SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 83 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 83: BÀ MẸ CHỒNG ĐIÊN KHÙNG 3
Mai Lạc nãy
giờ vẫn im lặng, nay hét lên, giơ tay hất đổ mâm cơm:
- Tôi không
ăn cơm bà nấu. Bà là phù thủy, muốn hại chết tôi, muốn đầu độc tôi phải không?
Nói rồi cô đứng lên định nhào về phía bà.
Hy Lôi cảm
thấy trạng thái thần kinh của Mai Lạc đã gần tới ngưỡng sụp đổ và phát điên,
bèn vội vàng kéo cô lại. Bà lão không nói lời nào, lặng lẽ thu dọn đống đồ
vương vãi khắp nơi và mảnh bát vỡ, đi ra ngoài.
Ngày trước
khi giữa mẹ chồng con dâu xảy ra tranh chấp hay cãi vã, Tùng Phi đều trách Mai
Lạc vài câu, bắt cô phải nhường nhịn bà, đừng làm mẹ anh nổi giận. Sau khi đứa
bé mất tích, cho dù Mai Lạc mắng chửi bà lão thế nào, Tùng Phi nghe thấy cũng
chỉ biết thở dài.
Thi thoảng
Liêu Phàm lại gọi điện tới hỏi thăm, Hy Lôi chỉ có thể nói với anh là không có
tiến triển gì, tung tích của đứa trẻ vẫn không thấy đâu, Liêu Phàm muốn hẹn gặp
cô, nhưng thấy Hy Lôi có vẻ không có tinh thần gì nên đành thôi.
Thời gian
trôi nhanh, một tháng trôi qua từ lúc nào không biết, trong lòng mọi người đều
hiểu rõ, nếu để lỡ mấy ngày đầu tiên, thời gian càng dài thì hy vọng tìm thấy
đứa bé càng mong manh, nếu bị bán tới một nơi xa xôi nào đó thì giống như mò
kim đáy biển, hầu như không thể nào tìm về được nữa.
Hy Lôi cũng
nhờ những người bạn làm báo của mình giúp đỡ, đăng lên báo ngày và vãn báo một
tin tìm người, gắn kèm với bức ảnh Đóa Đoa khi được 3 tháng, trên bức ảnh đó,
Đóa Đóa nở nụ cười ngọt ngào, ai nhìn thấy cũng phải xót xa. Gương mặt trẻ con
không giống người lớn, không dễ nhận ra. Hy Lôi cũng chỉ đành nghe theo số
phận.
Bên cảnh sát
lưu lại mẫu DNA của Mai Lạc và Tùng Phi, mỗi khi phá được một vụ án bắt cóc và
buôn bán trẻ em nào đó, cứu được những đứa trẻ có đặc điểm tương đồng là lại
thông báo cho họ đến nhận, nhưng lần nào cũng đành thất vọng ra về.
Thời gian
lâu dần, Hy Lôi đành phải dùng lời lẽ khác an ủi Mai Lạc:
- Nếu thực
sự bị bán rồi thì cậu nghĩ đi, nhà nào mua con chắc chắn là vì không sinh được
con cái, chắc chắn sẽ đối xử tốt với nó, chỉ cần nó khỏe mạnh thì sẽ này vẫn
còn cơ hội, đúng không?
Tinh thần
của Mai Lạc đã không còn được như trước kia, đã lâu lắm rồi cô không đi làm,
cho dù đi làm thì cũng để tâm trí tận đâu đâu, nghe Hy Lôi nói vậy, cô bật
cười, tỏ ý tán đồng, rồi lại lập tức tỏ ra hoảng sợ:
- Nhưng tớ
nghe nói, có người không bán cho những người không sinh được con, có một tổ
chức phi pháp sẽ lấy các cơ quan nội tạng của nó, sẽ giết người.
Lời của Mai
Lạc khiến người ta không rét mà run, những gì cô nói cũng không phải là không
có lý, Hy Lôi vội vã ngắt lời bạn:
- Không được
nói bừa, không đâu!
Thời giạn
trậm rãi trôi qua trong sự chờ đợi thấp thỏm và vô vọng, lại đã đến cuối năm.
Những ngày này, Hy Lôi và Liêu Phàm thi thoảng hẹn gặp nhau, cùng ăn cơm, uống
trà, nhưng nội dung những cuộc trò chuyện đa số chỉ là về Mai Lạc và đứa trẻ,
Liêu Phàm cũng giúp đỡ rất nhiều, thi thoảng lại an ủi Hy Lôi để xua tan đám
mây đen đang đè nặng trong lòng cô.
Tháng 12,
hôm nay lẽ ra là sinh nhật của Đóa Đóa. Cả nhà ba người của Tùng Phi ngồi trên
mâm cơm, không khí nặng nề, nhớ lại đứa trẻ hoạt bát đáng yêu bỗng dưng biến
mất khỏi cuộc sống của mình, biến mất không để lại dấu vết, trái tim lại đau
nhói.
Trên bàn,
Mai Lạc mua một cái bánh ga tô nhỏ, thắp nến, cô nhắm mắt lại, không biết đang
nghĩ gì.
Mẹ chồng mở
miệng mấy lần, cuối cùng cũng đủ dũng khí nói:
- Mai Lạc,
thời gian này câu nói khó nghe nào con cũng chửi rồi, chắc cũng bớt giận rồi,
mẹ biết là vì mẹ vô tâm sơ ý, là lỗi của mẹ, bây giờ đã thế rồi chúng ta cũng
chẳng còn cách nào khác, nhưng cuộc sống của chúng ta thì vẫn phải sống, đúng
không?
Mặt Mai Lạc
không chút biểu cảm.
Mẹ chồng hơi
nghiêng đầu về trước, thận trọng nói:
- Mẹ thấy,
hay là các con nhân lúc còn trẻ, sinh thêm đứa nữa, có thêm đứa con nữa thì sẽ
không còn nhớ Đóa Đóa như thế nữa, cũng không buồn nữa.
- Im đi! Câm
cái miệng thối của bà lại. Những câu độc ác như thế mà bà cũng nói ra được sao?
Mai Lạc đứng bật dậy, ngoác miệng chửi.
Bà lão rụt
rè im lặng, Tùng Phi tỏ ra bất nhẫn, quát lớn:
- Mai Lạc!
- Quát cái
gì? Anh cũng câm miệng cho tôi, không ai có thể thay thế được con gái tôi, tôi
nói cho bà biết, Đóa Đóa của tôi chắc chắn sẽ tìm thấy, chắc chắn!
Nói xong
cô đi về phòng, hai mẹ con đưa mắt nhìn nhau, ngồi trước bàn ăn, thở dài một
tiếng.
Vào một buổi
sáng, mẹ chồng dậy sớm, quét dọn nhà cửa, làm bữa sáng, sau đó đi tới đồn cảnh
sát, thú tội về việc mình đã câu kết với một người đàn bà ở tỉnh khác, bán cháu
gái của mình đi. Bà vốn định dùng cách này để bắt Mai Lạc sinh thêm một đứa
nữa, hoàn thành giấc mơ có cháu đích tôn của bà, không ngờ cuối cùng lại đưa
đến kết cục này. Bà rất hối hận, Mai Lạc thì điên điên khùng khùng, con trai
thì than vắn thở dài, mình cũng sống trong dằn vặt, một gia đình đang hạnh phúc
giờ đứng trước nguy cơ tan vỡ, bà hối hận lắm.
Bà muốn bù đắp cho con dâu, bà
miêu tả cho cảnh sát nghe về ngoại hình và giọng nói của người đàn bà đó, cung
cấp manh mối, tưởng rằng vẫn có thể tìm được Đóa Đóa. Nói xong, bà như trút
được gánh nặng trong lòng, tưởng rằng sẽ nhanh chóng tìm được cháu nội, tưởng
rằng cái nhà này sẽ nhanh chóng quay lại với niềm hạnh phúc khi xưa.
- Tôi đi
được chưa?
Bà tưởng mình nói xong những điều này là có thể về nhà.
- Bà không
thể đi.
- Con trai
tôi chắc tan làm rồi, tôi còn phải nấu cơm cho nó nữa.
Bà tưởng rằng mình
thực sự có thể về nhà để nấu bữa tối cho con trai.
Cảnh sát lắc
đầu cười.
Khi Tùng Phi
biết những điều này, anh hầu như không dám tin vào tai mình, anh ngồi trong đồn
cảnh sát, khóc rống lên. Mai Lạc hoàn toàn sụp đổ, cô lao vào túm lấy bà mẹ
chồng, bao nhiêu lời độc ác nhất đều tuôn ra từ miệng cô:
- Mụ đàn bà
độc ác, bà là ma quỷ, tôi biết mà, chính bà, bà là phù thủy. Tôi phải giết bà!
Những móng
tay sắc nhọn đã để lại dấu vết trên cổ bà lão. Bà lão cúi đầu, để mặc cho Mai
Lạc đánh chửi. Mấy nữ cảnh sát phải chạy lại kéo Mai Lạc ra, nhưng bị cô đẩy
mạnh.
Tùng Phi lao
tới, quỳ xuống trước mặt mẹ và Mai Lạc, nước mắt rơi lã chã:
- Mẹ! Sao mẹ
lại hồ đồ như thế!
Rồi anh phủ phục xuống chân Mai Lạc.
- Mai Lạc, Mai Lạc,
anh xin em, đừng chửi mẹ nữa, mẹ đã phải chịu sự trừng phạt rồi.
Bà lão bị nữ
cảnh sát dẫn đi. Mai Lạc khóc khản cả giọng, trước mắt tối sầm rồi từ từ gục
xuống trước mặt Tùng Phi.
Khi Hy Lôi
tới bệnh viện thì Mai Lạc đã tỉnh lại, hoang mang nhìn mọi thứ trước mắt, không
biết mình đang ở đâu.
Hy Lôi vui
vẻ hỏi:
- Tỉnh rồi
à? Uống nước nhé, có đói không?
Mai Lạc nhìn
cô, không nói gì.
Tùng Phi
thấy Mai Lạc tỉnh dậy thì cũng lo lắng hỏi:
- Em dọa anh
sợ chết khiếp. Thấy đỡ hơn chưa?
Một lúc lâu
sau, Mai Lạc mới hoảng hốt nói:
- Tùng Phi,
mấy giờ rồi, cho con bú chưa? Em lại ngủ quên mất rồi.
Rồi cô quay sang bên
cạnh, Hy Lôi cũng đứng đó, cười nói.
- Hy Lôi, cậu cũng ở đây à, đến thăm con
gái nuôi phải không, nó còn đang ngủ!
Hy Lôi và
Tùng Phi ngơ ngác nhìn nhau, lo lắng hỏi:
- Mai Lạc,
cậu đừng dọa mọi người nữa. Cậu không thể nào có chuyện gì được!
- Suỵt! Nói
nhỏ thôi, đừng làm con bé thức.
- Mai Lạc!
Hy Lôi khóc lóc cầu xin. Tùng Phi lao ra ngoài gọi bác sĩ.
Đúng thế,
sau khi biết mẹ chồng đã bán cháu nội của mình, bán con gái của cô, Mai Lạc bị
tổn thương thần kinh và hóa điên.
No comments
Post a Comment