TOÀN CHỨC CAO THỦ - CHƯƠNG 05 - HỒ ĐIỆP LAN - TRUYỆN VÕNG DU
TOÀN CHỨC CAO THỦ
Tác giả: Hồ Điệp Lan
Thể loại: Võng du, game, sinh tồn
CHƯƠNG 05: CA ĐÊM 2
“Để tôi thử xem.”
Diệp Tu nói xong lấy từ trong từ trong túi ra một thẻ tài
khoản, nhanh chóng vào trang yêu cầu chuyển khu. Trần Quả nhìn thẻ tài khoản
kia mà vô cùng kinh ngạc:
“Đây không phải thẻ tài khoản đời đầu đấy chứ?”
“Là đời đầu.”
“Là đời đầu.”
Diệp Tu cười cười, tài khoản Vinh Quang mỗi năm một loại, thẻ
tài khoản đời đầu đương nhiên cũng sẽ gần mười năm rồi.
Trần Quả ngạc nhiên nhìn Diệp Tu:
Trần Quả ngạc nhiên nhìn Diệp Tu:
“Cậu chơi Vinh Quang bao lâu rồi?”
Thẻ là vật
chết, người là vật sống, có thẻ mười năm, người chưa chắc phải.
“Gần mười năm.”
“Gần mười năm.”
Diệp Tu đáp lại chứng minh bản thân là người vật hợp nhất.
Năm năm tuổi game của Trần Quả đã thấy rất già rồi, không ngờ cái thằng trước mắt này gấp đôi mình. Mười năm, đó là nhóm người Vinh Quang đầu tiên đấy, có thể chơi đến tận bây giờ mà vẫn hào hứng đi khu mới, đây là tinh thần gì đây?
Lúc nói chuyện, trên trang mạng đã hiển thị “Chuyển khu thành công”.
“Thành công.”
Năm năm tuổi game của Trần Quả đã thấy rất già rồi, không ngờ cái thằng trước mắt này gấp đôi mình. Mười năm, đó là nhóm người Vinh Quang đầu tiên đấy, có thể chơi đến tận bây giờ mà vẫn hào hứng đi khu mới, đây là tinh thần gì đây?
Lúc nói chuyện, trên trang mạng đã hiển thị “Chuyển khu thành công”.
“Thành công.”
Diệp Tu rút thẻ tài khoản về, nắm trong tay, chớp mắt nhớ đến
từng ti từng tí ký ức chứa đựng trong tấm thẻ đời đầu này.
“Cậu bảo muốn làm trực net?”
“Cậu bảo muốn làm trực net?”
Trần Quả bên này chợt nhắc đến việc kia.
“Phải.”
“Phải.”
Diệp Tu vội vàng từ hồi ức quay về hiện thực.
“Cậu nhìn trúng ca nào?”
“Cậu nhìn trúng ca nào?”
Trần Quả hỏi.
“Ca đêm.”
“Ca đêm.”
Diệp Tu nói.
“Ầy, cậu được không?”
“Ầy, cậu được không?”
Trần Quả bất ngờ. Ca đêm, là mỗi ngày chuyên trị khoảng
thời gian từ 11 giờ đêm đến 7 giờ sáng, tiền lương nhiều hơn những ca khác 300
đồng, nhưng rất ít người xin làm. Dẫu sao việc điên đảo ngày đêm cũng là chuyện
rất nhiều người không đồng ý được, thế nên trước mắt Trần Quả cho mọi người
thay phiên nhau, nếu thật sự có người xin làm ca đêm, mọi người đều được giải
thoát.
“Được mà được mà, tôi thích bận rộn về đêm lắm.”
“Được mà được mà, tôi thích bận rộn về đêm lắm.”
Diệp Tu nói.
Trần Quả tỉ mỉ đánh giá người trước mặt, đầu tóc và râu ít nhất nửa tháng không cạo, mặt có hơi sưng, tuy trắng nõn nhưng là loại tái nhợt như có bệnh, hai mắt nhìn chăm chú vào mình mang chút uể oải. Dáng vẻ này cô đã thấy nhiều, mấy thằng nhóc thường thâu đêm ở tiệm net nhà cô đều giống như vậy, tên trước mặt tuổi cũng không nhỏ, vậy mà cũng suy đồi như thế, thật đáng xem thường.
Xem thường thì xem thường, có người nguyện ý làm cú đêm, Trần Quả vẫn rất hoan nghênh, huống chi cô càng hiếu kỳ với thực lực của người có tuổi game 10 năm này, lập tức vỗ bàn:
Trần Quả tỉ mỉ đánh giá người trước mặt, đầu tóc và râu ít nhất nửa tháng không cạo, mặt có hơi sưng, tuy trắng nõn nhưng là loại tái nhợt như có bệnh, hai mắt nhìn chăm chú vào mình mang chút uể oải. Dáng vẻ này cô đã thấy nhiều, mấy thằng nhóc thường thâu đêm ở tiệm net nhà cô đều giống như vậy, tên trước mặt tuổi cũng không nhỏ, vậy mà cũng suy đồi như thế, thật đáng xem thường.
Xem thường thì xem thường, có người nguyện ý làm cú đêm, Trần Quả vẫn rất hoan nghênh, huống chi cô càng hiếu kỳ với thực lực của người có tuổi game 10 năm này, lập tức vỗ bàn:
“Được, vậy nhận cậu đấy”
“Cảm ơn chị chủ.”
“Điều kiện cậu đã nhìn rõ, cứ thế mà làm.”
“Cảm ơn chị chủ.”
“Điều kiện cậu đã nhìn rõ, cứ thế mà làm.”
Trần Quả nói.
“Không thành vấn đề.”
“Vậy được rồi, đi theo tôi!”
“Không thành vấn đề.”
“Vậy được rồi, đi theo tôi!”
Trần Quả làm việc nhanh gọn, đã nhận Diệp Tu, lập
tức bắt đầu coi Diệp Tu làm công nhân để sai bảo. Bắt hắn chuyển đống bàn phím
vừa đến vẫn chưa được sắp xếp hôm nay lên phòng chứa đồ ở lầu hai.
Tiệm net của Trần Quả mang tên “Hội quán Internet Hưng Hân”, cũng được xem là một tiệm khá sang chảnh, hai tầng lầu, máy hơn ngàn cái, tầng hai ít hơn nhưng lại càng bộc lộ rõ ràng vẻ xa hoa, là khu cao cấp. Hơn nữa còn một không gian khác bên trong, gồm một phòng khách hai phòng trong, phòng chứa đồ cũng nằm trong đấy. Lúc Diệp Tu bận rộn chuyển bàn phím lên đây, đã khảo sát căn phòng này. Trên thông báo tuyên dụng có viết: Bao ăn ở. Diệp Tu vừa rời khỏi câu lạc bộ, bước tiếp đi đâu còn chưa nghĩ ra, điều kiện bao ăn ở với hắn chính là sắp xếp sẵn một điểm dừng chân, vì thế mới hứng thú với công việc gác net này
Hiện tại xem ra, phòng ngoài này chắc hẳn chính là nơi “bao ở”, trang trí tuy đơn giản, nhưng sạch sẽ ngăn nắp, vô cùng tốt, Diệp Tu rất hài lòng, vừa nghĩ vừa chuyển những bàn phím cuối cùng xếp vào.
“Được rồi, đây là chỗ ở của cậu.”
Tiệm net của Trần Quả mang tên “Hội quán Internet Hưng Hân”, cũng được xem là một tiệm khá sang chảnh, hai tầng lầu, máy hơn ngàn cái, tầng hai ít hơn nhưng lại càng bộc lộ rõ ràng vẻ xa hoa, là khu cao cấp. Hơn nữa còn một không gian khác bên trong, gồm một phòng khách hai phòng trong, phòng chứa đồ cũng nằm trong đấy. Lúc Diệp Tu bận rộn chuyển bàn phím lên đây, đã khảo sát căn phòng này. Trên thông báo tuyên dụng có viết: Bao ăn ở. Diệp Tu vừa rời khỏi câu lạc bộ, bước tiếp đi đâu còn chưa nghĩ ra, điều kiện bao ăn ở với hắn chính là sắp xếp sẵn một điểm dừng chân, vì thế mới hứng thú với công việc gác net này
Hiện tại xem ra, phòng ngoài này chắc hẳn chính là nơi “bao ở”, trang trí tuy đơn giản, nhưng sạch sẽ ngăn nắp, vô cùng tốt, Diệp Tu rất hài lòng, vừa nghĩ vừa chuyển những bàn phím cuối cùng xếp vào.
“Được rồi, đây là chỗ ở của cậu.”
Nhìn Diệp Tu làm xong, Trần Quả đứng cạnh lúc
này mới chỉ vào chiếc giường thấp bé trong phòng chứa đồ nói.
“Hả?”
“Hả?”
Diệp Tu ngạc nhiên, hắn cứ tưởng nơi ở chính là căn phòng sáng sủa sạch
sẽ ngoài kia chứ, dù chỉ là sô pha phòng khách cũng tốt. Nơi này… Diệp Tu ngẩng
đầu nhìn, bức tường phía tây của phòng chứa đồ có một cửa sổ nhỏ, rất giống như
đang đối mặt với đèn đường bên ngoài đường cái, mở đèn của căn phòng chứa đồ
lên, ánh đèn trên cửa sổ lập tức u ám, cứ như truyện ma.
“Ách, hơi kém chút, cậu tạm chấp nhận đi… Thật ra tiệm net của tôi bây có cậu hay không cũng không sao, thông báo tuyển dụng cậu xem là rất lâu trước đây rồi.”
“Ách, hơi kém chút, cậu tạm chấp nhận đi… Thật ra tiệm net của tôi bây có cậu hay không cũng không sao, thông báo tuyển dụng cậu xem là rất lâu trước đây rồi.”
Trần Quả nói.
“Ây, vậy à! Không sao cả không sao cả, ở đây rất tốt.”
“Ây, vậy à! Không sao cả không sao cả, ở đây rất tốt.”
Diệp Tu lập tức bày tỏ ý
kiến, thái độ phản đối đó khiến Trần Quả có hơi áy náy, phòng chứa đồ này thực
sự không giống nơi người có thể ở.
“Bình thường không có việc gì làm, xuống dưới chơi máy cũng không sao, người nhà không thu tiền.”
“Bình thường không có việc gì làm, xuống dưới chơi máy cũng không sao, người nhà không thu tiền.”
Trần Quả nói.
“Chị chủ cũng rất hào phóng nha!”
“Khụ, hơn ngàn máy tính, bớt có một bàn thôi!”
“Chị chủ cũng rất hào phóng nha!”
“Khụ, hơn ngàn máy tính, bớt có một bàn thôi!”
Trần Quả nói.
“Lượng khách ngày thường thế nào?”
“Lượng khách ngày thường thế nào?”
Diệp Tu hỏi.
“Không tệ lắm, dù sao tôi cũng rất hài lòng.”
“Không tệ lắm, dù sao tôi cũng rất hài lòng.”
Trần Quả nói,
“Khách ca đêm của
cậu đương nhiên khá ít, đa phần là sinh viên đến từ những trường đại học gần
đây chạy đến thâu đêm, cậu thật ra cũng không có gì làm, chỉ cần dòm chừng xung
quanh.”
“Rõ rồi.”
“Dù thế nào, để thích ứng với công việc mới, tối nay thâu đêm được không? Tôi cũng kiểm tra cậu, xem năng lực thức đêm của cậu thế nào.”
“Rõ rồi.”
“Dù thế nào, để thích ứng với công việc mới, tối nay thâu đêm được không? Tôi cũng kiểm tra cậu, xem năng lực thức đêm của cậu thế nào.”
Trần Quả nói.
“Không sao cả, năng lực tràn trề.”
“Không sao cả, năng lực tràn trề.”
Diệp Tu giơ hai ngón cái về phía Trần Quả
chứng tỏ thâu đêm chính là điểm mạnh của mình.
“Được rồi, đi, xuống dưới chào đón cậu bằng buổi ăn khuya.”
“Được rồi, đi, xuống dưới chào đón cậu bằng buổi ăn khuya.”
Trần Quả nói.
“Ồ? Ăn cái gì?”
“Giờ này cũng không còn gì, quán ăn ở đường đối diện có lẽ vẫn chưa đóng, cậu đi xem thử đi, mua đại vài món về, tôi không ăn cần tây.”
“Ồ? Ăn cái gì?”
“Giờ này cũng không còn gì, quán ăn ở đường đối diện có lẽ vẫn chưa đóng, cậu đi xem thử đi, mua đại vài món về, tôi không ăn cần tây.”
Trần Quả vừa nói vừa
lấy 200 đồng đưa cho Diệp Tu.
“Tuyết rơi đó!”
“Tuyết rơi đó!”
Diệp Tu nói.
“Đường đối diện cũng không xa, có thể dính bao nhiêu tuyết chứ? Mau đi.”
“Đường đối diện cũng không xa, có thể dính bao nhiêu tuyết chứ? Mau đi.”
Trần
Quả nói.
Diệp Tu đành cam chịu, qua đường mua đồ ăn khuya. Đối với việc vừa mới vào làm đã liên tiếp bị sai bảo cũng không có cảm giác buồn bực. Cô gái này cùng người ta tùy tiện trò chuyện mấy câu đã không coi là người xa lạ, tính cách này khiến người ta khá thoải mái và thân thiết. Nghĩ đến đây, Diệp Tu đột nhiên nhận ra, hắn thậm chí còn chưa hỏi tên chị chủ mới của mình.
Diệp Tu đành cam chịu, qua đường mua đồ ăn khuya. Đối với việc vừa mới vào làm đã liên tiếp bị sai bảo cũng không có cảm giác buồn bực. Cô gái này cùng người ta tùy tiện trò chuyện mấy câu đã không coi là người xa lạ, tính cách này khiến người ta khá thoải mái và thân thiết. Nghĩ đến đây, Diệp Tu đột nhiên nhận ra, hắn thậm chí còn chưa hỏi tên chị chủ mới của mình.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment