TRUYỆN NGÔN TÌNH - MẸ ĐỘC THÂN TUỔI 18 CHƯƠNG 17
MẸ ĐỘC THÂN TUỔI 18
Tác giả : Cơ Thủy Linh
Thể Loại: Ngôn tình, HE
PHẦN 2 : TRẢI NGHIỆM BAN ĐẦU
CHƯƠNG 17:
Tiểu Ngưng buông ra cánh
môi, đôi mắt hạnh trợn to chứa đầy nước mắt nhưng con ngươi co lại, đồng thời
hét lên vài tiếng.
Tiếng kêu của cô đầy dẫy
hoảng sợ cùng tê tâm liệt phế.
Loại này theo trong nội
tâm đến tra tấn thân thể tàn khốc làm cho tuổi mười bảy của cô gái này không được
thừa nhận rồi còn phải chịu đựng.
“Hừ. cô nhịn không được
khoái hoạt phải hét to. Tôi biết thừa cô rất thích trò chơi nhục dục này!”
Đường
Hạo cười nhẹ nói, nụ cười chứa đầy sự miệt thị.
Hắn nói điều đó với một
cô gái mà không cần quan tâm.
Đau đớn kịch liệt đã làm
cho cô không thể nói chuyện, trong thâm tâm chỉ có thể không ngừng gào thét
điên cuồng:
“Không đúng! Không đúng!”
Dùng sức lấy mạnh kình lực
luật động, hắn dùng sức bắt lấy cằm của cô lục lọi mút ở môi cô, dùng sức cắn
nuốt sạch hơi thở của cô.
Tất cả cảm quan của Tiểu
Ngưng đều tập trung ở hắn, cường mà hữu lực chạy nước rút từ chỗ mang đến trong
đau đớn.
Khi hắn gầm nhẹ thở gấp, cô thét lên nức nở nước
mắt tuôn ra không ngừng, một tầng lại một tầng không dứt.
Môi của cô bị hắn chà đạp
sưng đỏ chảy máu. Máu tươi – hương vị này trong miệng của cô lan tràn cùng
trong miệng cùng đắng cay hòa hợp cùng một chỗ.
Cô lại chỉ có thể đem
chúng nó nuốt trở lại trong bụng mình.
Hắn hung hăng nắm chặt
cô, thô bạo kéo ra đưa vào, một giọt máu đỏ chảy ra tại nơi sâu kín của cô.
Vì bị mù nên Đường Hạo
căn bản thể nhìn thấy việc nàng đúng là một cô gái thuần khiết.
Hắn không nghĩ đến cái
này nữ hài sẽ như thế mẫn cảm Uyển Như xử nữ loại mỗi một lần xông tới đều cảm
giác được rõ ràng cô nói run rẩy!
Loại cảm giác phát ra, hắn
càng có nhiều dục niệm làm cho hắn gần như không thể khống chế được mình.
Cảm thấy sau khi hắn một
hồi sóng nhiệt, hắn rốt cục đình chỉ bất động.
Níu chặt chăn đơn tay, chậm
rãi buông lỏng các đốt ngón tay.
Cô âm thầm thở dài một
hơi, may mắn mình còn sống, vẫn chưa chết.
Đã xong?
Cô vừa mới toát ra nghĩ
đó thì hắn đem cô lật người như thể tuyên cáo không có ý định chấm dứt.
“Ha ha khó trách năm trăm
vạn mới mua được cô mua! Đáng giá, cô so với ta trước cái kia, chút ít nữ bằng
đều muốn lớn ~!”
Đường Hạo làm cho cô quỳ sấp trên mặt giường lớn một tay nắm
ở bờ eo của cô, một tay bừa bãi tiến vào nơi tư mật của cô.
Ngón tay chạm đến đến chất
dinh dính khiến hắn nhếch lên môi mỏng.
“Ha ha thật sự là quá nhạy cảm bây giờ
còn không ngừng tiết ra ‘khát vọng ta’ nhiều như thế này!”
Tiểu Ngưng quay đầu lại
nhìn qua giữa ngón tay của hắn tràn đầy máu đỏ tươi.
Vừa mới trở thành phụ nữ,
Tiểu Ngưng không thể chịu đựng được sự miệt thị của hắn, đành lên tiếng phân trần:
“Không phải, thứ mà tay anh đang dính chính là máu của em!”
Đằng sau từ ‘máu’ cô nói
rất nhỏ nhưng mặt mũi đã đỏ lên.
“Ha, ha!”
Hắn phảng phất
nghe được thiên đại chê cười loại, không che dấu chút nào, hắn cười nhạo nói:
“Chỗ này là máu của cô nữ? Cô thật đúng là dám cả gan lừa gạt người mù như
tôi!”
Hắn đem bàn tay dính đầy
máu hung hăng đè xuống gương mặt của cô, theo độ cong trên mặt nắm lấy cằm của
cô.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của
Tiểu Ngưng đã dính đầy của mình. Bộ dáng buồn cười cực kỳ nhưng để lại cho nhân
tâm đau nhức không thôi.
“Anh làm tôi đau đớn”
Tiểu Ngưng đau đớn kêu lên từng tiếng thống khổ. Hai tay dùng sức đẩy hắn nhưng
khí lực của cô thật sự có hạn, căn bản đẩy không nổi thân thể như bất động hắn!
Đường Hạo cũng không
buông lỏng lực đạo, thấp giọng giễu cợt nói:
“Đừng giả bộ như cô rất thuần khiết!
Tôi nói cho cô biết, đừng làm bộ dạng này với tôi! Chỉ làm cho tôi càng thấy
chán ghét phụ nữ! Nếu như cô quả thật là trinh nữ chẳng khác nào heo mẹ cũng biết
lên cây rồi!”
Bất ngờ một tiếng hét
chói tai vang lên khắp phòng, toàn thân Giai Ngưng đau đớn vì bị Đường Hạo một
cước đá xuống giường.
“Ngô, đau quá!”
Cô cắn
chặt môi dưới đau đớn giơ tay lên, thấy trong lòng bàn tay và trên ngón tay
mình dính đầy máu đỏ tươi.
Tay bị thương cảm giác thật
đau, nhưng trong lòng còn đau đớn hơn.
Tiểu Ngưng lại lần nữa hướng
đến chỗ vết thương một vòng mò tới một vật cứng rắn. Sau đó cô nhớ rõ trước đó
ly rượu bị hắn ném bể xuống sàn.
Hắn nâng hai tay dựa vào
hướng đầu giường đi ra ngoài, nhân tiện nói cho Lục Phong biết người của câu lạc
bộ đêm có thể đi!
Giai Ngưng từ trên mặt đất
đứng lên bất chấp toàn thân đang đau đớn khẩn trương hỏi:
“Thiếu gia sẽ không
bán tôi đi chứ?”
Đường Hạo cười nhạo một
tiếng xem như đáp lại lời của cô.
“Thiếu gia sẽ...?”
Giai
Ngưng định hỏi lại.
“Làm sao mà cô có thể ngu
xuẩn như vậy? Hay ta bán cô cho câu lạc bộ đêm thì cô mới vừa lòng sao?”
Đường
Hạo quay đầu lại theo hướng cô đang đứng hét lớn.
“Không, không phải!”
Giai Ngưng nhìn xuống nơi tư mật truyền đang đến đau đớn, cúi xuống nhặt lên
khăn tắm ném ở trên sàn nhà mặc vào người thật nhanh.
“Cám ơn thiếu gia!”
Buồn cười làm sao, cô lại
muốn “cảm ơn” đối với những tổn thương hắn đã gây ra cho cô.
Tựa ở đầu giường Đường Hạo
châm chọc đáp:
“Không cần cám ơn ta, là chỗ đó của cô thật căng, dường như rất
giống tiểu cô nương làm cho bản thiếu gia chơi rất tận hứng, cô hãy chăm sóc chỗ
đó của cô thật tốt, hi vọng cô có thể rất căng như vậy mực buộc lại ta”
Sau khi nói những lời
trào phúng ấy, hắn cuồng vọng cười to lên mấy tiếng.
Vừa nói lời cảm ơn hắn xong, Tiểu Ngưng đã thấy
hối hận trong lòng, thầm mắng mình. Cảm ơn hắn thật sự là dư thừa, ma quỷ vĩnh
viễn vẫn là ma quỷ.
No comments
Post a Comment