TRẠNG LỢN - CHƯƠNG 05: MUA LỢN
TRẠNG LỢN
CHƯƠNG 05: MUA LỢN
Lúc Chung Nhi mười ba tuổi, học
hành vẫn không đâu vào đâu, nhưng đùa nghịch thì hơn quỷ sứ, ông Lương thấy vậy
thì buồn rầu tự nhủ: “ Giỏ nào, quai ấy, cung cách này đành cho theo nghề mổ lợn
vậy!”
Từ đấy, Chung Nhi bỏ học theo
bố làm nghề mổ lợn. Chung Nhi thích lắm, thuộc vanh vách từ cách mời chào, những
câu nói lái, cho đến việc pha thịt, bổ thủ.
Một hôm, hai bố con sang làng
bên vào dinh một viên quan hưu trí mua lợn. Quan ông thì đang ngủ mà quan bà
thì đi vắng. Bố con Chung Nhi xin cho ra chuồng xem lợn. Khi ấy quan vừa dậy.
Ông Lương vái chào rồi bẩm:
- Chúng con ở làng bên, nghe
nói quan có lợn bán nên đến mua.
Quan mắt nhắm mắt mở, không
trả lời, lững thững bước ra cửa, lấy khăn chùi mặt, vuốt bộ râu rẽ sang hai
bên, đoạn búi tóc lại, rồi quay vào.
Chung Nhi thấy thế, bèn bảo bố
vào chuồng bắt lợn.
Ông Lương vội bảo con:
- Quan đã truyền cho giá cả
bao nhiêu đâu mà vào bắt?
Chung Nhi nói:
- Thế thầy không biết a? Quan
khinh cha con mình là người mổ lợn nên không thèm nói, chỉ giơ tay làm hiệu,
giá mười tám quan đấy! Thầy ơi, được cái giá hời, ta chả nên bỏ qua!
Dứt lời, Chung Nhi đem tiền
chồng đủ mười tám quan giữa sân, rồi vào bắt lợn. Vừa gặp lúc quan bà về hỏi:
- Ai bán lợn cho các anh mà
dám tự tiện vào bắt?
Chung Nhi nhanh nhảu đáp:
- Bẩm, ông lớn đã bằng lòng
bán rồi đấy ạ!
Quan bà chạy vào gắt với chồng:
- Sao lợn to thế mà ông bán
có mười tám quan?
Quan ông ngạc nhiên, cho gọi
bố con Chung Nhi vào, quát:
- Ai bán mà bay dám nói là
tao bảo mười tám quan?
Chung Nhi liền thưa:
- Bẩm khi nãy con thấy quan lấy
khăn chùi ngang mắt, lại vuốt từ trán xuống, rồi rẽ râu sang hai bên, rõ ràng
mười mười là chữ “thập bát”. Quan lại giơ tay búi tóc đi vào nhà, có ý ra hiệu
rằng: thuận mười tám quan thì vào mà bắt lợn. Chúng con đã chồng đủ tiền ở sân
rồi mới dám bắt lợn đấy chứ ạ!
Quan ông thấy Chung Nhi biện
bác giỏi, phì cười bảo:
- Ta không định bán, nhưng
khen chú bé thông minh, nên ta cũng bằng lòng bán cho. Thôi hai cha con vào mà
khiêng lợn về.
Bà quan quý Chung Nhi là người
có tài, lại láu lỉnh, ngây thơ kiểu trẻ con chứ không có ý lừa lọc, nên cũng
thuận lòng bán.
Rõ thật là:
Ai rằng mười tám với đôi mươi
Biện bác vu vơ khéo nực cười!
Không bán, tự nhiên mà mất lợn
No comments
Post a Comment