TRUYỆN NGÔN TÌNH - LÃNG TỬ GIÓ CHƯƠNG 72 HẾT
LÃNG TỬ GIÓ
Tác giả : Hồng Sakura
Thể loại : tiểu thuyết
CHƯƠNG 72
Tác giả : Hồng Sakura
Thể loại : tiểu thuyết
CHƯƠNG 72
“???”
“Bảo rằng – Ôi con đeo kính thật là
xấu, làm ơn mang kính con quăng cho thằng nào đi – và thế là…Bùm! Anh giờ lại
bị cận còn em thì xinh đẹp ra khi ko có kính”
“…Em ko biết là anh cũng có khiếu nói
đùa đấy”
Tôi cười thật lòng, đúng là chưa bao giờ thấy Khoa nói chuyện kiểu
như thế.
“Có lẽ còn nhiều điều hay tiềm ẩn của
anh mà em ko biết. Thực ra là….chính anh cũng ko hiểu hết con người mình”
“Anh sống đơn giản hơn 1 chút đi”
“Anh lại nghĩ em ko muốn những điều quá
đơn giản?”
Những ngày tháng cũ bỗng như quay lại
đè nén lồng ngực tôi khi Khoa hỏi câu ấy. Trong ánh mắt anh vẫn còn đó ý hờn
trách dù ko rõ ràng. Tôi ko muốn phải lảng tránh, nhưng chuyện cũng đã ko còn
gì để đào bới lên nữa.
“Anh lại phức tạp hóa tình hình lên rồi
đó”
“Ừ thì…anh vẫn thế thôi. Mà em hình như
biết cách đối đáp hơn rồi nhỉ?”
“Em cũng xin ông Thần đổi lấy cái tài
ăn nói của anh mà?”
Khoa tròn mắt và thế là cả 2 cùng cười.
Tiếng nhạc khai tiệc như giúp chúng tôi kết thúc buổi nói chuyện sau hơn 1 năm
ko gặp trong ko khí vui vẻ hòa bình. Chắc hẳn chúng tôi cần thêm thời gian và
nhiều thay đổi nữa mới có thể thoải mái đối diện với nhau hơn. Tôi mong sao
Khoa có thể tìm được 1 cô gái nào đó khác tôi, cần anh, yêu anh, xứng đáng với
anh hơn tôi. Dù sao thì, Khoa cũng là 1 người đàn ông tốt, nếu ko muốn nói là
gần như hoàn hảo, mà tôi thì lại ko nghĩ mình thích hợp với kiểu hoàn hảo như
vậy.
Thứ tôi cần, có lẽ…chỉ là 1 cơn gió.
Khoảng hồi giữa hè, tôi nghe cô Lan nói
với mẹ rằng Linh đã 1 mình xách ba lô ra Nha Trang. Ko ai ngoài tôi biết được
tại sao em muốn đi, và cũng chỉ có tôi lên tiếng bảo đảm rằng Linh sẽ ko sao,
cứ để em tự do làm điều em muốn. Em đi rồi em sẽ trở về. Em cần phải tự mình
vượt qua chứ ko nhờ đến 1 ai khác. Linh cũng đâu còn bé nhỏ nữa để lúc nào cũng
được ấp ủ chở che trong vòng tay mẹ.
Dĩ nhiên, Linh ko thể tìm ra Di, nhưng
dường như em ko suy sụp nhiều như tôi tưởng. Em vẫn hàng đêm đến chơi dương cầm
tại quán cà phê nọ, với 1 phong thái nhẹ nhàng, tươi mới và đầy đam mê.
“Chị đi 1 mình à?”
Linh mỉm cười, khi
ngồi xuống ghế đối diện với tôi.
“Em vừa chơi bài gì nghe quen thế?”
“Bài Don’t Write me off trong phim
Music and Lyrics”
“À, Hugh Grant. Hèn gì”
Em lại nhoẻn
miệng cười vẻ hờ hững, rồi vẽ ngón tay trỏ xuống bàn thành hình những vòng tròn
liên tiếp nhau, giọng khe khẽ hát với đôi mắt buồn xa xăm khiến lòng tôi cũng
như muốn tan ra.
“For years I’ve been telling myself the
same old story
That I’m happy to live off my so-called
former glories
But you’ve given me a reason to take
another chance
Now I need you, despite the fact that
you’ve killed all my plants..”
“Di chắc vẫn đang ở Sài Gòn chị à”
Linh đột nhiên nói với vẻ mặt lóe chút lạc quan.
Tôi ko biết tại sao em nghĩ như thế,
nhưng cũng ko định hỏi. Bởi vì, thực ra, tôi cũng có cùng cảm giác ấy.
……..
Một ngày đầu tháng 9, khi những cơn mưa
Sài Gòn vẫn cứ rỉ rả suốt từ sáng cho đến tận chiều tối, phòng biên tập của
chúng tôi chỉ còn lại mỗi tôi, chị Liên trưởng biên tập và anh bạn phụ trách
mạng, vì mọi người đều về hết. Mai nghỉ lễ Quốc Khánh mà. Anh bạn phụ trách
trang web của chương trình đang ngồi nghe nhạc bỗng la toáng lên làm 2 chị em
tôi 1 phen hoảng vía.
“Thôi chết rồi!”“Chết cái gì hả?”
“Web mình…bị hack rồi!”
Thế là tôi và chị Liên vội mở trình
duyệt gõ địa chỉ trang web của chương trình vào, màn hình trang chủ thường ngày
bỗng đen thùi và thay vào đó là 1 giao diện hoạt hình như trò chơi… Angry bird.
Điều đặc biệt hơn nữa là con chim đang
nằm trên ná thun được vẽ đeo kính, chân đeo xích có vẻ vừa được chặt đứt, và 1
con chim khác có đôi mắt gian gian đứng phía sau kéo dây thun… Dòng chữ to đùng
chiếm cả màn hình:
“Are you ready to fly?”
Đoạn Cuối
Khi vừa ngờ ngợ ra điều gì, tim tôi bắt
đầu đập mỗi lúc một nhanh khi nhìn thấy phía cuối trang có 2 chữ W nhỏ màu xám
bạc nhấp nháy và 1 dấu hiệu yêu cầu click vào link đó. Tôi lập tức rà chuột vào
thì cậu phụ trách vội đưa tay ngăn lại
“Hey, chị đùa à? Click vào là dính
virus đấy!!”
“Buông ra đi, chị chẳng sợ con virus nào hết!”
Và thế là, mặc cho 2 người kia trố mắt
nhìn tôi, tôi click ngay vào chữ WW với niềm vui rạo rực ko che giấu. Trang mở
tiếp theo cũng vẫn là 1 màu đen huyền bí làm tôi càng thêm sôi gan =.=. Khi cả
3 người chúng tôi đang căng thẳng dán mắt vào màn hình, dòng chữ màu đỏ thình
lình xuất hiện kèm theo âm thanh ghê rợn. T__T
“Xin chia buồn, Thiên Sứ. Nàng đã bị
nhiễm virus quá nặng rồi. Cần giúp đỡ ko? Gọi anh số mà em vẫn giữ đấy, cộng
thêm 938 trừ đi 26 nhé”
…
Hai người kia có lẽ ko hiểu chuyện gì
đang xảy ra với tôi và với trang web của chương trình. Trong mắt họ, tôi cứ như
đang bị quỷ ám -___-. Sau khi tra ra số trong điện thoại, tôi cuống cuồng tìm
máy tính chỉ để làm 2 phép tính cộng và trừ cho 1 dãy số 10 chữ số vì cũng
chẳng còn đầu óc nào tính nhẩm được nữa.
0 9 0 3 xxx 7 8 9!
Ring….ring…..
“Hello?”
Giọng nói này, tôi thực sự đã chờ từ
rất lâu rồi.
………
End.
No comments
Post a Comment