TRUYỆN NGÔN TÌNH - MẸ ĐỘC THÂN TUỔI 18 CHƯƠNG 03
MẸ ĐỘC THÂN TUỔI 18
Tác giả : Cơ Thủy Linh
Thể Loại: Ngôn tình, HE
CHƯƠNG 03:
Khi Tiểu Ngưng nhíu nhíu
cái mũi đỏ bừng, khẽ cúi đầu xuống thì là lúc nước mắt trong suốt tuôn rơi
không ngừng xuống đất. “Tôi không cần cám ơn.”
Nói xong cô xoay người muốn
đi ra! Thực sự muốn đi khỏi nơi này ngay lập tức!
Thế nhưng Đường Lập đã
nhanh chóng đi đến trước mặt cô, chân thành nói: “Cô hãy nhận lấy đi bởi vì chắc
chắn sẽ có lúc cô cần đến!”. Ông ít nhiều biết rằng gia cảnh cô bé này rất lầm
than, nếu như không phải bởi vì tiền cũng sẽ không bị người trong nhà bán cho
câu lạc bộ đêm.
“Hơn nữa kể cả cô không
tiếp nhận số tiền này thì từ nay về sau cô cũng không thể gặp Đường Hạo.Tôi hy
vọng từ bây giờ cô sẽ rời khỏi đây, vĩnh viễn biến mất trước mặt con trai tôi.
“
Ông có thể cảm nhận được
rằng con trai ông đối với cô bé này rất ỷ lại, ông muốn kịp thời ngăn cản chuyện
này lại ngay.
Vĩnh viễn cũng không được
gặp? Vĩnh viễn không nhìn thấy hắn nữa? Lúc này Tiểu Ngưng mới ý thức được cô
đã không còn cách nào để chăm sóc, quan tâm tới hắn!
Không cần cô chăm sóc hắn
nữa sao? Nhưng ông ấy bảo cô rời khỏi hắn như thế nào đây?
Cô thật sự muốn có thể
cùng hắn mỗi ngày ngồi phơi nắng trên mặt cỏ rồi hát cho hắn nghe.. Cô còn muốn
đọc báo cho hắn nghe vào mỗi buổi sáng sớm và cùng lắng nghe tiếng kêu thanh
thúy của những chú chim nhỏ.
Cô chính là con mắt của hắn,
là trợ thủ sinh hoạt cho hắn!Vậy mà những chuyện này từ nay về sau cô không thể
làm nữa sao…?!
“Cầm lấy đi”! Đường Lập lại
một lần nữa nâng hai tờ chi phiếu lên.
Nước mắt rơi lã chã, cô
không có tâm trí chú ý đến những con số trên hai tấm chi phiếu khác nhau, là
con số rất lớn… là con số bình thường…
Tiểu Ngưng do dự một chút
rồi cuối cùng giơ tay lên cầm lấy tấm chi phiếu có những con số bình thường.”Tôi
chỉ cần cái này, Đường tiên sinh không cần cảm ơn tôi!”
Nếu đó là quyết định của
cô thì Đường Lập cũng không tiếp tục miễn cưỡng nữa.
Tiểu Ngưng tay nắm chặt tấm
chi phiếu, giương mắt chăm chú lên nói lời cầu xin: “Đường tiên sinh,chuyện
sáng mai tôi rời đi mong ông đừng nói với Đường Hạo, tôi sẽ lặng lẽ rời đi! “
Đường tiên sinh muốn cô rời
khỏi đây mà không kinh động đến Đường Hạo, đạo lý này cô hiểu được.
Đường Lập suy tính một
chút sau đó nói: “Vậy thì ngày mai lúc nó kiểm tra sức khỏe, cô hãy rời đi! “
Tiểu Ngưng khẽ gật đầu,
mang theo dòng nước mắt, cầm tấm chi phiếu rời khỏi thư phòng.
“Harry nhanh lên đi! “Gò
má đỏ bừng vì không kịp thở, Tiểu Ngưng cố dùng sức lôi kéo sợi đây thừng buộc
trên chiếc cổ của con chó màu vàng Labrador.
Đầu lưỡi thè ra thật dài,
Harry co giò chạy trên đường cái, nhìn thân thể đang run run lên của nó là đủ
biết Harry đã khát nước, mệt muốn chết như thế nào rồi.
Tiểu Ngưng nhìn về phía
con chó mới mua về, chợt nhớ là vẫn còn một chai nước. Cô liếm liếm cánh môi
khô khốc sau đó từ trong túi áo móc ra chiếc bát mà cửa hàng thú nuôi tặng kèm
cho cô, đổ nước vào cái bát rồi đưa đến trước mặt Harry. Harry lập tức cúi đầu
xuống, thè lưỡi liếm láp đưa nước vào trong miệng.
Còn Tiểu Ngưng đáng
thương chỉ có thể duy trì trạng thái miệng đắng lưỡi khô. Cô khẽ liếm liếm cánh
môi, nhịn cảm giác muốn uống số nước còn lại trong chai. Nếu như cô uống bây giờ,tí
nữa Harry khát thì lấy ở đâu ra nước cho nó.
Cô cầm tấm chi phiếu mà
Đường tiên sinh cho cô, sau đó mua một chú chó, làm các thủ tục xong thì chỉ
còn đủ tiền mua một chai nước khoáng. Đến cả tiền xe cũng không còn nữa nên chỉ
có thể lôi kéo Harry trở về thật nhanh trước khi trời tối.
Uống xong nước, Harry lên
tinh thần rất nhanh, nó lắc bộ thân toàn lông run run đứng lên.
Tiểu Ngưng nhìn chằm chằm
vào mắt của Harry đáng yêu, vành mắt cô lại nhanh chóng đỏ lên, nước mắt cũng
theo đó mà rơi xuống thật nhanh. Cô nhẹ nhàng ôm lấy đầu Harry run rẩy nói:
“Harry cầu xin mày. Nhất định phải thay tao chiếu cố cho chủ nhân mới của mày,
biết không? Ngàn vạn lần không được lười biếng, nhất định phải ngoan ngoãn! Tao
đã không thể chăm sóc anh ấy được nữa rồi. Tao đem anh ấy giao cho mày! Harry
anh ấy thật ra là người rất tốt, chỉ cần mày trung tâm đối với anh ấy, anh ấy
nhất định sẽ đối với mày rất tốt, rất tốt…! “
Những lời nói bi thương đằng
sau dần dần trở nên không rõ ràng, thật sự không nghe rõ cô đang nói cái gì cả,
tất cả chỉ còn là những tiếng nghẹn ngào.
Tiểu Ngưng nhanh chóng
lau lại nước mắt, vỗ nhẹ lên bộ lông của Harry “Harry nghỉ ngơi đủ rồi thì
chúng ta cùng về thôi!”. Thời gian cô và hắn còn ở chung một chỗ không còn nhiều
nữa, cô không muốn lãng phí khoảng thời gian quý báu này được.
Liếm liếm cánh môi vì khô
mà trở nên nứt toác, Tiểu Ngưng cố gắng bước những bước thật dài… Cuối cùng khi
đồng hồ điểm 8h tối, cô rốt cục đã cùng với chú chó Harry về đến biệt thự.
Nhìn thấy chiếc cửa được
chạm khắc tỉ mỉ, Tiểu Ngưng một thân bị phơi nắng đến mặt đỏ rực cuối cùng cũng
lộ ra nụ cười. “Đến, đến rồi! “
No comments
Post a Comment