ANH HÙNG XẠ ĐIÊU - CHƯƠNG 13 - KIM DUNG - TRUYENHOANGDUNG
ANH HÙNG XẠ ĐIÊU
Tác giả: Kim Dung
Thể loại: Kiếm hiệp
CHƯƠNG 13: GIANG NAM THẤT QUÁI 1
Nhan
Liệt bước ra khỏi phòng, chỉ thấy giữa lối đi có một văn sĩ trung niên mang hài
da, lẹp kẹp lẹp kẹp thành tiếng nghênh ngang bước tới trước mặt. Văn sĩ này vẻ
mặt như cười mà không phải cười, trợn mắt méo miệng, dáng vẻ phờ phạc, toàn
thân lấm lem dầu mỡ, áo quần xốc xếch, mặt đầy cáu ghét, xem ra ít nhất cũng
hơn mười ngày chưa rửa mặt, cầm một cái quạt giấy rách lem luốc, vừa đi vừa phe
phẩy.
Nhan
Liệt thấy y rõ ràng là người tư văn mà dáng vẻ lại như thế bất giác cau mày
bước mau về phía trước, chỉ sợ chạm vào y bị dây bẩn. Chợt nghe người ấy cười
khan mấy tiếng, âm thanh rất chối tai, lúc đi ngang thuận tay xòe quạt ra đập
vào vai y một cái. Nhan Liệt biết võ công nhưng lúc ấy lại không tránh kịp,
không kìm được tức giận, quát:
-
Làm cái gì thế?
Người
kia lại cười khan một hồi, lẹp kẹp lẹp kẹp bước về phía trước, chỉ nghe y bước
tới cuối lối đi nói với tiểu nhị:
-
Ồ, tiểu nhị này, ngươi đừng thấy đại gia quần áo rách rưới mà coi thường, đại
gia cũng có tiền đấy. Có gã tiểu tử rất tà môn, y cậy quần áo sang trọng để lòe
người, lừa gạt dối trá, dụ dỗ phụ nữ, ăn cơm thì xù, ở trọ thì quỵt, loại người
như thế ngươi nên để ý một chút. Để chắc ăn thì cứ bảo y đưa trước tiền phòng
tiền cơm rồi sẽ nói chuyện.
Y
cũng không chờ tiều nhị trả lời, lại lẹp kẹp lẹp kẹp bỏ đi.
Nhan
Liệt càng tức giận, nghĩ thầm: "gã tiểu tử này giỏi thật, câu ấy không
phải nói móc mình thì gì?".
Tên
tiểu nhị nghe người kia nói thế liếc y một cái, không khỏi sinh nghi, bèn bước
tới trước mặt khom lưng cười nói:
-
Lão gia người đừng trách, không phải tiểu nhân vô lễ...
Nhan
Liệt biết ý hừ một tiếng nói:
-
Trả tiền cho ngươi chứ gì!
Rồi
đưa tay vào bọc, bất giác ngẩn người. Trong túi y vốn có bốn năm chục lượng bạc
nhưng đưa tay vào lại thấy trống không! Tên tiểu nhị thấy vẻ mặt y khó coi, lại
cho rằng người kia nói đúng, thần sắc lập tức không còn kính cẩn như trước, ưỡn
ngực phình bụng nói:
-
Thế nào? Không có tiền hả? Nhan Liệt nói:
-
Ngươi chờ một lúc, ta về phòng lấy tiền.
Y
chỉ cho rằng mình vội vàng ra cửa quên mang tiền theo, nào ngờ về phòng mở bao
phục ra thì mấy chục lượng bạc trong bao phục đã không cánh mà bay. Số tiền này
tại sao mà mất thì mình cũng hoàn toàn không biết, chuyện đó mới kỳ lạ, nghĩ
thầm:
-
Mới rồi Bao thị nương tử ra ngoài rửa tay, mình cũng vào nhà xí một lúc, trước
sau không đầy thời gian tàn một nén hương, tại sao đã có người vào phòng ra
tay? Bọn trộm cắp ở phủ Gia Hưng lợi hại thật.
Tiểu
nhị đứng ở cửa phòng thò đầu nhìn vào thấy y không tìm được tiền bèn phát tác
nói:
-
Người đàn bà kia là vợ ngươi phải không? Nếu là mới mua thì sẽ làm liên lụy tới
bọn ta đấy.
Bao
Tích Nhược vừa thẹn vừa sợ, mặt mũi đỏ bừng. Nhan Liệt nhảy một bước ra cửa
phòng, vung tay một cái đánh tên tiểu nhị đổ máu mũi, gãy mấy cái răng. Tên
tiểu nhị ôm mặt kêu lên:
-
Giỏi lắm! Đã ở trọ không trả tiền lại còn đánh người à!
Nhan
Liệt đá luôn vào mông y một cái, tên tiểu nhị bay lộn nhào ra ngoài.
Bao Tích
Nhược hoảng sợ nói:
-
Chúng ta chạy ngay thôi, không ở đây được nữa.
Nhan
Liệt cười nói:
-
Đừng sợ, không có tiền thì hỏi họ mà lấy.
Rồi
kéo một cái ghế ngồi ngay giữa cửa phòng. Không bao lâu tiểu nhị dẫn mười mấy
tên lưu manh vung côn múa gậy sấn vào hậu viện. Nhan Liệt hô hô cười lớn, nói:
-
Các ngươi muốn đánh nhau à?
Đột
nhiên uốn lưng vọt ra, thuận tay cướp một ngọn côn, chỉ đông đánh tây trong
chớp mắt đã đánh ngã bốn năm người. Đám lưu manh kia chỉ quen cậy sức làm càn,
hà hiếp dân lành, lúc bấy giờ thấy tình thế không hay đều vứt bỏ gậy gộc, như
một bầy ong chạy túa ra ngoài, mấy tên đang bò dưới đất cũng lồm cồm chồm dậy
chạy theo, chỉ sợ rớt lại phía sau. Bao Tích Nhược sợ xanh mặt, run lên nói:
-
Thế này thì to chuyện rồi, chỉ sợ làm kinh động quan phủ.
Nhan
Liệt cười nói:
-
Thì ta đang muốn quan phủ tới mà.
Bao
Tích Nhược không biết y có ý gì, im lặng không nói. Qua khoảng nửa giờ, bên ngoài
chợt có tiếng người huyên náo, hơn mười tên nha dịch cầm thương sắt đơn đao sấn
vào hậu viện rung lục lạc leng keng quát tháo ầm ĩ:
-
Đã đi buôn người lại còn hành hung thật chẳng ra sao!
Nhan
Liệt vẫn ngồi bất động trên ghế. Đám nha dịch thấy y quần áo sang trọng, thần
thái thản nhiên cũng không dám sấn lên. Người đứng đầu đám bộ khoái nói:
-
Ngươi tên gì? Tới phủ Gia Hưng làm gì?
Nhan
Liệt đáp:
-
Ngươi gọi Cái Vận Thông lại đây.
Cái
Vận Thông là Tri phủ Gia Hưng, đám nha dịch nghe y gọi thẳng tên thượng cấp đều
vừa giấp vừa sợ. Viên bộ khoái kia nói:
-
Ngươi điên rồi à? Lại dám gọi bừa tên của Cái đại gia.
Nhan
Liệt đưa tay vào bọc lấy ra một phong thư ném lên bàn rồi đưa mắt nhìn lên nóc
nhà, nói:
-
Ngươi cầm về đưa Cái Vận Thông đọc, xem y có tới đây không?
Viên
bổ khoái kia cầm lấy phong thư, nhìn thấy chữ trên phong bì giật nảy mình nhưng
không biết là thật hay giả bèn hạ giọng nói với đám nha dịch:
-
Canh chừng y, đừng để y bỏ trốn, rồi lập tức chạy như bay ra ngoài.
Bao
Tích Nhược ngồi trong phòng, tim đập thình thịch, không biết cát hung ra sao.
Không bao lâu lại thấy mấy chục người nha dịch rầm rộ bước vào, hai người đi
đầu mặc quan phục bước tới quỳ xuống lạy chào Nhan Liệt, bẩm:
-
Bọn tỳ chức là Tri phủ Gia Hưng Cái Vận Thông, Tri huyện Tú Thủy Thượng Văn xin
bái kiến đại nhân. Bọn ty chức không biết đại nhân quang lâm, không kịp ra đón
từ xa, xin đại nhân tha tội.
Nhan
Liệt xua xua tay, khẽ khom mình một cái, nói:
-
Huynh đệ bị mất một ít tiền tại quý huyện, làm phiền hai vị tra xét giùm.
Cái
Vận Thông vội nói:
"Dạ, dạ".
Rồi
vẫy tay một cái, hai tên nha dịch bưng hai cái mâm đưa lên, một mâm là vàng
ròng sáng ngời, một mâm là bạc ròng trắng xóa. Cái Vận Thông nói:
-
Tỳ chức cai trị ở đây mà lại có kẻ gian dám trộm cắp tiền bạc của đại nhân,
thật là tội của ty chức, chút ít này xin đại nhân nhận cho.
Nhan
Liệt mỉm cười gật gật đầu, Cái Vận Thông lại cung cung kính kính đưa trả phong
thư, nói:
-
Ty chức đã sắp xếp xin mời đại nhân và phu nhân lên đường.
Nhan
Liệt nói:
-
Cần gì như thế, ta thích yên tĩnh, các ngươi đừng tới quấy rầy.
Nói
xong sa sầm mặt. Cái Vận Thông và Thượng Văn vội nói:
-
Dạ, dạ? Đại nhân còn cần gì xin cứ sai khiến để bọn ty chức được kính biếu.
Nhan
Liệt lắc đầu không đáp, xua xua tay mấy cái. Cái Phương hai người vội dẫn đám
nha dịch rút lui. Tên tiểu nhị kia vốn đã sợ tái mặt, nhờ chưởng quỹ dắt tới tạ
tội với Nhan Liệt, chỉ xin được tha chết, bị đánh vài mươi gậy cũng cam lòng.
Nhan Liệt lấy một nén bạc trong mâm ném xuống đất cười nói:
-
Không sao, ngươi cút mau đi cho ta.
Tên
tiểu nhị ấy hoảng sợ không dám tin, viên chưởng quỹ thấy Nhan Liệt không có ác
ý, sợ y nổi giận vội nhặt nén bạc, kế vừa đi vừa ngoảnh lại, đưa tên tiểu nhị
ra khỏi phòng.
Bao
Tích Nhược nãy giờ tâm thần bất định, hỏi:
-
Phong thư kia có phép thuật gì vậy? Tại sao các quan nhìn thấy lại sợ hãi như
thế?
Nhan
Liệt cười đáp:
-
Vốn ta không quản được họ nhưng bọn quan lại ấy cũng rất vô dụng. Triệu Khuếch
dùng loại bị thịt như thế làm quan mà không mất nước thì thật không còn đạo lý
gì nữa.
Bao
Tích Nhược nói:
-
Triệu Khuếch là ai?
Nhan
Liệt nói:
-
Thì là vua Ninh tông đương kim hoàng đế.
Bao
Tích Nhược hoảng sợ vội nói:
-
Nói nhỏ chứ! Tên của thánh thượng sao lại gọi bừa như thế?
Nhan
Liệt thấy nàng lo lắng cho mình thì rất cao hứng, cười nói:
-
Ta gọi thì không sao. Tới phương Bắc rồi, chúng ta không gọi y là Triệu Khuếch
thì gọi bằng gì?
Bao
Tích Nhược nói:
-
Phương Bắc à?
Nhan
Liệt gật gật đầu, đang định lên tiếng, đột nhiên ngoài cổng có tiếng vó ngựa
rất gấp, mấy mươi kỵ mã đã dừng lại ở cổng khách điếm.
Bao
Tích Nhược sợ đến nỗi trên mặt không còn chút huyết sắc, nghe tiếng vó ngựa lập
tức nghĩ tới việc quan binh đuổi bắt đêm trước, sắc mặt lập tức biến thành
trắng bệch. Nhan Liệt thì cau mày một cái, dường như có vẻ không thích. Chỉ
nghe tiếng bước chân, tiếng xô bàn ghế rồi có mấy mươi tên quân sĩ mặc áo bạc
tiến vào hậu viện, nhìn thấy Nhan Liệt người nào cũng lộ vẻ vui mừng, đồng
thanh kêu lên:
-
Vương gia?
Rồi
quỳ xuống làm lễ. Nhan Liệt mỉm cười nói:
-
Rốt lại các ngươi cũng tìm tới được.
Bao
Tích Nhược nghe họ gọi y là vương gia lại càng kinh ngạc, chỉ thấy đám đại hán
ấy đứng lên, người nào cũng lưng hùm vai gấu, vô cùng hùng tráng. Nhan Liệt xua
xua tay nói:
-
Ra ngoài cả đi!
Đám
quân sĩ đồng thanh vâng dạ rồi xếp hàng một đi ra. Nhan Liệt quay qua Bao Tích
Nhược nói:
-
Nàng thấy đám thuộc hạ của ta so với quân Tống thì thế nào?
Bao
Tích Nhược ngạc nhiên nói:
-
Chẳng lẽ họ không phải là quân Tống sao?
Nhan
Liệt cười nói:
-
Bây giờ ta nói thật với nàng, đó đều là tinh binh của Đại Kim quốc!
Nói
xong buông tiếng cười rộ, dáng vẻ vô cùng đắc ý. Bao Tích Nhược run run nói:
-
Vậy thì.., ngươi... ngươi cũng là...
Nhan
Liệt cười nói:
-
Không giấu gì nương tử, họ của tại hạ còn có một chữ Hoàn phía trước, tên thì
còn có một chữ Hồng phía trước. Tại hạ là Hoàn Nhan Hồng Liệt, vương tử thứ sáu
của Đại Kim, người được phong là Triệu vương chính là kẻ hèn này.
Bao
Tích Nhược từ nhỏ nghe cha nói chuyện nước Kim giày xéo sơn hà Đại Tống ra sao,
hoàng đế Đại Tống bị họ bắt đi không thả về ra sao, bách tính ở phương Bắc bị
quân Kim tàn sát ra sao, từ khi được gả cho Dương Thiết Tâm, chồng nàng lại còn
căm ghét người Kim hơn, nào ngờ người đi liền với mình suốt mấy hôm nay lại là
vương tử nước Kim, qua cơn hoảng sợ thì nói không nên lời.
No comments
Post a Comment