TRUYỆN NGÔN TÌNH - LÃNG TỬ GIÓ CHƯƠNG 71
LÃNG TỬ GIÓ
Tác giả : Hồng Sakura
Thể loại : tiểu thuyết
CHƯƠNG 71
Tác giả : Hồng Sakura
Thể loại : tiểu thuyết
CHƯƠNG 71
Phải mất gần nửa năm, tôi mới có đủ
dũng khí và quyết tâm đổi việc. Tư vấn tâm lý ko phải là 1 công việc đáng chán
nhưng tôi dường như ko hợp với nó. Tôi ko có đủ trải nghiệm và sự tinh tế để
lắng nghe hay đưa ra giải pháp, hướng đi cho ai khác. Tất nhiên, cha tôi ko hề
hài lòng, nhưng sau bao cuộc tranh cãi căng thẳng và mệt mỏi, cha bảo tôi cứ đi
mà làm điều gì tôi thích và chuẩn bị nhận lấy bài học lớn trong đời. Và rằng
ông sẽ ko tài trợ, giúp đỡ, hay có 1 ý kiến gì với mọi việc mà tôi chọn lựa
nữa, trừ khi tôi muốn quay lại con đường mà ông đã vạch sẵn cho tôi với đầy đủ
“điều kiện và nền tảng cần thiết”.
Sau vài ngày nằm dài ở nhà, tôi cũng
giải quyết xong cuốn Trở lại tìm nhau mà Khoa đã tặng, phần nào hiểu được tính
cách của Khoa, và biết được thêm sự thật về những lá bài Tarot. Nó vốn ko phải
dùng để đoán định tương lai, mà chỉ là giải thích những đìêu xảy ra trong quá
khứ và hiện tại. Vậy mà anh chàng Đạt kia lại “hành nghề” y như thật, có lẽ
cũng chỉ là 1 cách để cậu thu hút sự chú ý của nhỏ Bảo Anh ham hố kia thôi.
Trong lúc chưa tìm được hướng đi mới
ình, Bảo Anh giới thiệu tôi vào làm phụ tá biên tập cho chương trình “Những
điều ta muốn” của 1 kênh radio vào buổi tối, và đó mới là công việc mà tôi đang
chờ đợi. Nhiệm vụ của tôi chủ yếu là giúp chị Trưởng biên tập lên kịch bản ỗi
kỳ phát sóng, sau khi đã nhận được hàng trăm thư và điện thoại trong tuần từ
thính giả, bày tỏ nguyện vọng của họ về những kế hoạch muốn làm nhưng lại chưa
tìm được hướng đi, người hợp tác…hoặc đơn giản chỉ là muốn thay đổi bản thân,
hay thậm chí là tỏ tình với 1 người nào đó. Có lần tôi còn nhận được cuộc điện
thoại của 1 cậu bé 10 tuổi bảo rằng nó muốn được thành siêu nhân thì phải làm
thế nào nữa.
Nói chung, tôi thích thú, say sưa và
tìm được niềm đam mê trong công việc. Tự tin, hứng khởi, yêu đời. Và tự do.Có
lẽ đó là thứ tự do mà Di đã muốn đem tới cho tôi. …
Bảo Anh hẹn ăn tối tại 1 nhà hàng nhỏ
mới mở trong khu Miếu Nổi, mừng nó mở shop thời trang và bỏ nghề người mẫu.
Quyết định của nó cũng gây sốc ko kém so với quyết định nghỉ việc của tôi,
nhưng thực ra với bản tính của Bảo Anh thì chẳng điều gì là có thể đoán trước
được. Như lúc này đây, nó đột ngột chìa cho tôi 1 tấm thiệp cưới có dây ruy
băng đỏ được thiết kế trang nhã và tinh tế, với 1 nụ cười tủm tỉm trên môi.
“Ê, đừng bảo là…”
Tôi vừa mở bao
thiệp vừa liếc nhìn nó, nhưng con nhỏ ko trả lời, chỉ nhìn vào thực đơn và gọi
món.
“Ngô Hà Bảo Anh sánh duyên cùng…. Song
Kim Joon ??”
“Ừ, tao lấy chồng Hàn Quốc. Cuối tháng
này đi nhé”
Phải nói là tôi như mắc nghẹn dù chưa
ăn món gì ngoài ly nước suối trên bàn, trong khi Bảo Anh vẫn tỉnh rụi và cười
mỉm. Tôi tiếp tục đưa mắt lên phía góc trên thiệp, nơi đề tên của 2 ông bà nhà
trai, vẫn toàn những cái tên nghe hoài trên phim truyền hình Hàn Quốc. Chỉ lạ 1
điều là địa chỉ lại ở quận Tân Phú.
“Việc này là sao đây?”
“A, chú rể đến rồi”
Bảo Anh đưa tay vẫy ai đó đến từ phía
sau lưng tôi, và tôi, theo 1 phản xạ bình thường lập tức quay phắt lại để xem
gã trai Hàn nào tự dưng xuất hiện và hỏi cưới nhỏ bạn thân của mình, khiến nó
bỏ luôn cái nghề mà nó vẫn nghĩ sẽ sống chết bám trụ đến khi nào thành vedette
mới thôi.
Chàng trai ấy, lẽ nào … tôi lại quên
được cơ chứ.
Chúng tôi đã từng ngồi với nhau nói
chuyện tình yêu tại 1 quán café sáng, và những điều cậu ấy đoán định cho vận
mệnh của tôi vẫn khiến tôi ám ảnh ko thôi.Là Đạt.
Hay là…Song Kim Joon?
O__O
Song Kim Joon đấy. Buồn cười thật.
Thì ra năm 6 tuổi, bố Đạt chuyển sang
Việt Nam làm việc, và tất nhiên ông đưa vợ con theo cùng. Sau nhiều năm quen
thuộc ở đất Sài Gòn, họ quyết định lưu lại luôn cho đến giờ. Cậu được đặt 1 cái
tên tiếng Việt cho dễ gọi. Hèn gì, ở Đạt cứ có cái nét bẽn lẽn thư sinh rất
khác với các cậu con trai sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn, dù kể ra thì mặt cũng
chẳng có nét gì là người đến từ xứ sở kim chi cả.
Tôi vừa lắc đầu vừa cười, và cười hoài
trong suốt bữa ăn mà ko thể bình luận thêm được gì về chuyện này. Chỉ đến khi
Bảo Anh tự nhiên nhắc đến Khoa, tôi mới ngưng cười và hơi dè dặt.
“Hình như Khoa sắp về phải ko?”
“Ko biết nữa”
“Mày định ko quay lại luôn hả?”
“Ừ…ko…”
Tôi nhún vai ngó lảng đi, cố
đổi chủ đề câu chuyện. Ko biết tại sao tôi luôn cảm thấy ko thỏai mái khi cái
tên anh xuất hiện. Quán bắt đầu chuyển track nhạc mới, một giai điệu nghe rất
quen.
When the days are getting hard for
youem>
I will always stay by your side
I promise you, I’ll never hide
Câu hát này. Câu nói này…
Ở đó, trên vùng núi hoang sơ, với những
bước chân người ta vác gỗ, anh đã bảo là voi rừng để hù dọa tôi. Và khi đó, anh
ta đã hứa. Anh hứa ko bao giờ chạy trốn.Vậy mà, bây giờ, chẳng phải anh đang
lẩn trốn em sao?
……………..
“Này, này…tao ko cố ý nhắc đến ổng để
mày khóc đâu…nhỏ à…”
Bảo Anh đưa tay nắm lấy cánh tay tôi,
nó có vẻ bối rối và hối lỗi, cũng là lúc tôi chợt nhận ra khóe mắt mình ươn
ướt, cay cay. Khờ quá.
“Có gì đâu”
Tôi bật cười, lấy khăn
giấy chấm lên mắt và cho 1 miếng bò vào miệng
“Món này là món gì ngon nhỉ?”
“À,
món bò sốt kem của anh John Quân đấy”
“John Quân?”
“Có nhớ lần tao dắt mày đi ăn ở
Chereston ko? Tao quen anh bếp trưởng ở đấy, cái anh tao hay nhắc đến ấy mà.
Giờ ảnh cưới vợ, mở quán ăn này nên tao tới ủng hộ liền. Giá rẻ hơn cái chốn
đắt đỏ kia nhiều”
“À…à”
Dù gật gù nhưng tôi cũng ko nhớ
nổi lần nó dắt tôi đi ăn ở Chereston kia là như thế nào. Mấy cái nhà hàng sang
trọng kiểu Tây này, tôi vốn ko có nhiều ấn tượng lắm. Chỉ nhớ đúng là nó có hay
nói về 1 anh bếp trưởng đẹp trai nhưng lạnh lùng, nó cưa mãi mà ko đổ.p>
“Anh Quân nào thế?”
Đạt nãy giờ vẫn
im thinh, đột nhiên chen ngang hỏi, vừa nhìn tôi vừa liếc Bảo Anh dò xét.
Bảo Anh liền nháy mắt với tôi, 1 tay
quàng qua cánh tay Đạt, nghiêng đầu lên vai cậu, còn đôi gò má thì ửng hồng.
“Thôi kệ anh Quân đấy đi, có vợ rồi
chẳng thèm nữa. Em đã có anh Kim Joon đây rồi”
“Ọe”
Tôi làm bộ nôn trước cảnh mùi
mẫn của cô nàng, nhưng thực sự thì cảm thấy hạnh phúc lây với tình yêu của nó.
Chẳng biết họ trở lại với nhau như thế nào, và cũng ko biết liệu sau cuộc hôn
nhân này, họ có thể ở bên nhau được bao lâu, nhưng điều đó có lẽ cũng ko đến
lượt tôi phải lo nghĩ.
Khi tình yêu đi được đến hôn nhân đã là
1 thành công to lớn lắm rồi.
…………….
Tôi gặp lại Khoa trong đám cưới của Bảo
Anh. Trông anh khác nhiều so với lần cuối chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau.
Anh để tóc dài hơn và có vẻ mập ra, nhưng điểm khác lớn nhất là anh lại đeo
kính, trong khi tôi đã chuyển sang dùng kính sát tròng.
“Em có xin ông Thần nào chuyển kính
sang cho anh ko?”
No comments
Post a Comment