SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 76 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 76: GIẢI THOÁT 2
Chia tay ở
cửa quán ăn, Hy Lôi đi thẳng vào văn phòng tòa soạn, cô không muốn dây dưa với
Hứa Bân thêm một giây nào nữa, không muốn để anh nhìn thấy giọt nước mắt của
mình. Cô rót ình một cốc trà, sau đó nhìn ra con phố tấp nập người qua lại bên
dưới cửa sổ, nghĩ xem với tình trạng hiện tại, mình nên sống thế nào, cuộc sống
sau này nên sắp xếp ra sao?
Bỗng dưng,
vào giây phút vô tình nhất, cô nhìn thấy một cái bóng quen thuộc ở đầu đường.
Người đàn ông vừa cùng cô ăn cơm, người đàn ông vừa nói chuyện ly hôn với cô
giờ đang đang đi tới cổng siêu thị ở đối diện con đường, một cô gái trẻ tuổi
vẫy tay với anh ta, rồi lại gần khoác tay anh ta, cùng lên một chiếc taxi và
biến mất nơi đầu đường.
Là anh ta,
không sai, chính là anh ta, áo len xám, quần bò xanh, cái dáng đó cho dù có hóa
thành tro cô cũng nhận ra.
Lại là một
đêm không thể chợp mắt. Cô cảm thấy mình dường như bị rơi vào một cái bẫy khổng
lồ, cảm giác nhục nhã khiến cô không thể nào ngủ được. Người đàn bà đó xuất
hiện từ lúc nào, trước lần Hy Lôi và Hứa Bân đánh nhau, hay là sau đó, hoặc là
vẫn luôn tồn tại trong cuộc hôn nhân của họ, vậy thì nên làm thế nào, cứ kéo
dài tiếp với Hứa Bân, để tìm cho ra ngọn ngành sự việc, hay là giả bộ như không
biết? Vậy còn cái sinh mệnh nhỏ trong bụng cô phải làm sao, nói với anh ta thì
giải quyết được vấn đề gì? Cho dù đứa trẻ ra đời có thể cứu vãn và duy trì cuộc
hôn nhân đã vỡ tan nát của cô, nhưng liệu cô có thể chịu đựng được không?
Hy Lôi nằm
trên giường, càng nghĩ càng thấy đau đầu. Vết thương cũ chưa lành, vết thương
mới lại in dấu. Trái tim cô như bị ai đó kéo rách ra, đau đớn. Liếc mắt thấy
trên đầu giường có một tấm vải, bao nhiêu lửa giận đột nhiên phun trào, Hy Lôi
nắm lấy tấm giẻ ném mạnh vào góc tường rồi hét lớn:
- Vứt đi,
vứt hết đi.
Hứa Bân, anh chỉ giống như một miếng giẻ rách bẩn thỉu, không thể
vì có người thích miếng giẻ rách đó mà bản thân mình cũng nắm chặt anh ta trong
tay. Hy Lôi nói thầm với lòng mình như thế, thấy tâm trạng dễ chịu hơn nhiều.
Ngày hôm sau
là ngày hẹn đi làm thủ tục ly hôn. Hy Lôi dậy từ sớm để trang điểm, mặc cái váy
và áo khoác với mua, soi trong gương thấy cả người như hoàn toàn thay đổi, so
sánh với Hứa Bân, anh ta có vẻ mệt mỏi hơn nhiều. Lần này mặc dù là hai người
đã thỏa thuận với nhau, Hứa Bân cũng mang đủ sổ hộ khẩu và các giấy tờ khác,
nhưng vẫn tỏ ra hơi bị động và bất lực. Khi Hy Lôi đặt bút, hơi do dự một chút,
cuối cùng ký tên của mình vào, Hứa Bân thấy cô ký tên xong thì mới ký tên mình.
Từ Cục Dân
chính đi ra, hai người không vội vàng chia tay nhau, mà đứng ở một bến xe vắng
vẻ chờ một lúc. Ánh mặt trời tháng ba thật ấm áp, Hy Lôi ngẩng đầu lên, thở dài
hỏi:
- Giờ anh có
thể nói với tôi, người đàn bà đó bắt đầu từ khi nào không?
Hứa Bân giật
mình, rồi những giọt nước mắt rơi nhanh trên mặt:
- Hy Lôi,
anh xin lỗi, anh không muốn thế đâu.
Kết quả nằm
trong dự liệu của cô, Hy Lôi bình tĩnh tới mức chính cô cũng không thể tin nổi:
- Nói đi!
Tôi chỉ muốn nghe chính miệng anh nói, không muốn cảm thấy mình giống như một
con ngốc.
Hứa Bân quay
người đi, quay lưng về phía cô, ngẩng mặt lên rồi thở dài, nước mắt rơi lã chã:
- Anh không
muốn như thế đâu. Em biết đấy, mẹ anh đã chẳng còn hy vọng gì với cuộc hôn nhân
của chúng mình nữa, thế nên từ khi nói là ly hôn đến nay, bà bắt đầu giới thiệu
bạn gái cho anh. Cô gái đó là do người ta giới thiệu hồi tết. Chỉ mới gặp một
lần. Anh không nghĩ gì cả. Nhưng mấy hôm đó tâm trạng anh đang rất tệ, ngày tết
ai cũng có đôi có cặp, cả nhà đoàn viên, còn anh, em biết trong nhà không khí
như thế nào không?
- Sau đó cô gái đó hẹn anh, nói là cùng ra ngoài ăn cơm, uống
rượu, không ngờ xảy ra chuyện đó. Anh không biết, cô ấy vẫn... vẫn còn trinh,
hơn nữa chỉ có một lần mà cô ấy mang thai. Em bảo anh phải làm thế nào? Em cứ
đòi ly hôn, bây giờ lại xảy ra chuyện này, cho dù lựa chọn ở cùng với em thì em
cũng không thể tha thứ cho anh. Hy Lôi, hôm nay anh mới biết, có những chuyện
thực sự khi đã sai rồi thì không thể nào vãn hồi lại được nữa. Bọn mình không
quay về được nữa rồi. Xin lỗi!
Hy Lôi bình
tĩnh nghe hết câu chuyện, nhưng không hề rơi một giọt nước mắt, chỉ lạnh nhạt
nói:
- Cảm ơn
anh, Hứa Bân, vào lúc chia tay vẫn còn nói thật lòng với tôi, cảm ơn anh. Anh
nên biết rằng anh là luật sư, trước khi ly hôn mà làm những việc này gọi là
ngoại tình, nếu tôi không buông tha thì sẽ có hậu quả như thế nào? Đúng không?
Nhưng tôi không muốn làm như thế, tôi mệt rồi, giờ tôi chỉ muốn tự do, sự tự do
không bị hôn nhân gò bó, cho dù là phải trả giá cho sự tự do đó.
- Anh xin
lỗi! Anh xin lỗi!
Hứa Bân vẫn lải nhải mãi, Hy Lôi đã quay người bỏ đi, cô
biết, tiếp theo, cô còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.
Suýt chút
nữa thì chết trên bàn mổ của khoa sản.
Bởi vì cái
thai đã gần hai tháng, hơn nữa nó lại nằm ngoài tử cung. Làm sao có thể giống
như trong quảng cáo viết, chỉ ba tháng là giải quyết mọi thứ, đó là một cục
thịt nằm trong cơ thể mình, đó là một chứng minh cho tội ác còn để lại của một
cuộc hôn nhân thất bại. Hy Lôi không nói với ai chuyện này, đây là một câu
chuyện nực cười nhất thế gian, là một scandal đáng sỉ nhục, đau đớn, chỉ có thể
mình mình gánh chịu.
Mức độ nguy
hiểm của phẫu thuật chửa ngoài tử cung không nói cũng biết, mất máu nhiều, cần
phải cắt bỏ buồng trứng, phải có chữ ký của người nhà. Không còn cách nào khác,
Hy Lôi đành bảo bác sĩ thông báo cho Mai Lạc.
Mai Lạc vội
vàng chạy đến, quá thương bạn, lại trách cứ cô.
Cũng may,
coi như giành được tính mạng của cô từ tay Tử thần. Hy Lôi không khóc, lần này
chỉ có Mai Lạc là khóc:
- Sao mà cậu
ngốc thế, sao không nói cho tớ biết?
- Nói thì có
tác dụng gì, mục đích của tớ là muốn ly hôn, muốn tự do, anh ta đã đồng ý rồi
thì không cần phải dây dưa thêm nữa, biết rồi thì làm sao?
Hy Lôi nằm trên
giường bệnh, mặt trắng bệch.
- Cho dù là
phá thai thì cũng phải bắt anh ta cùng đối diện với cậu chứ, ít nhất thì cũng
phải bắt anh ta chịu tiền thuốc men chứ! Chưa thấy người đàn bà nào ngu ngốc
như cậu, chả trách phải đi đến nước ly hôn.
No comments
Post a Comment