TRUYỆN NGÔN TÌNH - MẸ ĐỘC THÂN TUỔI 18 CHƯƠNG 12
MẸ ĐỘC THÂN TUỔI 18
Tác giả : Cơ Thủy Linh
Thể Loại: Ngôn tình, HE
PHẦN 2 : TRẢI NGHIỆM BAN ĐẦU
CHƯƠNG 12:
Tối quá, thật tối... Cô rất
sợ bóng đêm…
Lục giai Ngưng trong vô ý thức lại càng lùi gần
về phía sau hơn nữa, làm cho cả lưng mình đều dán về phía đầu giường. Mà cũng bởi
vì động tác này của cô, làm cho không gian yên tĩnh trong phòng bị phá vỡ, vang
lên âm thanh xột xoạt…
“Ai ở trong phòng?”
Một
tiếng nói rét lạnh như băng đột ngột vang lên giữa màn đêm.
Lục Giai Ngưng cố gắng gồng
mình, hít thở thật sâu, tựa hồ như vậy sẽ làm cho chính mình an toàn hơn một
chút, ấm áp hơn một chút.
“Đáng chết, lên tiếng
đi!”
Lần này thanh âm chất vấn không còn bình tĩnh nữa, rõ ràng mang theo ngữ
khí không kiên nhẫn.
Chừng nửa phút hô hấp như
muốn ngừng lại, thân thể Lục Giai Ngưng như muốn mềm nhũn ra, dù rất sợ hãi
nhưng cô cũng không dám lên tiếng đáp lại. Căn phòng lại trở nên trầm tĩnh như
trước, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng hít thở dồn dập.
“Chết tiệt, là ai? Tại
sao lại không nói câu nào?”
Nương theo thói quen cùng trí nhớ, cậu thanh niên cố
gắng bước nhanh về bờ giường, nghe ngóng âm thanh đang phát ra, cuối cùng cũng
tóm được một người nào đó.
“A ——”
Lục Giai Ngưng
phát ra tiếng gào thê thảm, bàn tay nhỏ bé vô ý thức lấy tay che đầu. Lúc này,
Đường Hạo cái gì cũng không nhìn thấy, hắn chỉ có thể dùng tay sờ xung quanh, đến
khi cảm nhận được một cánh tay mềm mại cùng mái tóc trơn bóng mới buông Lục
Giai Ngưng ra. Trên đầu không hiểu tại sao lại đau nhức quá, Tiểu Ngưng chậm
rãi giữ lấy tay Đường Hạo. Tay của hắn, cứng quá... Một cỗ mùi thơm nhè nhẹ len
lỏi chui vào hơi thở của hắn... Mùi này, đích xác là mùi hương thuộc về phụ nữ...
Hóa ra, đây chính là “quà sinh nhật” mà cha đưa cho hắn sao?
Tuy đây đúng là một lễ vật
có chút ‘lớn mật’, nhưng không thể phủ nhận nó lại là một lễ vật rất ‘hữu dụng’.
Khóe miệng vốn lạnh nhạt giờ đây nhẹ nhàng dãn ra, nhưng không đủ độ ấm để tạo
nên một nụ cười, mà chỉ là thể hiện được sự trào phúng cực độ. Một cánh tay của
Đường Hạo mạnh mẽ tóm lấy một cánh tay của Lục Giai Ngưng, tay kia thì lại chạm
lên gương mặt nhỏ nhắn của cô, rồi nhanh chóng bắt lấy cằm cô.
“Tên cô là gì?
Nói đi?”
Giọng nói của hắn giống như ma quỷ đến từ địa ngục, vô cùng âm trầm, lạnh
lùng.
Cằm bị nắm quá mạnh khiến
Lục Giai Ngưng cảm thấy đau đớn. Tiểu Ngưng cố gắng giãy cằm ra chỗ khác, quay
mắt nhìn về phía người mang cảm giác áp bách kia. Chờ đợi một lúc lâu sau, Đường
Hạo cũng chẳng nghe được tiếng đáp lại, hắn mang theo giận dữ cùng mỉa mai nói:
“Cha ta thật kì lạ, lại tìm cho ta một người câm để ‘chơi đùa’. Ha ha, được
thôi, cô cũng không cần nói nhiều, chỉ cần có thể ‘ừ a a’ là tốt rồi!”
Nước mắt dọc theo gương mặt
của cô chảy đến lòng bàn tay hắn, ngón tay cảm giác một mảnh nóng ướt, vậy mà
chỉ đổi lấy sự châm chọc càng lớn hơn của Đường Hạo.
“Sao thế, chưa gì mà đã muốn
khơi gợi trò chơi tình thú sao? Cô muốn sắm vai ‘cô bé đáng thương’ sao? Cô muốn
cùng ta chơi trò này sao? Được thôi”.
Đã mười bảy tuổi nhưng Giai Ngưng lại căn bản
không hiểu rõ lời nói của hắn là có ý tứ gì, cũng không biết nên trả lời vấn đề
của hắn như thế nào.
“Ha ha”
Căn phòng tối đen
như mực lại phát ra tiếng cười âm lãnh, rồi đột ngột dừng lại như muốn dọa người
sợ hãi.
Đường Hạo càng tăng thêm
lực đạo giữ chặt lấy cằm Tiểu Ngưng, sau đó lạnh lùng đe dọa:
“Ta ghét nhất là
loại đàn bà dối trá, đã là kĩ nữ không ra gì rồi thì đừng có tỏ vẻ đáng thương,
như thế chỉ càng làm ta cảm thấy ghê tởm hơn thôi!”
Phụ nữ chỉ toàn là loại lăng loàn, không hề có
tình cảm chân thành. Chán ghét, cái này loại phụ nữ chảy nước mắt như thế này lại
càng dối trá hơn.
No comments
Post a Comment