TRUYỆN NGÔN TÌNH - MẸ ĐỘC THÂN TUỔI 18 CHƯƠNG 18
MẸ ĐỘC THÂN TUỔI 18
Tác giả : Cơ Thủy Linh
Thể Loại: Ngôn tình, HE
PHẦN 2 : TRẢI NGHIỆM BAN ĐẦU
CHƯƠNG 18:
Cô thấp giọng đứt quãng lẩm
bẩm lại làm cho hắn cảm giác được trong ngực giống như bị vật nặng hung hăng
đánh lên.
Đột nhiên hắn đứng lên, bực
bội hô lớn:
“Được rồi, ta không muốn nghe những lời nhảm nhí này của cô nữa. Nếu
như cô không muốn bị bán đi thì cũng đơn giản thôi, chỉ cần cô thừa nhận mình
chỉ là loại không ai cần, mặt khác tỏ ra nhu thuận một chút, có thể làm được
không?”
Giai Ngưng lại thống khổ
cắn môi, quỳ gối bên cạnh sopha, tùy ý để mặc nước mắt tuôn rơi.
Cô làm gì có quyền cự tuyệt,
cô chỉ có thể tiếp nhận. Cô khẽ buông cánh môi ra, hấp tấp lấy lại hơi thở, lau
lau nước mắt.
“Thiếu gia, từ nay về sau tôi nhất định sẽ thật biết điều!”
Nghe được lời nói chịu
thua của cô, tâm tình của hắn lập tức tốt lên rất nhiều.
Bất quá, điều này còn
chưa đủ làm cho hắn triệt để thoả mãn...
Bằng cảm giác, chậm rãi
xoa xoa khuôn mặt mềm mại của cô, dọc theo những giọt nước mắt còn đọng lại
trên má, khơi gợi lên cằm của cô.
Giai Ngưng trong nháy mắt
bị ép ngẩng đầu lên, tất cả hô hấp đều bị người đeo kính đen trước mắt cướp đi.
Đó là một khuôn mặt rất đẹp
trai đang tức giận, phảng phất giống như vương tử từ trong sách đi ra.
Khuôn mặt hắn, không có một
chút tỳ vết nào. Lần đầu tiên cô chứng kiến có một người đàn ông có làn da làn
da nhẵn nhụi, sáng bóng như thế này.
Tuy mắt của hắn lại bị cặp
kính râm che khuất, nhưng lại không thể che dấu hết ngũ quan như tượng điêu khắc
của hắn. Cái mũi của hắn rất cao, thẳng tắp khiến khuôn mặt của hắn còn đẹp hơn
cả minh tinh trên màn ảnh.
Hắn khẽ nhếch cặp môi mỏng lên khiến vẻ lạnh
lùng được khắc họa sâu hơn. Thành thật mà nói, hắn thật sự làm cho người ta
không nỡ dời ánh mắt đi chỗ khác.
Những người đàn ông đẹp
trai trên đời này không hiếm, nhưng lại không có một người nào, không có một
người nào đẹp trai như vậy. Đó chính là vẻ đẹp cao quý mang theo khí thế áp bức
người khác, tuyệt đối là loại người chỉ có thể từ xa ngắm nhìn!
Ánh mắt cô có chút mơ hồ,
nhưng rất nhanh đã ý thức được sự si mê của mình, vội vàng quay mặt đi chỗ
khác.
Trời ạ ——
Người đàn ông trước mắt
này muốn đem chính mình bán đi, cô như thế nào còn có thể ngu ngốc ~ si mê hắn!
Giai Ngưng lại trong lòng
hung hăng chửi mình, nhắc nhở chính mình.
Đường Hạo xiết chặt cằm
Tiểu Ngưng, lạnh lẽo mở đôi môi mỏng ra, tà ác mở miệng nói:
“Miệng đáp ứng đơn
giản như vậy nhưng có thể không làm được đâu”.
“Thiếu gia muốn như thế
nào? Thiếu gia muốn tôi làm như thế nào tôi đều đáp ứng”
Giai Ngưng bắt lấy ống
tay áo hắn, cố lấy dũng khí nói ra.
Hiện tại đã không còn bị
bán đi, như thế thì không còn chuyện gì bết bát hơn nữa rồi!
Hắn khơi gợi khóe môi,
tàn nhẫn ra lệnh:
“Vậy cô trước lớn tiếng thừa nhận, ngày hôm qua cô đã giả vờ,
giả vờ đơn thuần!”
Giai Ngưng lại hoảng sợ mở
to hai mắt, không dám tin người đàn ông đẹp trai trước mắt sẽ lại hạ mệnh lệnh
tàn khốc như vậy.
“Không phải” Cô vô ý thức
lên tiếng phủ nhận.
Đường Hạo buông cằm cô
ra, tức giận hô lớn:
“Chưa gì đã cãi lại ngay được rồi, vậy tôi đành đem cô bán
đi vậy”
“Không được”
Giai Ngưng
bén nhọn cắt đứt lời của hắn, hai hàng nước mắt nóng hổi đồng thời chảy xuống.
“Tôi nói, tôi nói là được chứ gì...”
Đường Hạo tiến lên trước
vài bước, sau khi ngồi vào trên sopha, hai chân khoát lên bàn trà phía trước.
“Nói đi!”
Nhìn thấy bộ dáng ngạo mạn
của hắn, nước mắt trên mặt Giai Ngưng lại càng nhiều hơn.
Hai cánh môi khẽ mở,nhưng
lại không phát ra được thanh âm nào.
“...”
Đợi một hồi lâu mà không
nghe được lời nói của cô, trên gương mặt Đường Hạo đã xuất hiện sự bực bội.
“Ta
không có thời gian để đùa với cô đâu”.
“Tôi… tôi, ngày hôm qua
tôi đều là giả bộ, giả bộ đơn thuần”
Giai Ngưng che lỗ tai của mình lại, hô lớn
như một người bị bệnh tâm thần.
Nước mắt tuôn chảy như
mưa, dọc theo cái mũi nhăn lại chảy xuôi xuống.
Trong nháy mắt, gương mặt
của cô hết trắng bệch lại biến thành hồng, bất quá hồng rồi lại trở về trắng bạch.
Lúc thừa nhận mình giả vờ
thì cô cảm giác trong não mình một mảnh cuồng oanh loạn tạc, thần kinh toàn
thân đều đau đớn kịch liệt.
Cô trong lòng một lần lại
một lần điên cuồng gào thét, cô không phải, không phải...
Cô là một cái cô gái tốt!
Cô thật lâu bịt lấy lỗ
tai, nhắm mắt lại, giống như đà điểu muốn chạy trốn khỏi cái thời khắc khuất nhục
vừa qua. Không nghĩ phải đối mặt với cái người vừa vũ nhục cô, không muốn xem vẻ
mặt hèn mọn của hắn.
Trốn tránh, là điều duy
nhất mà cô có thể làm lúc này.
Mặt trời ngoài cửa sổ bị một tầng mây đen dày
đặc che khuất, rất nhanh, giữa trời mùa hạ nổi lên cơn mưa nhỏ ….
No comments
Post a Comment