TRUYỆN NGÔN TÌNH - MẸ ĐỘC THÂN TUỔI 18 CHƯƠNG 11
MẸ ĐỘC THÂN TUỔI 18
Tác giả : Cơ Thủy Linh
Thể Loại: Ngôn tình, HE
CHƯƠNG 11:
Sau một thời gian dài bị
treo lơ lửng như vậy, Tiểu Ngưng có cảm giác máu trong người mình như đang ứ đọng,
không thể lưu thông được nên lâm vào tình trạng nửa mê nửa tỉnh. Nhưng với chút
ý chí cuối cùng Tiểu Ngưng không cho phép mình ngủ, cứ như vậy cô cố sống cố chết
mở mắt cho đến tận khi trời sắp sáng. Cảm giác được bản thân mình sẽ không bị
rơi xuống, cô mới yên tâm chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Nhưng bỗng dưng một âm
thanh ở xa vang vọng tới chỗ cô. Âm thanh gì đây? Tiểu Ngưng lại mở to mắt và lắng
tai nghe thật cẩn thận. Nhưng xung quanh cô bây giờ chỉ có tiếng lá cây xào xạc
cùng tiếng chim kêu, Tiểu Ngưng tự nhủ phải chăng mình quá khẩn trương nên sinh
ra ảo giác?
Đang lúc Tiểu Ngưng tự nhủ
thầm với bản thân như vậy thì một tiếng thét chói tai của một cô gái chui vào
tai cô.
“Ha ha…” Ngay sau tiếng
thét ghê rợn kia thì một tràng cười vang lại làm cho người ta có cảm giác được
cô gái kia đang giương miệng to đỏ ngòm như chậu máu. Lúc này, qua ô cửa sổ Tiểu
Ngưng nhìn thấy một thân ảnh chậm rãi xuất hiện nhưng bóng tối như bao phủ cô
gái đó làm cho Tiểu Ngưng thấy cảnh vật trước mặt mơ hồ.
Tiểu Ngưng cảm thấy
tóc gáy cũng như toàn bộ cơ thể mình đang nổi những lớp da gà thật dày, một lần
nữa thấy thân ảnh khủng bố của cô gái ấy khiến hai mắt Tiểu Ngưng lại càng mở
to hơn, tiếng cười, tiếng thét chói tai hơn trước vang lên, một luồng khí lạnh
như bao trùm lên khiến Tiểu Ngưng không kìm được từng giọt nước mắt cứ lã chã
rơi.
Thật lâu sau, khi những tiếng nức nở nghẹn ngào của Tiểu Ngưng cùng hòa
theo tiếng khóc của cô gái kia thì một tiếng thét chói tai nữa lại vang lên… Tiểu
Ngưng khẩn trương nuốt từng ngụm nước bọt cũng như hít lấy hít để không khí, tựa
hồ như việc người ta bảo rằng trên thế giới không có quỷ là điều giả dối ghê tởm
nhất!
Thế nhưng trong lòng cô không khỏi nghi ngờ khuôn mặt xanh nanh vàng vọt
kia trước mặt mình có phải quỷ hay không? Thân thể Tiểu Ngưng như cảm thấy như
có hồn ma đang bao quanh thân mình làm cho cô toàn thân ướt đẫm mồ hôi, quần áo
cũng trở nên ướt sũng nước. Cầu xin tha thứ là những gì bắt đầu hiện ra trong đầu
cô, nước mắt cũng cứ tuôn trào theo cảm xúc.
Bây giờ cô chỉ muốn mở miệng khóc
lóc cầu xin thiếu gia để từ bỏ tất cả mọi thứ, rồi nhanh chóng rời xa tất cả những
thứ đáng sợ này để trở về bên mẹ. Không, Tiểu Ngưng lại tự nhủ thầm, mình không
thể từ bỏ dễ dàng như thế. Nghĩ vậy Tiểu Ngưng cố gắng nhắm chặt mắt lại không
để ý tới âm thanh kia nữa. Ráng chịu đi, ráng chịu đi chỉ cần trời sáng là cô sẽ
thắng!
“Lục Phong anh đi nhìn xem
có phải là cô ta bị sợ quá nên ngất rồi không? Nếu như bị ngất đi thật thì đem
cô ta đánh thức rồi hỏi xem có muốn cầu xin tôi tha thứ thì cầu xin nhanh lên!”
Đường Hạo lớn tiếng nói, giọng điệu bướng bỉnh cùng bộ dạng bây giờ nếu cùng so
sánh với trẻ con thì không khác là mấy.
“Vâng!” Lục Phong lên tiếng, kéo chiếc cửa sổ
to sát đất đi đến sân thượng.
“Không tôi sẽ không cầu
xin tha thứ, tôi không sợ!” Ngữ khí kiên định từ bên ngoài truyền đến lỗ tai Đường
Hạo. Đường Hạo từ trên ghế salon cọ người đứng lên, hô to ra bên ngoài: “Lục
Phong, anh treo cái đồ ngu ngốc ở bên ngoài lên cao thêm nữa đi! Bổn thiếu gia
buồn ngủ rồi! Hi vọng sáng sớm ngày mai đồ ngu ngốc này sẽ biến thành cái xác
khô sau đó ném đi cho chó ăn!”
No comments
Post a Comment