TRUYỆN NGÔN TÌNH - MẸ ĐỘC THÂN TUỔI 18 CHƯƠNG 14
MẸ ĐỘC THÂN TUỔI 18
Tác giả : Cơ Thủy Linh
Thể Loại: Ngôn tình, HE
PHẦN 2 : TRẢI NGHIỆM BAN ĐẦU
CHƯƠNG 14:
"Cô muốn đi
đâu?"
Ngoài cửa vang lên tiếng nói lạnh ngắt như âm độ.
Lập tức thân thể của Tiểu Ngưng bị vác lên,
hai chân treo trên bầu trời. Kinh hoảng hét lên, cô biết chính mình đã bị bắt
được.
Tiểu Ngưng lại một tay
níu lấy cổ áo, một tay quờ quạng trước mặt người đàn ông lạnh lùng trước mắt.
"Thả tôi ra ——"
"Tôi chỉ làm theo lời
thiếu gia thôi!"
Sau khi hắc y nhân lạnh lùng nói qua câu đó, cũng không
nói thêm câu nào nữa, chỉ chằm chằm nhìn cô.
"Đáng chết, đem cô
ta nhốt vào tầng hầm ngầm cho ta!"
Từ cửa vang lên một giọng nói ra lệnh.
Căn phòng ẩm ướt âm u cuối
cùng cũng có chút ánh nắng mặt trời chiếu vào, cửa sổ mở ra mang theo ánh sáng
cùng bụi bay vào, dù chỉ chút ánh nắng thôi nhưng cũng đủ chiếu sáng căn phòng
ban đầu chỉ toàn một màu đen lạnh lẽo này.
Từ của sổ nhìn vào bên trong có thể thấy được
tình trạng căn phòng này, trong góc chất đống một ít đồ đạc gia đình cũ kĩ,
trên bề mặt đống đồ đạc đó tích đầy tro bụi dày đặc.
Chỉnh trang lại bộ quần
áo nhàu nhĩ đã bị tàn phá, Giai Ngưng mệt mỏi ngồi bệt trên sàn nhà. Chôn đầu
giữa hai chân, cằm chống đỡ tại hai đầu gối, đôi mắt ngập nước của cô tràn đầy
thống khổ.
Từ sau lần bị bắt xuống
sòng bạc dưới mặt đất, cô đã bị giam giữ ở những nơi tối tăm ẩm ướt giống như
thế này nhiều rồi, thế nên cô không còn sợ hãi như ban đầu nữa.
Cô chỉ là đang đợi, cứ lẳng
lặng đợi xem người kia sẽ xử trí cô như thế nào..
Hắn — —
Tiểu Ngưng lại lôi kéo vạt
áo cùng váy, trang phục của cô bị hắn xé toang rồi, nghĩ đến đó gương mặt đỏ hồng
lại nóng lên.
Cảm giác được quần áo thô
ráp đâm vào da thịt, thật sâu in dấu vào tận sâu bên trong giác quan của
mình...
Đây là lần đầu tiên cô bị
người ta đối xử như thế...
Chợt có âm thanh chìa
khóa cắm vào cửa, thanh âm kẹt cạch nhanh chóng vang lên. Có người đến đây, Tiểu
Ngưng lại ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa phòng.
Người đến chính là người
đàn ông áo đen trước kia đã đem cô nhốt vào nơi này, hình dáng ông ta lạnh lùng
y hệt như xã hội đen trên phim.
"Ra đi, người mua đã đến đây!"
Tiểu Ngưng lại hoảng sợ mở
to hai mắt, ngốc ngếch đứng tại chỗ, nhấm nuốt lời của hắn.
"Ông nói...
người mua... là thế nào?"
"Như cô mong muốn,
thiếu gia không thích cô nữa, quyết định đem cô sang tay cho câu lạc bộ
đêm!"
Gã bảo tiêu ngữ khí vững vàng hồi đáp.
"Cầu xin ông, đừng
làm như thế ——"
Tiểu Ngưng lùi về sau, dính sát vào vách tường, sắc mặt trắng
bệch không có chút huyết sắc nào.
Cô thật hối hận, cô không
nên xúc động đá người kia.
Bi ai trong lòng cô không
ngừng hối hận, đối mặt với một người đàn ông, tổng so với đối mặt một đống đàn
ông còn tốt hơn nhiều.
Cô thật sự là quá ngu ngốc,
quá đen đủi!
"Nhưng thiếu gia đã
không còn hứng thú với cô nên ít ra phải lấy lại chút tiền vốn!"
Gã bảo
tiêu áo đen đi về phía Giai Ngưng, một tay tóm lấy cô.
"Người muốn mua cô
bây giờ đang ở bên ngoài!"
Ngoài hành lang có hai
người đàn ông ước chừng hơn ba mươi tuổi đang đứng.
Một người thì xấu xí, có
bộ dạng hèn mọn bỉ ổi khiến người khác khinh bỉ. Người còn lại thì có khuôn mặt
cau có, thân hình to lớn.
Khi Tiểu Ngưng bị lôi ra,
người đàn ông xấu xí lại càng biểu lộ ra vẻ mặt khiến người khác chán ghét hơn.
Hai mắt hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng trẻo ửng hồng của Giai Ngưng, đói
khát liếm liếm môi dưới.
"Thật tuyệt vời, tao nhất định phải làm trước, nhất
định sẽ vô cùng sảng khoái!"
"Nếu làm thì cũng là
tao làm trước, sau mới có thể đến phiên mày!"
Người đàn ông to con lớn tiếng
hô, nước miếng văng khắp nơi.
Gã đàn ông xấu xí lui về
phía sau một bước, xoa tay nói:
"Mẹ nó, được rồi, tao đánh không lại mày,
đến lúc đó thì mày cứ trước đi, sau đó đến lượt tao!"
Nghe được lời nói hèn mọn
cùng bộ dạng bỉ ổi của bọn họ, Tiểu Ngưng nắm chặt gã bảo tiêu, trên mặt tràn đầy
nước mắt cầu khẩn nói:
"Xin ông đừng bán tôi đi, tôi không muốn làm kỹ nữ,
tôi chỉ mới mười bảy tuổi!"
Gã bảo tiêu áo đen nghe
thấy ba chữ ‘mười bảy tuổi’, động tác trở nên chần chờ. Cúi đầu xuống, cẩn thận
đánh giá cô gái này.
A ~~~ không, hẳn chỉ là một
đứa bé.
Đúng vậy, đứa bé này cùng
cháu của hắn tuổi không kém là bao nhiêu. Trên mặt vẫn còn sự lạnh lùng nhưng
có nhiều hơn chút ít đồng tình cùng không đành lòng.
"Cô đã làm cho thiếu
gia rất tức giận, ta cũng chỉ là nghe theo mệnh lệnh của thiếu gia thôi!"
"Đại thúc, van cầu
ông, xin ông hãy dẫn tôi đi gặp thiếu gia. Tôi sẽ cầu anh ta đừng bán tôi đi.
Tôi cái gì cũng có thể làm, tôi có thể làm công, giặt quần áo, nấu cơm, tôi cái
gì cũng sẽ làm!"
Nước mắt của Giai Ngưng lại không ngừng chảy xuôi xuống,
hai mắt đỏ bừng.
Thân hình nhỏ bé của cô
như lá mùa thu bay trong gió, run rẩy không ngừng.
Lục Phong đã làm việc nhiều
năm tại Đường gia, trên mặt lộ vẻ mặt không đành lòng.
"Ta sẽ dẫn cô đi gặp
thiếu gia!"
Làm cho một người tuổi giống
như cháu gái của mình bị bán đi, hắn cảm thấy không đành lòng.
Những giọt nước mắt cuối
cùng cũng ngừng chảy, Tiểu Ngưng dùng sức gật đầu.
"Tạ ơn đại thúc, tạ ơn
ông!"
Hai người đàn ông ở câu lạc
bộ đêm, mở to hai mắt hô:
"Này, có ý tứ gì, con bé này rốt cuộc là bán hay
không đây?"
"Các ngươi cứ lăn ra
bên ngoài, chờ!"
Lục Phong hung ác hét lên, trên mặt tràn đầy giận dữ đối
với hai tên hèn mọn này.
Hai chân được trở lại
trên mặt đất, Tiểu Ngưng theo sát bước chân của bảo tiêu, trong lòng bất an hướng
đến đại sảnh.
No comments
Post a Comment