TRUYỆN NGÔN TÌNH - LÃNG TỬ GIÓ CHƯƠNG 67
LÃNG TỬ GIÓ
Tác giả : Hồng Sakura
Thể loại : tiểu thuyết
CHƯƠNG 67
“Cho em cái áo này nhé?”
Tôi buột
miệng trong lúc nghĩ vu vơ.
“Biết chọn nhỉ. Hàng xịn đấy”
“Bao nhiêu? Em trả”
“10.000 đô đi”
“Áo nạm kim cương à?”
“Ôi nàng, mùi của anh trong đó còn hơn
cả kim cương đấy”
Dù cười và làm vẻ khinh bỉ nhưng mặt
tôi ko giấu được vẻ ngượng ngùng. Di biết tỏng ý đồ xin áo của tôi rồi còn gì.
“Giữ đi. Yêu em cởi áo cho em, về nhà
nói mẹ là cho bồ mất tiêu”
“Hử?”
Tôi tròn mắt ngó Di, vì chưa
nghe câu nhạc chế này bao giờ >”<
“Kia là hoa quỳnh phải ko?”
Di chỉ
dẩn bằng ánh mắt đến chỗ cái bồn hoa ở góc xa, phía đối diện. Khoảng 3-4 đóa
hoa với những cánh trắng mỏng, tinh khiết đang xòe ra trong đêm tối, kiêu hãnh
vươn mình đúng kiểu nữ hoàng.
“Ừ. Hoa quỳnh đó. Nếu anh quan sát có
thể thấy nó nở từ từ… trong vài tiếng”
“Ai rảnh ngồi xem?”p>
“Nhưng nếu anh biết nó chỉ nở 1 đêm rồi
tàn, anh có kiên nhẫn chiêm ngưỡng ko?”
Ko rõ có phải vì câu nói của tôi mang
nhiều ẩn ý hay vì giọng tôi hơi nghèn nghẹn, mà Di thôi cái vẻ cà rỡn, đôi mắt
đọng lại những cảm xúc yêu thương, nhoẻn cười dịu dàng.
“Em muốn nói gì đây?”
“Anh biết tên em nghĩa là 1 nhánh hoa
quỳnh ko?Dẫu vớ vẩn nhưng đôi lúc em cũng thấy sợ cái tên nó vận vào đời…”
“Thôi đi nàng.”
Gã lãng tử cười xòa
giựt đuôi tóc tôi
“Tên anh có nghĩa là “di chuyển cả mặt trời” đấy. Nếu nó
vận thật vào đời thì anh đã thành anh hùng vĩ đại của địa cầu rồi”
“Tốt thì ko vận, xấu thì vận mới nói
chứ. T___T”
Nhìn những cánh hoa quỳnh rạng ngời phía đằng xa, tôi thực sự
thấy đau xót khôn tả khi nghĩ đến việc nó sẽ tàn héo vào buổi sớm ngày mai,
chẳng có bao nhiêu người có thể thấy được vẻ xuân sắc kiêu kỳ lúc này của nó.
“Anh tự hỏi sao các cô gái cứ hay bày
trò để lâm li hóa bản thân vậy? Đời chưa thử thách em thì em đã tự đánh sập
mình rồi”
Có lẽ thấy tôi vẫn còn u sầu kiểu 1 cô
nàng trong tiểu thuyết của Quỳnh Dao, Di tỏ ra bực dọc. Hắn đeo balo đựng
laptop lên vai, rồi đứng dậy, kéo tôi đứng lên theo.
“Hoa có nở 1 đêm hay
nhiều đêm thì mặc xác nó, anh chỉ biết cái tên chỉ là để gọi chứ chẳng để giải
thích ý nghĩa với vận mệnh gì cả.”
Thế là tôi bị Di lôi theo lên phòng
bệnh của Linh, nhưng anh ko vào trong mà đưa tôi 1 cái gối nhỏ, bảo tôi dùng
tạm để dựa cho đỡ mỏi, còn anh thì ngồi xếp bằng ở hành lang bên ngoài,
với chiếc máy tính của mình, làm việc gì đó có vẻ là gấp và nghiêm trọng, với 1
loạt các đoạn mã mà tôi nghĩ mình có cố đọc cũng chẳng hiểu mô tê gì.
Chỉ có 1 điều tôi vừa nhận ra, là Di
lúc tập trung làm việc trông … quyến rũ và hấp dẫn vô cùng. Hơn cả Ben Affleck,
Hugh Grant hay Aston Kutcher, những người đã khiến tôi bằng mọi giá xem hết các
phim của họ 1 cách mù quáng +__+
Lần đầu tiên tôi nghĩ mình sẽ ko buông
Di ra cho dù có vì ai đi chăng nữa.
Ý nghĩ đó rồi cũng thoắt qua như Di, à
ko, như 1 cơn gió. Chẳng biết từ khi nào tôi mặc định gió có nghĩa là anh ta
nữa.
Lẽ ra quyết tâm ấy sẽ tồn tại lâu hơn,
nếu ko có chuyện Linh gặp ác mộng. Tôi đang hơi liu thiu trên ghế nhựa với
chiếc gối kê Di đưa cho, vì cũng quá mệt mỏi sau hàng đống chuyện đã xảy ra chỉ
trong vòng 24h, thì nghe tiếng Linh ú ớ, tay huơ loạn xạ trên giường. Người em
lạnh ngắt, mắt vẫn nhắm nghiền nhưng tròng mắt lại cựa quậy. Tôi lay em mỗi lúc
1 mạnh, vừa gọi tên em, vừa gọi tên Di, vừa gọi y tá, hầu như chẳng thể biết là
mình đang kêu ai.
Từ ngoài cửa, Di ôm nguyên máy tính
chạy vào, vẻ lúng túng khi thấy tôi và Linh hoảng loạn như nhau. Em vẫn khua
tay lên xuống, quờ quạng, miệng lầm bầm rồi kêu lên thành tiếng
“Anh Di ơi…em
sợ….”
Còn tôi, như bị mềm nhũn từ trong
xương, trong não, tất cả những gì gắng gượng đều buông hết. Tôi bỏ Linh ra, lùi
lại phía sau nhìn em, rồi nhìn Di 1 cách bất lực hoàn toàn.
Mặc dù chiếc laptop có vẻ khá nặng,
nhưng anh vẫn bỏ 1 tay ra để níu khuỷu tay tôi, cố kéo tôi về phía mình. Tôi đã
muốn dừng lại để tiếp tục, để cùng Di, cùng Linh tìm 1 giải pháp nào đó cho
chuyện tình tay ba kỳ cục này. Thế mà diễn biến tình huống cứ như muốn xua tôi
đi. Sau những phút bơi trong mộng mị, em bật dậy, mặt hoang mang ngơ ngác cực
độ, ko hề giả dối. Cơn ác mộng nào đó là thật, và dẫu tôi ko biết nó ra sao,
nhưng tôi chắc chắn 1 điều là có Di trong ấy.
“Em sợ…”
Sợ gì? Sợ Di ko thuộc về em?
Sợ tôi và Di hạnh phúc bên nhau bỏ em lạc lõng chơi vơi như kẻ vừa bị kẻ cắp
lấy mất cái phao?p>
Có thể là vậy, bởi khi vừa định thần
lại, nhìn thấy Di, em nhảy xuống giường, ôm lấy cổ anh, nói trong tiếng nấc pha
lẫn sợ hãi.
“Anh. Anh ko yêu em cũng được…nhưng
đừng rời bỏ em…. em làm em gái, làm bạn, làm con chim nhỏ bên cạnh anh cũng
được…chỉ cần…để em nghe giọng anh đùa, thấy anh cười…là đủ rồi…”
Chàng lãng tử gió của chúng tôi, đang
sắp nghẹt thở vì bị siết cổ, ko thể nói gì được để xoa dịu nỗi sợ hãi vô hình
của cô bé, cũng ko thể ôm hay vỗ về em vì 1 tay vẫn cố giữ chiếc máy tính nặng,
1 tay đang chới với chìa ra ko trung sau khi tôi lùi thêm mấy bước để
thoát khỏi tầm níu của cánh tay ấy.
Ánh mắt chàng thì vẫn nhìn thẳng vào
tôi. Nơi đó, bắt đầu hiện dần lên nỗi thất vọng và mệt mỏi với tất cả những
chuyện này.
Và tôi, đầu óc ngu đi như 1 đứa trẻ lên
mười. Ko biết phải làm sao để có được thứ mà cả mình, và con nhỏ bạn thân ngồi
kế bên cùng muốn nữa. Cuối cùng quyết định cùng nhau tận hưởng, mỗi đứa giữ 1
ngày đeo trên ngực áo.
Thật ra nó chỉ là cái huy hiệu dành cho
học sinh giỏi nhất lớp mà cả tôi lẫn nó đều đạt được thôi.
Tình yêu thì ko thể giống như vậy. Nên
lúc này đây, tôi hoàn toàn bế tắc.
Do bị ôm cứng, Di phải cố luồn cánh tay
chìa ra lúc nãy vào giữa mình và Linh, nhẹ nhàng đẩy em ra và khom người đặt laptop
xuống giường bên cạnh.
Linh vẫn chưa cho thấy 1 sự bình tĩnh
nào, nước mắt đầm đìa trên má.
“Em mơ thấy gì vậy?”
Giọng Di rất
thấp, cố sức dịu dàng.
“Em ko rõ nữa…nhưng cuối cùng em ko còn
ai bên cạnh hết…em sợ lắm…”
“Khờ quá”
Di cười hiền, vỗ vai Linh
trấn an
“Còn mẹ em. Rồi bạn bè em. Và cái anh quản lý ở quán café thích em mà
em kể anh nữa.. Còn anh.. anh cũng muốn có em gái như em..”
“Vậy anh sẽ ko bỏ em?”
Linh cầm bàn
tay Di bằng cả 2 tay, ánh mắt lóe chút niềm tin.
“Em ngồi xuống nghỉ đi đã”
Di ấn Linh
xuống giường, nhưng em ko chịu, cứ giằng lấy cánh tay anh.
No comments
Post a Comment