ANH HÙNG XẠ ĐIÊU - CHƯƠNG 10 - KIM DUNG - TRUYENHOANGDUNG
ANH HÙNG XẠ ĐIÊU
Tác giả: Kim Dung
Thể loại: Kiếm hiệp
CHƯƠNG 10: TAI HỌA BẤT NGỜ 10
Lúc
ấy bèn cao giọng gọi:
-
Huynh đệ, đừng đánh nữa, chúng ta theo họ về phủ thôi.
Dương
Thiết Tâm sửng sốt, cầm thương quay lại. Tên võ quan cầm đầu hạ lệnh ngừng bắn,
sai quân sĩ vây quanh, gọi:
-
Ném binh khí cung tên xuống, sẽ tha cho các ngươi khỏi chết.
Dương
Thiết Tâm nói:
-
Đại ca, đừng trúng kế của chúng.
Quách
Khiếu Thiên lắc lắc đầu, buông đôi kích xuống đất. Dương Thiết Tâm thấy vợ sợ
đến mức hoa dung thất sắc, trong lòng bất nhẫn, thở dài một tiếng cũng ném
trường thương và cung tên xuống đất Quách Dương hai người binh khí cung tên vừa
rời khỏi tay, hơn chục mũi trường mâu đã lập tức chĩa vào sát bốn người. Tám
tên lính bước lên, hai người hầu hạ một người, trói quặt tay bốn người ra sau
lưng. Dương Thiết Tâm ha hả cười nhạt, ngẩng đầu không đếm xỉa gì tới. Tên võ
quan cầm đầu giơ roi ngựa lên, roạt một tiếng đánh vào mặt Dương Thiết Tâm,
chửi:
-
Phản tặc to gan, quả thật ngươi không sợ chết à?
Nhát
roi ấy đánh trúng từ trán tới cằm y, để lại một vết đỏ dài. Dương Thiết Tâm tức
giận nói:
-
Giỏi lắm, ngươi tên gì?
Tên
võ quan kia càng lữa đổ thêm dầu, vung roi đập như mưa, quát:
-
Lão gia đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, họ Đoàn tên Thiên Đức là chữ trong
câu Thượng thiên hữu hiếu sinh chi đức (Trời cao có đức hiếu sinh), nhớ kỹ
chưa? Ngươi tới gặp Diêm vương mà đưa cáo trạng.
Dương
Thiết Tâm không hề né tránh, trợn mắt nhìn chằm chặp vào y.
Đoàn
Thiên Đức quát:
-
Lão gia trên trán có vết đao, trên mặt có dấu ấn, nhớ cho kỹ đấy!
Nói
xong lại đánh một roi. Bao Tích Nhược thấy chồng chịu khổ như thế, khóc nói:
-
Y là người tốt, không làm chuyện gì xấu Tại... tại sao ngươi lại đánh người như
thế? Tại... tại sao ngươi không chịu nói lý lẽ?
Dương
Thiết Tâm phun một bãi nước bọt, chách một tiếng trúng giữa mặt Đoàn Thiên Đức.
Đoàn Thiên Đức cả giận, tuốt yêu đao ra quát:
-
Cứ giết thằng phản tặc nhà ngươi trước đã!
Rồi
vung đao chém thẳng xuống. Dương Thiết Tâm tránh qua một bên, nhưng hai tên lính
cầm trường mâu hai bên cứ ấn mũi mâu vào hai bên sườn y. Đoàn Thiên Đức chém
một đao, Dương Thiết Tâm không sao né được đành lui mau về phía sau. Gã Đoàn
Thiên Đức này cũng có mấy phần võ nghệ, một đao chém không trúng lại chém tiếp
một đao nữa, thanh đao của y là đao răng cưa nhát đao ấy chém rách một đường
trên tay trái Dương Thiết Tâm, tiếp theo đao thứ hai lại chém tới.
Quách
Khiếu Thiên thấy nghĩa đệ bị nguy hiểm đột nhiên vọt ra, phóng chân đá vào mặt
Đoàn Thiên Đức. Đoàn Thiên Đức giật nảy mình, rút đao về đỡ. Quách Khiếu Thiên
tuy hai tay bị trói nhưng công phu cước pháp cao cường, thân hình chưa rơi tới
đất, chân phải lại phóng ra đá trúng sườn Đoàn Thiên Đức. Đoàn Thiên Đức trúng
đòn đau quá vô cùng tức giận, gầm lên:
-
Loạn thương đâm chết nó đi? Quan trên phân phó rồi, nếu phản tặc chống cự thì
giết chết không có tội.
Đám
quân sĩ nhấc mâu nhất tề đâm tới. Quách Khiếu Thiên song cước liên tiếp đá ngã
mấy tên, nhưng rốt lại hai tay bị trói, cử động không được linh hoạt, né người
tránh qua trường mâu, Đoàn Thiên Đức từ phía sau sấn tới giơ đao chém xuống, sả
đứt cánh tay phải y.
Dương
Thiết Tâm đang ra sức bứt dây trói, lúc nguy cấp không sao cởi được, đột nhiên
thấy nghĩa huynh bị thương ngã xuống, trong lòng vô cùng đau đớn, không biết từ
đâu nảy sinh một sức mạnh phi thường, quát lớn một tiếng, dây trói đứt tung,
vung quyền đánh ngã một tên lính, cướp lấy một thanh trường mâu, triển khai
thương pháp Dương gia, lúc ấy đúng là một người liều mạng, vạn người khôn địch.
Trường mâu vung lên lập tức đâm ngã hai tên lính. Đoàn Thiên Đức thấy tình hình
không hay bèn lui ra trước. Dương Thiết Tâm lúc đầu còn có chút kiêng dè, không
dám giết chết quan quân, đến lúc ấy thì bất chấp tất cả, đâm đông đập tây,
trong khoảnh khắc giết chết vài người. Đám quan quân thấy y hung dữ, trong lòng
đều run sợ, kêu lên một tiếng, bỏ chạy tán loạn. Dương Thiết Tâm cũng không
đuổi theo, đỡ nghĩa huynh dậy, chỉ thấy chỗ cánh tay bị đứt của y máu phun như
suối, toàn thân đẫm máu, bất giác ứa nước mắt. Quách Khiếu Thiên cắn chặt răng,
nói:
-
Huynh đệ, đừng lo cho ta... chạy, chạy mau đi!
Dương
Thiết Tâm nói:
-
Ta đi cướp ngựa, liều mạng cứu anh cùng chạy.
Quách
Khiếu Thiên nói:
-
Đừng... đừng...
Rồi
ngất đi luôn. Dương Thiết Tâm cởi áo định băng bó cho nghĩa huynh, nhưng nhát
đao ấy của Đoàn Thiên Đức sả từ cánh tay vào ngực, vết thương kéo dài suốt nửa
người lại không sao băng bó. Quách Khiếu Thiên dần dần tỉnh lại, nói:
-
Huynh đệ, ngươi đi cứu vợ và chị dâu ngươi, ta... ta... thì không cần đâu...
Nói
xong tắt hơi chết luôn. Dương Thiết Tâm và nghĩa huynh tình như cốt nhục thấy y
chết thảm, trong lòng bi phẫn, chợt trong óc lóe lên một tia sáng, nghĩ tới lúc
hai người kết giao từng thề "Chỉ mong được chết cùng ngày cùng tháng cùng
năm", ngoảnh đầu nhìn quanh thì vợ mình và Quách đại tẩu trong lúc hỗn
loạn không biết đã chạy đi đâu Y cất tiếng gọi lớn:
-
Đại ca, ta đi báo thù cho anh?
Rồi
cầm mâu xông vào đám quan quân chém giết. Lúc bấy giờ quan quân đã bày thành
đội ngũ, Đoàn Thiên Đức phát lệnh, tên bắn tới rào rào.
Dương
Thiết Tâm hoàn toàn bất chấp, gạt tên xông mau vào. Một tên võ quan vung đại
đao đón đường chém xuống, Dương Thiết Tâm thân hình nghiêng đi một cái đột
nhiên lăn vào dưới bụng ngựa. Tên võ quan kia một đao chém trượt, đang kìm ngựa
lại thì hậu tâm đã bị một mâu đâm suốt qua.
Dương
Thiết Tâm hất cái xác ra nhảy lên lưng ngựa, vũ động trường mâu.
Đám
quan quân không dám đón đánh, bỏ chạy tứ tán. Y xung sát một hồi, chỉ thấy một
tên võ quan ôm một người phụ nữ cười trên ngựa phi nhanh.
Dương
Thiết Tâm phi thân xuống ngựa, vung mâu đập ngã một tên lính, cướp lấy cung tên
trong tay y, dưới ánh lửa nhắm thật đúng con ngựa của tên võ quan kia, vù một
tiếng phóng tên ra, trúng vào mông ngựa, con ngựa chúi hôn về phía trước, hai
người ngồi trên ngựa cũng lăn xuống đất.
Dương
Thiết Tâm lại bắn thêm một phát giết chết tên võ quan rồi cầm thương xông qua,
chỉ thấy người phụ nữ ấy lồm cồm dưới đất bò dậy, chính là vợ mình.
Bao
Tích Nhược vừa nhìn thấy chồng, vừa mừng vừa sợ, lao vào ôm chầm lấy y. Dương
Thiết Tâm hỏi:
-
Đại tẩu đâu?
Bao
Tích Nhược đáp:
-
Phía trước, bị... bị... quan quân bắt đi rồi!
Dương
Thiết Tâm nói:
-
Nàng chờ ở đây, để ta đi cứu chị ấy.
Bao
Tích Nhược hoảng sợ nói:
-
Phía sau lại có quan quân đuổi tới kìa!
Dương
Thiết Tâm quay đầu nhìn, quả thấy một đám quan quân cầm đuốc tràn tới. Dương
Thiết Tâm nghiến răng nói:
-
Đại ca chết rồi, ta bất kể thế nào cũng phải cứu được đại tẩu, bào toàn giọt
máu của Quách gia. Chỉ cần trời thương, thì ta với nàng rồi đây sẽ có ngày gặp
lại. Bao Tích Nhược nắm chặt tay áo chồng liều chết không buông, khóc nói:
-
Chúng ta vĩnh viễn không thể chia lìa, chàng đã nói rồi, chúng ta cho dù phi
chết cũng chết một chỗ! Có đúng không? Chàng đã nói thế mà!
Dương
Thiết Tâm trong lòng chua xót, ôm chặt vợ vào lòng rồi dứt khoát gỡ hai tay
nàng ra, cầm mâu đuổi lên phía trước, chạy được mười bước quay đầu nhìn lại,
chỉ thấy vợ khóc lăn ra trong đám bụi đất phía sau quan quân đã xông tới sát
người nàng. Dương Thiết Tâm đưa tay áo lau nước mắt, mồ hôi và máu trên mặt, bỏ
hết chuyện sống chết ra ngoài, chỉ mong cứu được Lý thị, bảo toàn dòng dõi của
nghĩa huynh, đuổi theo một hồi lại đoạt được một con ngựa, bắt được một tên
lính tra hỏi, biết được Lý thị đang ở phía trước.
Y
phóng ngựa đuổi mau, chợt nghe trong cánh rừng ven đường có tiếng phụ nữ khóc
lớn, vội vàng kéo cương ngựa quay lại xông vào rừng, chỉ thấy Lý thị hai tay đã
cởi trói, đang đánh nhau với hai tên lính. Nàng là con gái nhà nông, thân thể
khỏe mạnh, tuy không biết võ công nhưng lúc bấy giờ liều mạng chống trả cũng có
thêm một phần sức mạnh, hai tên lính kia vừa cười vừa chửi nhưng nhất thời cũng
không làm gì được nàng. Dương Thiết Tâm cũng không buồn lên tiếng, xông vào đâm
mỗi tên một mâu, giết chết hai tên lính, đỡ Lý thị lên yên ngựa, hai người cùng
cưỡi quay lại tìm vợ.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment