TRUYỆN NGÔN TÌNH - MẸ ĐỘC THÂN TUỔI 18 CHƯƠNG 04

MẸ ĐỘC THÂN TUỔI 18

Tác giả : Cơ Thủy Linh
Thể Loại: Ngôn tình, HE

CHƯƠNG 04:


Bởi vì vừa rồi chỉ một mực muốn chạy về nhanh, cổ họng lại khô khốc vì khát nước, Tiểu Ngưng đến cửa chính đã không thể nói lên lời, chỉ có thể dùng sức vỗ vỗ cánh cửa to lớn.

Bang Bang —-

Người đâu ra mở cửa đi chứ, Tiểu Ngưng đang đứng thở phì phò, chỉ hận không thể xông vào phòng lập tức để uống thật nhiều, thật nhiều nước.
Ấn chuông đến nửa ngày, lại đập đập cánh cửa lớn mãi mà cũng chẳng thấy bóng dáng người nào. Quái lạ! Bình thường bên ngoài cũng có bảo vệ đứng trông mà sao hôm nay chẳng thấy ai cả là sao?

Uông –uông —- Harry đã nhanh chóng quen với người mua nó từ chiều rồi, nó cũng đi tới đi lui, lượn lờ vòng quanh cánh cửa quan sát động tĩnh.

Uông Uông Uông —- Có lẽ nó cũng cảm thấy mất bình tĩnh vì mãi chẳng thấy ai ra mở cửa cả, nó liên liên tục kêu, một tiếng sau so với một tiếng trước lại càng lớn hơn. Uông Uông Uông — Uông Uông Uông—

Tiểu Ngưng lại ra sức ấn chuông cửa, thấp thỏm nhìn vào bên trong.

Đợi một lúc lâu thật lâu sau, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần. Trên mặt cô lộ ra một nụ cười ngóng trông.

Đường Hạo tìm không thấy cô, có thể lại tức giận hay không?

Nhìn người đang tới gần, khuôn mặt Tiểu Ngưng đang đầy nét cười trong nháy mắt đông cứng lại. Đi đến mở cửa là một cô gái với trang phục đẹp đẽ như công chúa, mái tóc dài mượt, khuôn mặt xinh xắn giống như búp bê. Cả người cô gái ấy như ra phát hào quang của một nàng công chúa, làm cho Tiểu Ngưng đang mệt mỏi, tóc tai rối loạn cảm thấy tự ti, mặc cảm sâu sắc.

“Xin chào! Cô chính là hộ lý chăm sóc cho Đường Hạo ca ca phải không?!” Cô gái đứng cách cửa chính mỉm cười, lên tiếng chào hỏi Tiểu Ngưng, sau đó đi theo người bảo vệ mở cửa ra.

Tiểu Ngưng tay chân có chút luống cuống, nếu như cô không đoán sai thì cô gái này chính là vị hôn phu mà Đường tiên sinh đã chọn cho Đường Hạo? Một cỗ chất lỏng mang mùi vị chua xót phun lên cổ họng làm cho cô phát ra thanh âm khàn khàn. Đúng vậy! Cô hẳn là một người hộ lý, chỉ là nếu so với hộ lý thì cô còn làm những công việc mập mờ khác nữa…

Lại tiếp tục so sánh, giọng nói của cô khó nghe giống như tiếng răng cưa đối chọi với giọng nói dễ nghe, thánh thót của đối phương. Điều này khiến cô lại càng cảm thấy phiền muộn hơn.

“Hộ lý tiểu thư à, vừa rồi Đường ca ca nói không cho cô vào. Anh ấy không muốn nghe thấy giọng nói của cô!” Cô gái xinh đẹp vẻ mặt khó xử, đứng ngang trước cửa không cho người ở phía ngoài tiến vào.

Tiểu Ngưng lại ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ phòng ngủ của Đường Hạo, trong hai mắt đong đầy đau thương. Chẳng lẽ nhanh như vậy mà anh ấy đã yêu cô gái này rồi? Chẳng lẽ mình nhanh như vậy đã bị người khác thay thế? Dù là một tiếng “tạm biệt” mà anh ấy cũng lười nói với mình sao?

Tiểu Ngưng nâng mặt lên, đôi gò má mệt mỏi run rẩy yếu đuối nói: “Tiểu thư, xin cô cho tôi vào nhìn anh ấy một lát được không? Tôi có chút lời muốn nói, nói xong tôi sẽ đi ngay”.

Cô chỉ muốn chúc phúc cho hắn, hy vọng hắn từ nay về sau đều thuận lợi, hy vọng có ngày hắn sẽ lại được nhìn thấy ánh sáng.

Cô ~ thật sự muốn nhìn thấy hắn.

“Nhưng Đường ca ca nhờ tôi chuyển lời rằng công việc của cô đã kết thúc, cô có thể đi ngap lập tức!”. Cô gái lại tiếp tục mỉm cười nói, thoạt trông rất khờ dại, nhu thuận.

Đúng lúc này, có một người hầu mang theo một rương hành lý đi tới. Vị người hầu này chính là người do Đường gia đại trạch phái đến, cũng làm việc ở Đường gia nhiều năm rồi. Bởi vì ông Đường Lập sợ người hầu ở đây không cẩn thận đem quan hệ của Tiểu Ngưng và Đường Hạo nói ra sẽ khiến cho con dâu tương lai hiểu lầm nên hôm nay đã đổi toàn bộ người hầu và bảo vệ ở đây.

“Hộ lý tiểu thư, tất cả hành lý của cô đều ở đây. Không sớm thì muộn cô cũng phải rời đi, nên bây giờ nên đi sớm một chút.” Bà hầu gái dịu nhẹ khuyên nhủ.

Nhìn thấy hành lý để ngang trước cửa không để cho cô đi vào, Tiểu Ngưng lại cố nén chất lỏng nơi vành mắt chỉ chực rơi xuống. Nhưng đôi lông mi ẩm ướt lại bán rẻ cảm xúc chân thật của cô. Tiểu Ngưng lại nhìn lên gian phòng trên lầu 2, đôi mắt hàm chứa lệ ngồi chổm hổm xuống vỗ về chơi đùa với chú chó Labrador ngoan ngoãn rồi nói với cô gái: “Tiểu thư có thể giúp tôi đem chú chó này giao cho thiếu gia Đường Hạo được không? Nó rất biết điều lại thông minh nghe hiểu rất nhiều khẩu lệnh, sẽ làm cho cuộc sống của thiếu gia thuận tiện hơn. Được không? “

  
Cô tràn ngập khát vọng nhìn vị tiểu thư cao quý trước mắt, hy vọng cô gái ấy cũng sẽ yêu quý chú chó lông vàng Harry này.

“Chú chó mới đáng yêu làm sao!” Cô gái ngồi xổm xuống, dịu dàng vỗ về bộ lông mềm mượt của Harry. “Nó tên là gì vậy? Bộ lông của nó thật trơn mượt! “

Tiểu Ngưng đã yên tâm khi thấy cô gái này cũng thích chú Harry. “Nó gọi là Harry. Harry à, đây là chủ nhân mới của mày, mày phải nghe lời cô ấy nhé. “

Nghe thấy lời của cô, Harry quay đầu nhìn về phía vị tiểu thư đang vuốt ve nó. Harry thật sự là một con chó biết điều, chịu khó đi cùng với cô từ nơi xa như thế về đây.Tuy chỉ là một buổi chiều ngắn ngủi ở chung nhưng cô cũng không nỡ rời khỏi chú chó đáng yêu này.

Tiểu Ngưng lại lưu luyến chạm vào bộ lông của nó, sau đó đứng dậy, không dám nhìn nó nữa mà đem sợ dây thừng đưa cho cô gái. “Tiểu thư, Harry giao cho cô, mong cô chăm sóc nó cẩn thận”.

Kì thật cô muốn nói cô mong cô gái này sẽ chiếu cố tốt cho Đường Hạo thay cô. Nhưng cô chỉ là một hộ lý nhỏ nhoi, sao có tư cách nói những lời này! Cô gái rụt rụt bả vai hướng Tiểu Ngưng mỉm cười. “Yên tâm đi, Harry đáng yêu như thế, tôi nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt. Hộ lý tiểu thư, cô có muốn tôi gọi cho cô một chiếc taxi không?” Cô gái quan tâm hỏi.

Từng dòng suy nghĩ trong đầu Tiểu Ngưng bắt dầu bị trùng xuống khi nhìn đống hành lý ngổn ngang. “Không cầu đâu, đi đến phía trước là tôi có thể gọi được xe rồi. Cám ơn cô. Tạm biệt.”

“Tạm biệt” Câu nói vừa phát ra là thời điểm cô không thể khống chế được những giọt nước mắt của mình.

 Tiểu Ngưng lại buông lỏng thân thể, tùy ý để những giọt nước mắt nóng hổi chảy dọc theo khuôn mặt, tầm mắt của cô trở nên mơ hồ, dần dần đã không thể nhìn rõ đường phía trước. Cô chỉ biết hướng phía trước mà lê những bước chân chậm chạp, cứ mỗi bước đi lẫn vào trong bóng tối cô lại càng cảm thấy cô đơn hơn.

Nhìn người đã đi xa, cô gái xinh đẹp với vẻ mặt ngọt ngào đột nhiên lộ ra biểu tình hèn mọn. Cô phảng phất như từ hành ảnh thiên sứ đáng yêu biến thành ác ma. “Lôi con chó này đi, giết chết nó ngay lập tức, cấm không được kẻ nào nhắc đến chuyện này nữa”.

Cô cầm chiếc dây thừng trong tay giao cho bảo vệ, trên mặt tràn đầy chán ghét. Cô ghét nhất là chó, bẩn thỉu như thế mà dám tiếp cẩn bổn tiểu thư sao!

Harry ngoan ngoãn hiền lành cứ như vậy bị bảo vệ mang đi rời xa khu dân cư.

Ngồi ở trong phòng, Đường Hạo nâng ly rượu lên, khuôn mặt biểu lộ ý tự giễu. Haha, đàn bà quả nhiên đều là loại lừa đảo, không thể nào tin được.

Chân trước còn cùng hắn cam đoan vĩnh viễn sẽ không bao giờ phản bội lại hắn, chân sau đã cầm chi phiếu rời đi.

Haha, Tốt lắm, tốt lắm, hắn quả thật rất ngốc khi đã yêu cô rồi mới biết được cô là loại người tham lam.

Lục Giai Ngưng chỉ là đồ chơi mà bất cứ đồ chơi nào cũng có thể thay thế cô, người đàn bà này không thể khiến hắn thương tâm.

Hắn một tay hất đổ ly rượu xuống mặt đất, trực tiếp vớ lấy chai rượu đổ chất lỏng vào miệng.


No comments

Powered by Blogger.