TRUYỆN NGÔN TÌNH - LÃNG TỬ GIÓ CHƯƠNG 69

LÃNG TỬ GIÓ



















Tác giả : Hồng Sakura
Thể loại : tiểu thuyết

CHƯƠNG 69

Chúng tôi nhận phòng xong là đã 7 giờ tối, cơn đói của tôi cũng bắt đầu cồn cào trong bụng, nhưng lại chẳng thấy muốn ăn gì. Trong lúc đợi Linh tắm, tôi ra ngoài trước, dù sao cũng muốn đi loanh quanh xem resort 5 sao nó thế nào. Sang trọng, sạch sẽ, bóng loáng, và xa xỉ. Có thể những người giàu có sẽ thấy thích, nhưng với tôi, vẻ hào nhoáng này thiếu 1 sự gần gũi chân thành. Tất cả những nụ cười chào đón và cung cách họ phục vụ cứ như 1 cái máy được lập trình theo những quy chuẩn hay nguyên tắc nào đó… 

“Mới ở quê lên hả?” 

Di khoác vai tôi và hỏi thình lình, mặt hướng ra phía hồ bơi đằng trước. Anh có vẻ tươi tỉnh hơn ban chiều chút đỉnh. 

“Tú đâu?” 

“Chạy đi đâu rồi,  ko biết nữa” 

“Anh đói ko?” 
 
“Một chút” 

“Ăn gì ko?” 

“Món rẻ nhất ở đây là bánh mì bơ tỏi, giá 2.5 đô” 

 Di quay sang cười, rồi rút cánh tay khỏi vai tôi, đi nhanh lên trước và ngồi xuống 1 băng ghế đá hoa cương dài màu trắng đục cạnh hồ bơi. 

“Anh đến đây bao giờ chưa?” 

“Rồi, 2 lần. Nhưng ko ngủ lại…” 

“Ừm… anh thấy thích chỗ này ko?” 

“Em đoán xem?” 

Cái nheo mắt của Di cứ như vừa thách thức vừa kỳ vọng ở câu trả lời của tôi. Thực sự khi hỏi câu ấy, tôi cũng nghĩ có lẽ Di có cùng 1 cảm giác với tôi.. 

“Chắc là ko”

 “Tại sao?” 

Lý do ư? Vì nó xa hoa? Mà thứ gì xa hoa thì thường là giả dối? 

Nghĩ vậy, nhưng tôi lại đáp là “Không biết”. Di nhìn tôi hơi lâu trước khi xác nhận điều tôi phỏng đoán. Anh gật đầu, đưa tay ra sau cổ, đấm vài cái cho đỡ mỏi. 

“Những lúc uể oải thế này, anh chỉ thích nằm dưới 1 tán cây to và gối đầu lên đùi…nàng tiên cá xinh đẹp hơn là lăn trên giường của phòng khách sạn, êm như 1 đám bông gòn lạnh toát” 

“Ờ …ờ….” 

 Giọng tôi lơ đãng, nghĩ tới cảnh Di vừa mô tả. Nằm dưới 1 tán cây và gối đầu lên đùi nàng tiên cá ? +_+ Nghe cứ như phim hoạt hình hay phim hài của Adam Sandler ấy nhỉ? 

Trong lúc tôi đang thả trí tưởng tượng bay xa, Di thình lình nằm xuống và đầu đặt gọn trên đùi tôi. O__o Ai là tiên cá ở đây?? 

“Hê…này…” 

Mặc dù miệng kêu lên có vẻ phản đối nhưng thực sự là… tôi thấy thích. Kiểu như làm bộ ra vẻ chứ bụng thì khoái chết đi được. T_T

Sau vài mươi giây lúng túng và ngượng ngùng, tôi khẽ khàng luồn những ngón tay mình vào mái tóc Di, vuốt nhẹ mấy lượt. Anh nhắm mắt như ngủ, nhưng miệng thì huýt sáo như tiếng chim hót, bàn chân lúc lắc theo nhịp rất đều. 

“Em có thấy bình yên ko?” 

Di hỏi đúng cái câu mà tôi cũng đang định hỏi. Giữa chỗ ăn chơi giải trí tận hưởng là chính này, bao nhiêu người thực sự thấy bình yên? Tôi có thấy ko? Cạnh Di – chàng trai mà tôi nghĩ là tôi yêu? 

“Hình như không…” 

 Tôi chán chường thú nhận 

 “Mặc dù…em thích ngồi với anh như thế này…” 

“Anh cũng đoán vậy” 

 Lúc này, Di đã thôi nhịp chân và mắt cũng đã mở ra, ngó thẳng lên bầu trời đen và những chòm sao mờ. 

“Em hợp với 1 nơi khác, 1 ko gian khác… và 1 người khác …” 

“Một người khác?” 

Tôi dừng những ngón tay mình và cúi mặt nhìn Di với dấu hỏi to trên mặt. Di ngồi dậy, cười nhăn răng, cào lại mái tóc mình rồi vặn người mấy cái, ko trả lời. 

“Ý anh là gì?” 

“Đôi khi anh có ảo tưởng là anh di chuyển được mặt trời, nhưng thật ra thì chính anh mới di chuyển chứ mặt trời thì vẫn ở đó thôi, haha” 

“???” 

 Mặt tôi hình như ngu hơn. Gã này đang muốn ẩn dụ điều gì đây?? 

“Thôi, đừng để ý. Đi ăn nàooooo” 

 Di vẫn luôn kết thúc đề tài theo cách của anh, ko giải thích, ko làm rõ, cất mọi suy nghĩ trong đầu mình và tỏ ra ko có gì đáng để bàn đến nữa. 

Tôi ko thích như vậy, ko thích 1 chút nào. Thế nhưng tôi lại chẳng biết làm sao bắt Di phải nói rõ ra cảm xúc và suy nghĩ của anh. Trong suốt giai đoạn học chuyên ngành và theo chương trình đào tạo của công ty, tôi chưa gặp 1 bài học nào hay về trường hợp “khó đỡ” này cả. Di – là 1 kiểu người hoàn toàn xa lạ đối với tôi. Yêu 1 kẻ hoàn toàn xa lạ với mình, như thể bạn đang du hành ra vũ trụ, thấy hay ho thú vị lắm, nhưng ko biết phía trước là gì, cái gì đang chờ đợi mình, liệu mình có…chết ở đó ko? Ko có bản đồ, ko có chỉ dẫn, chỉ để biết, để khám phá, chứ ko để ở lại, xây nhà, sinh sống trọn đời.
Nghĩ đến đây, tôi bắt đầu hiểu ra ý mà Di muốn nói đến khi nãy… 

… anh ko dành cho tôi… 

và ngược lại. 

Tầm trưa hôm sau, 4 đứa ra khu giải trí trò chơi cảm giác mạnh, nhưng Di và Linh lại ko lên. Di kêu ăn sáng nhiều quá, bụng vẫn còn óc ách, sợ lên nhào vài vòng thì ói ra hết. Cái cách Di từ chối chơi cùng cộng với những gì anh nói tối qua khiến tôi có 1 cảm giác chênh vênh kỳ lạ. 

Cuối cùng, 2 chị em tôi và Tú quay cuồng chóng mặt với mấy trò đu quay cao tốc y như trong phim Final Destination. T__T. Lẽ ra tôi cũng ko ham hố gì nhưng Tú lại muốn chơi, chẳng lẽ để em nó đi 1 mình, nên đành phải hi sinh cao cả. Trong khi Tú ngồi cạnh gào thét khoái chí thì tôi toàn nhắm tịt mắt. Mấy thứ này có vui vẻ gì đâu, sao nó ko đòi đi bơi thuỳên cho nhẹ nhàng. =.= Lúc trở lại mặt đất, người tôi y như vừa bị gắn vào cánh quạt máy rồi bật chế độ mạnh nhất vậy. Thật là kinh dị. 

“Bà chị này toàn nhắm mắt ko. Giống bị tra tấn”

 Vừa bước ra khỏi khu vực trò chơi, Tú đã kể lại với vẻ thông cảm nhưng cũng có phần trêu chọc. Thế nhưng cả Di lẫn Linh đều cười cho có lệ, ko có 1 phản ứng nào rõ rệt. Tôi ko rõ họ đã nói gì với nhau, nhưng tôi tin chắc có điều gì đó nghiêm trọng hoặc chí ít là nó cũng ko phải là chuyện tầm phào vớ vẩn. 


No comments

Powered by Blogger.