hồ họ làm chủ mời hai người khác tới uống rượu,
nhưng vì khách chưa tới nên bảy người chỉ uống rượu suông, không hề động đũa
tới thức ăn. Nhưng hai thồi kia chỉ bày hai đôi đũa hai cái chén thì chỉ có hai
người khách. Hoàn Nhan Hồng Liệt nghĩ thầm:
-
Bảy quái nhân này mời khách, không biết là lại mời loại quái khách nào.
Khoảng
sau một tuần trà chợt nghe dưới lầu có tiếng niệm Phật vang lên:
-
A di đà Phật?
Người
mù nói:
-
Tiêu Mộc đại sư tới rồi?
Rồi
đứng lên, sáu người kia cũng đứng lên đón. Lại nghe một tiếng:
-
A di Phật!
Rồi
một hòa thượng cao cao gầy như que củi bước lên bậc thang. Hòa thượng này tuổi
khoảng hơn bốn mươi, mặc áo cà sa màu vàng, tay cầm một thanh gỗ đen cháy sém
một đầu, không biết dùng để làm gì? Hòa thượng cùng bảy người kia hỏi thăm nhau
vài câu, hán tử cùng khốn dẫn y tới ngồi xuống trước một thồi trống. Hòa thượng
khom người nói:
-
Người ấy tìm tới cửa, tiểu tăng tự biết không phải là đối thủ, đội ơn Giang Nam
thất hiệp trượng nghĩa giúp đỡ, tiểu tăng vô cùng cảm kích.
Người
mù kia nói:
-
Tiêu Mộc đại sư không cần khách sáo. Bảy anh em chúng tôi bình nhật được đại sư
thương mến, đại sư có việc chẳng lẽ anh em chúng tôi lại có thể khoanh tay đứng
nhìn? Huống chi người ấy tự cậy võ công cao cường, vô duyên vô cớ tới đối đầu
với đại sư thì còn coi võ lâm Giang Nam ra gì nữa? Cho dù đại sư không báo tin,
anh em chúng tôi biết được cũng quyết không bỏ qua...
Câu
nói chưa dứt, chỉ nghe thang lầu kêu răng rắc như có một con vật lớn bước lên,
nghe tiếng thì không phải voi mà như một con trâu nặng vài trăm cân. Chưởng quỹ
và đám tiểu nhị dưới lầu hoảng sợ kêu ầm lên:
-
Này, cái đó không mang lên lầu được đâu! Ngươi làm thủng ván lầu bây giờ. Mau
cản y lại bảo y xuống đi!
Nhưng
tiếng răng rắc vẫn tiếp tục vang lên. Hoàn Nhan Hồng Liệt hoa cả mắt, thấy một
đạo nhân nâng một cái vạc đồng cực lớn bước mau lên lầu, định thần nhìn kỹ giật
bắn mình sợ cuống lên, té ra đạo nhân ấy chính là Trường Xuân tử Khưu Xử Cơ.
Hoàn Nhan Hồng Liệt lần này vâng lệnh vua cha đi sứ qua Tống, muốn thừa cơ kết
giao với đại quan nhà Tống chuẩn bị làm nội ứng cho việc đánh Tống sau này. Sứ
thần nhà Tống Vương Đạo Càn theo y đi từ Yên Kinh xuống Nam là người lựa gió
phất cờ, tham lam của đút, đã ngấm ngầm theo Kim, tới Lâm An chạy chọt giúp y.
Không ngờ Vương Đạo Càn đột nhiên bị một đạo nhân giết chết, cả tim gan cũng bị
móc sạch. Hoàn Nhan Hồng Liệt qua cơn hoảng sợ chỉ e âm mưu của mình đã bị đạo
nhân phát giác, lập tức đem đám tùy tùng, lấy bọn bổ khoái ở phủ Lâm An dẫn
đường đích thân truy nã thích khách. Đuổi tới thôn Ngưu Gia thì gặp Khưu Xử Cơ,
nào ngờ đạo nhân này võ công cực cao, Hoàn Nhan Hồng Liệt chưa xuất thủ đã bị y
dùng Hoạt thủ tiễn phóng tên trúng vai, số tùy tùng sai dịch mang theo đều bị y
giết sạch. Hoàn Nhan Hồng Liệt nếu không nhân lúc đánh nhau hỗn loạn bỏ trốn
trước, lại được Bao Tích Nhược cứu giúp thì một vị vương tử đường đường của
nước Kim đã phải chết một cách hồ đồ trong ngôi làng nhỏ ấy rồi.
Hoàn
Nhan Hồng Liệt lấy lại bình tĩnh, chỉ thấy ánh mắt y quét qua mặt mình một cái
rồi ngưng thần chăm chú nhìn Tiêu Mộc và bảy người kia, hiển nhiên không nhận
ra mình, liền nghĩ thầm hôm ấy mình vừa tới đã bị y phóng tên đánh ngã chứ hoàn
toàn chưa nhìn rõ mặt mũi mình, lập tức yên tâm, nhưng nhìn tới cái vạc đồng to
tướng trong tay y, qua cơn hoảng sợ bất giác sọ rúm người trên ghế.
Cái
vạc ấy là vật thường thấy trong chùa miếu dùng để đốt giấy tiền vàng bạc và sớ
văn, đường kính rộng hơn bốn thước, e phải nặng trên ba trăm cân trong đựng đầy
rượu thơm phức, rõ ràng là rượu ngon, tự nhiên càng nặng hơn, nhưng y đặt trên
lòng bàn tay cũng không thấy có vẻ gì gắng sức, mỗi bước Ván lầu lại kêu răng
rắc. Lúc bấy giờ người dưới lầu đã họp thành một nhóm, chường quỹ, tiểu nhị,
đầu bếp, người làm, khách khứa nhao nhao chạy ra ngoài chỉ sợ ván lầu sập xuống
đè chết người. Hòa thượng Tiêu Mộc lạnh lùng nói:
-
Vị này Trường Xuân Tử Khưu đạo trưởng của phái Toàn Chân các vị đều đã ngưỡng
mộ từ lâu đấy.
Rồi
nhìn qua Khưu Xử Cơ nói:
-
Vị này là người đứng đầu Giang Nam thất hiệp, Phi thiên biển bức Kha Trấn Ác
Kha đại hiệp.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment