TRUYỆN HUYỀN ẢO - BÀN TI ĐỘNG 38 HÀO CHƯƠNG 141
BÀN TI ĐỘNG 38 HÀO
TÁC GIẢ : VỆ PHONG
Thể loại: Huyền ảo, Trùng sinh,
Nguồn: tieuxuyen.com
Thể loại: Huyền ảo, Trùng sinh,
Nguồn: tieuxuyen.com
CHƯƠNG 141: HỌC VẤN VỀ HẠ ĐỘC
Một đêm này, ánh đèn cả đêm không tắt.
A, ta cảm thấy ta và Thải Mai sư cô thật sự
là… thật sự là… ờ, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã!
Ợ, từ miêu tả này là không hay lắm, thế nhưng
ta vẫn nghĩ không ra từ nào khác! Tóm lại, chúng ta gặp nhau hận trễ, rốt cuộc
tìm được người tri kỷ! Ta lấy ra hết phương thức mình có thể hạ độc thỉnh giáo
Thải Mai sư cô, bị nàng phê là thủ đoạn dã man, nguyên thủy, phương pháp đơn
giản thô bạo. Hạ độc nữ nhân hẳn là phân loại, đúng bệnh hốt thuốc. Tỷ như đối
với ai đó phải như thế nào như thế nào, đối với loại khác phải như thế nào như
thế nào, ta nghe như thức tỉnh, đột nhiên hiểu ra.
Ừ, chỉ một thủ đoạn hạ độc không dễ thành
công, hẳn là đồng thời thực hiện, trong nước trong không khí trên tường… Chỉ
dùng một loại độc thuộc tính cho dù người khác trúng phải cũng rất dễ giải, nếu
như thuộc tính bất đồng… Tỷ như bên trong âm hàn kỳ thực còn quấn quýt độc tính
phá hoại tổ chức huyết dịch… Như vậy giải một cái cũng sẽ tăng thêm một cái
khác, hoặc là dây da dây dưa căn bản khỏi nghĩ tới triệt để trừ tận gốc…
Ợ, mà nói Thải Mai sư cô sao lại cũng có
nghiên cứu với hạ độc thế chứ.
Ta lúc sắp đến bình minh mới nhớ tới hỏi vấn đề
này, nàng mỉm cười: “Ừm, tiểu Đào con là nhện góa phụ độc phải không?”
“Dạ vâng.” Ta gật đầu.
“Phượng Nghi chưa từng nói với con thiên hạ có
cái gì còn độc hơn cả con sao…”
“Từng nói.” Ta gắng sức nghĩ nghĩ: “Ừm, đấy
vẫn là đã lâu trước kia, lúc ấy hắn nói con đứng tốp năm không thành vấn đề,
còn có một loại rắn, một loại bò cạp, một loại hoa… ừm, còn có chim trấm…”
Nhớ rõ ràng là bởi vì lúc đó khi Phượng Nghi tán dóc, vì sao nói nhân tâm độc
ác là tâm địa rắn rết. Đó là bởi vì đây là có lý do vân vân vân vân, vì như
vậy, ta mới nhớ kỹ lời lần đó hắn nói. Ờ, còn nhớ Tử Hằng cũng đã nói…
Thải Mai sư cô che miệng cười trộm: “Hì, đúng
vậy đúng vậy. Nhớ năm nào ta cũng là độc khắp vô địch thiên hạ đấy… Ái chà,
thật sự là niên thiếu lông bông a, hiện tại ngẫm lại lúc ấy làm việc cũng thật
quá xúc động.”
“Hở?” Chẳng lẽ người bây giờ chính là lão nhân
gia sao? Được rồi, Thải Mai sư cô người cho là người hiện tại làm việc cũng
không xúc động sao?
Nhưng ta tỉ mỉ suy nghĩ. Các vị tiền bối của
Phượng Nghi hiển nhiên cũng đều là mọc lông biết bay, giống đại sư bá, Phượng
Nghi từng đề cập, hắn là thần điểu chu tước trong tộc của bọn họ. Trường Lâm sư
thúc hình như là chim xanh… A, nhưng cũng không nói Thải Mai sư cô là loại nào…
Chẳng lẽ…
“Ta chính là chim trấm nha!” Nàng cười đắc ý
dào dạt: “Thế nào? Có phải đại danh như sấm bên tai hay không!”
A, đúng vậy…
Ta ngơ ngác gật đầu.
Ai từng xem tiểu thuyết mà không biết vể rượu
trấm chứ! Cho dù chưa từng xem tiểu thuyết, cũng biết một chút đi. Trong truyền
thuyết, hoàng đế cứ muốn ban chết cho ai, sẽ cho chén rượu độc ân điển ân điển,
chén rượu độc này trong một vài tình huống gọi là khiên cơ, phần lớn tình
huống, gọi là rượu trấm…
Thải Mai sư cô nói: “Ôi, ta đã về núi nhiều
năm. Ở tại nơi này với sư huynh sư đệ bọn họ, thanh tĩnh là đủ thanh tĩnh, có
điều đôi khi cũng sẽ nhớ tới phong cảnh năm đó…”
Hợ, phong cảnh ấy… Lão ngài chính là phong
cảnh! Phong cảnh đến thanh danh hiển hách như vậy, trong đủ loại truyền thuyết
của thế gian đều có đại danh của ngài… Độc danh tại ngoại!
Lợi hại nha…
Thải Mai sư cô thoạt nhìn rõ ràng là người
không lanh lợi nhất trong số mấy vị sư thúc bá, quả nhiên nhìn người không thể
xét tướng mạo.
“Muốn đối phó đám nữ nhân Linh Tuyền thánh mẫu
bọn họ kia, ta nhưng rất tâm đắc. Năm đó vì… ừm, chúng ta còn từng đấu pháp một
lần đấy! Nếu không phải là nàng mời người hòa giải, ta mới không giải độc cho
nàng, không thể không độc mù nàng! Nha đầu thối họ Đổng nếu là môn sinh đắc ý
của nàng, vậy khẳng định cũng là giỏi dùng hỏa lực. Ta nói với con, đối phó bọn
họ, phương pháp tốt nhất là BALABALA…”
Ta ra sức gật đầu, sợ chính mình sẽ nhớ sót
lời nàng nói, còn lấy giấy bút ra ghi chép. Lần này Thải Mai cô nói càng thêm
hăng say, nước miếng tung bay nói còn khoa tay múa chân, còn thực địa nêu ví dụ
tra số liệu, thậm chí ngay cả bản đồ địa hình của Linh Tuyền thánh cung cũng
lấy ra một bản…
Hợ, sư cô đại nhân, ngài quả thực quá dũng
mãnh!
“Ô, trời cũng sáng rồi.” Nàng ý chưa tận quay
đầu nhìn nhìn bên ngoài: “A, đã lâu không nhắc tới những chuyện xưa này, nói
một cái là phanh không được. Con nghỉ ngơi một lát, chúng ta cùng dùng cơm sáng
đi.”
“Vâng.” Ta cũng xoa xoa mắt, lúc này mới thấy
buồn ngủ… Ừm, cũng có thể là ban đêm quá hưng phấn, tinh thần khẩn trương cao
độ, lực chú ý tập trung, vì thế không cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Thế nhưng, trời đã sáng…
Biến cố ngày hôm qua, hôm nay sẽ kéo dài.
Tử Hằng ở nơi nào? Phượng Nghi lại đang làm
cái gì?
A, hôm nay cũng không có thời gian cho ta ngủ
nữa rồi.
Ta cùng Thải Mai sư cô đến phòng ăn, Đại sư bá
không ở đó, Trường Lâm sư thúc cũng không, con hạc theo hầu nói bọn họ sáng sớm
đã đi ra ngoài, lúc chúng ta ăn được phân nửa, Phượng Nghi trở lại, tóc hắn mặc
dù vẫn rất chỉnh tề, thế nhưng rất rõ ràng có thể nhìn ra bị gió thổi… Ừm, tóc
mai có chút hỗn loạn.
“Sáng sớm chàng đi đâu vậy?”
“Đi chỗ Nhược Vân tiên tử…” Phượng Nghi thấp
giọng giải thích với ta: “Nhược Vân tiên tử xem như nửa sư phó của Tiểu Tâm,
cũng là xuất thân thủy tộc, chuyện này đương nhiên phải nói cho nàng…”
Ta gật gật đầu, tâm tình lại chậm rãi biến
trầm trọng, cháo uống vào trong miệng tựa hồ mùi vị cũng từ từ đắng ngắt.
“Hôm nay có lẽ bên ngoài sẽ không thái bình, ưm, ta vẫn là…”
Ta biết hắn nói vẫn là muốn cho ta ở lại địa
phương an toàn, bất quá ta cướp lời trước: “Ta cùng chàng.”
Phượng Nghi hơi hơi trầm ngâm, không nói gì.
Thải Mai sư cô lại sáp đầu lại, cằm tựa trên
bả vai ta, giống tiểu cô nương tuổi mười sáu có chút ỏn à ỏn ẻn nói: “Phượng
Nghi hôm nay chỉ sợ có rất nhiều việc phải làm, không bằng con đi với ta, dù
sao chúng ta cùng đường với nó, hai ta trông nom lẫn nhau, cho dù không thể
giúp cái gì lớn, ít nhất cũng sẽ không cản trở.”
A, đây là bao che khuyết điểm trắng trợn.
Thải Mai sư cô, ngài, ngài thật sự là quá đáng
thân quá đáng yêu!
Phượng Nghi cũng nghiêm túc tỏ vẻ cảm ơn: “Làm
phiền ngài đa tâm.”
“Hì, chúng ta là người một nhà, khách khí với
ta cái gì.” Thải Mai sư cô nháy nháy mắt, bỡn cợt cười: “Nếu muốn cám ơn ta,
các con liền mau mau thành thân, lại sinh một con phượng hoàng con để để ta dỗ
là được rồi.”
Hợ, phượng, phượng hoàng con…
Đầu óc của ta lập tức có chút choáng váng,
nhưng thật ra Phượng Nghi thoải mái nói: “Được, hôm nay… vô luận như thế nào, cũng
sẽ có một màn náo nhiệt để nhìn. Sư cô, hai người không ngại đi Quan Vân đài
trước, con đi tìm Tử Hằng, sau đó cùng đi với hắn.”
“Được rồi, vậy chúng ta đi Quan Vân đài trước
chờ con.”
Ta có chút không nỡ đưa mắt nhìn theo hắn đi
ra ngoài, quay đầu hỏi: “Quan Vân đài là?”
“À, là nơi mọi người mỗi tháng đều sẽ tụ hội.
Tầm nhìn trống trải, cho nên được đặt tên là Quan Vân. Ừm, dù sao Tử Vi cung
và Linh Tuyền cung mỗi lần tại hội Quan Vân đều sẽ nói xấu nhau một phen… Không
có biện pháp, trời sinh là đối đầu. Linh Tuyền cung mặc dù trong tên có một chữ
tuyền, lại từ trên xuống dưới toàn bộ là một đám tính tình nóng nảy… Tử Vi cung
có nam có nữ, hai bên ai cũng không phục ai. Nhưng Linh Tuyền thánh mẫu lão
thái bà kia rất muốn chiếm địa bàn của Tử Vi cung. Bục chạm trổ của Tử Vi cung
ấy chính là địa phương tốt người của tiên giới đều biết, Linh Tuyền thánh mẫu
có chủ ý đó đã lâu rồi…”
Chúng ta vừa nói, Thải Mai sư cô đã mang ta ra
khỏi viện tử đi về phía đông nam. Thân pháp của nàng nhẹ nhàng linh hoạt, mang
theo ta cũng lẹ làng không tốn chút sức nào.
Quan Vân đài cũng không xa. Đại khái công phu
một chén trà đã đến. Cái đài này rất rộng rãi… Ợ, ta bây giờ vừa nhìn thấy
quảng trường đài bằng liền phản xạ có điều kiện muốn đi nhà cầu — Không có biện
pháp, ký ức mấy lần thấy cảnh lớn đều không coi là vui vẻ gì. Tại tiên hội Mai
sơn, tại lễ mừng ma cung, được, lần này súng hơi đổi thành pháo, lên cấp đi vào
tiên giới tham gia hội Quan Vân này. Có điều bất đồng chính là, hai lần trước
ta không biết sẽ xảy ra chuyện, lần này ta đã biết hôm nay không thể thiện,
nhất định sẽ đấu võ! Cho dù người khác không đánh ta cũng phải đánh tiện nữ
nhân họ Đổng kia cho thành một cái đầu thối rữa!
“Ôi, ta đã nói con còn trẻ mà, thiếu kiên
nhẫn. Đến đến.”
Thải Mai sư cô mang theo ta, đi lên thềm đá…
Ừm, đi qua ao hoa sen, lại băng qua hành lang uốn khúc. Nàng thoạt nhìn không
chút để ý, phi thường thoải mái, còn chào hỏi mấy người quen biết. Thái độ của
những người đó đối với nàng tuyệt đối là ôn hòa lại tôn trọng — Điều này từ một
khía cạnh khác phản ánh ra Thải Mai sư cô thực sự rất có thực lực.
Mấy ngày nay ta đã hiểu biết, tiên giới này
thật ra cũng không có gì không giống. Kéo cái khăn che mặt hiền hòa xuống, quả
đấm của người nào lớn hơn người đó có đạo lý. Đương nhiên, mấy ngày nay ta
thấy, ở, chẳng qua là một phần nhỏ cực kỳ không đáng kể của tiên giới, nhưng ta
nghĩ, những nơi khác, hẳn là cũng như thế.
Thải Mai sư cô thoạt nhìn dường như chưa làm
cái gì, thế nhưng trên thực tế từ ban nãy nàng đã ra hiệu ngầm với ta.
Ừm, ta nghĩ lời răn của Thải Mai sư cô nhất
định là thà giết sai còn hơn bỏ sót, hoặc là, mèo đen mèo trắng cứ bắt được
chuột chính là mèo tốt… Dù sao nàng hạ độc ấy phải gọi là phóng khoáng… Ta
không phải nói động tác của nàng phóng khoáng, mà là số lượng cực lớn! So sánh
với nàng, ta lúc tại Mai sơn hạ tơ quấn trong nước uống, thực sự là trò trẻ con
trong trò trẻ con.
Tìm một chỗ ngồi xuống, ta quan sát bốn phía,
nhỏ giọng hỏi: “Sư cô, người của Thánh Tuyền cung và Tử Vi cung tới chưa?”
“Chưa đâu, hai bên bọn họ đều ỷ vào thân phận
mình không chịu đến sớm, cho rằng đến sớm rất giảm thân phận.”
Ừm, loại tâm tính này có thể hiểu được, bình
thường những người lãnh đạo luôn luôn đến sau khi mọi người đều đến hết.
Thải Mai sư cô nháy nháy mắt với ta: “Bọn họ
muộn mới tốt, vừa lúc chúng ta bố trí bố trí trước. Cho dù hôm nay đánh không
nổi, ít nhất cũng có cái tự bảo vệ mình dựa vào, để cho bọn họ cũng phải biết,
chúng ta không phải dễ bắt nạt.”
Rất tốt!
Tục ngữ quả nhiên nói không sai, khiêm tốn có
lợi, kiêu ngạo tổn hại. Bọn họ nếu như ngạo mạn như thế, chúng ta cũng không
thể quang minh chính đại lợi dụng sơ hở như thế này.
Ta một tiểu yêu phóng độc tại tiên giới, phóng
còn rất vui vẻ.
Thải Mai sư cô thoạt nhìn quả thực… thần thái
phấn khởi, vừa trộm bố trí vừa ngâm nga điệu hát.
Chúng ta vừa phân công, cũng hợp tác, bận rộn
một trận. Thải Mai sư cô kéo ta một phen: “Bọn họ tới rồi.”
Ta tưởng rằng nàng nói là Thánh Tuyền cung gì
đó tới, quay đầu lại nhìn thấy Phượng Nghi, bên cạnh hắn chính là Tử Hằng.
truyenhoangdung.blogspot.com
CHƯƠNG TRƯỚC
|
DANH SÁCH CHƯƠNG
|
CHƯƠNG SAU
|
No comments
Post a Comment