SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 27 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 27 :CÚ ĐIỆN THOẠI LẠ 2
Bên kia im
lặng một lát, lại hỏi:
- Cậu kết
hôn rồi à? Hôm nay người nhận điện thoại là ai thế? Cậu thực sự kết hôn rồi
sao!
Hy Lôi làm
ra vẻ thản nhiên:
- Đúng thế,
người nhận điện thoại là mẹ chồng tớ!
Bên kia lại
im lặng giây lát, nói:
- Chúc cậu
hạnh phúc nhé!
- Cảm ơn!
Rồi cúp điện
thoại.
Mặt mẹ chồng
thoáng qua một nụ cười không dễ phát giác, nụ cười đắc ý như nắm được thóp của
một ai đó.
Nội dung
cuộc điện thoại bà nghe rõ không sót một chữ nào. Mặc dù không có gì bất
thường, nhưng Hứa Bân có thể đoán chắc rằng trước đây Hy Lôi từng có quan hệ
tình cảm với người này. Trên bàn ăn, Hứa Bân cố kìm lại, không hề lên tiếng.
Lúc rửa bát,
nghe thấy tiếng mẹ chồng nói nhỏ với con trai ngoài phòng khách:
- Sao con
không quản lý nó, vừa nghe là đã thấy có vấn đề, nếu không thì nghe thấy nó kết
hôn rồi, việc gì phải kích động như thế. Con trai mẹ ngốc quá, trước con, nó
yêu ai chưa, có còn là gái trinh không, mẹ nói cho con biết, con gái xinh đẹp
thì thường rất tùy tiện trong chuyện đó!
Hứa Bân suỵt
một tiếng, ra hiệu bảo mẹ nói nhỏ thôi. Hai mẹ con lại thì thào cái gì đó,
nhưng vì tiếng bé quá nên nghe không rõ.
Buổi tối,
Hứa Bân vào phòng nhưng không hề nổi giận. Hy Lôi đang nằm bò trên giường viết
nhật ký. Hứa Bân cầm cái điện thoại để ở đầu giường, nói:
- Từ ngày mai
em đừng dùng điện thoại nữa.
- Sao lại
thế?
- Anh sợ em
bị người khác cướp mất. Anh sợ thằng nhãi đó lại gọi điện thoại cho em, nhìn
xem, vừa nãy lúc gọi điện thoại, mặt em đỏ bừng cả lên, giống như một kẻ dâm
đãng vậy.
Hy Lôi không
nhịn được, nói to, ném quyển sách sang bên:
- Sao anh
nói chuyện khó nghe thế! Ai dâm đãng, sao mà anh lưu manh thế!
- Nói đi, nó
là ai, mối tình đầu? Người tình cũ? Anh vừa nghe đã biết quan hệ không bình
thường.
- Hứa Bân,
đừng như thế, cậu ấy thực sự chỉ là bạn đại học của em thôi, chẳng có gì cả.
- Em làm gì
để chứng minh là hai người không có gì.
- Em nói
không có là không có, phải chứng minh thế nào?
- Thế thì
làm theo lời anh, từ ngày hôm nay không dùng di động nữa. Nếu mà không có gì
thì chắc là không gọi điện thoại nữa đâu. Nếu mà có gì thì chắc còn gọi cho em
nữa.
Hứa Bân nhét
cái điện thoại vào cặp táp của mình, Hy Lôi xuống giường, giằng điện thoại từ
tay Hứa Bân. Hứa Bân gạt tay một cái, Hy Lôi ngã ngồi xuống giường.
- Có tật
giật mình à? Giằng cái gì? Xem ra biện pháp của mẹ anh rất tốt.
Hy Lôi sững
sờ đứng im, một lúc lâu sau không nói được gì. Thì ra ban nãy hai mẹ con họ ở
ngoài kia thì thầm với nhau một hồi là để nghĩ làm thế nào để đối phó với cô.
Hy Lôi ném
mạnh cái gối vào người Hứa Bân, hét lên:
- Anh có não
không hả?
Cả một đêm
yên lặng.
Những giọt
nước mắt lạnh lẽo chảy theo gò má rồi chảy tới tận tai. Hy Lôi nhớ lại cái hình
bóng mơ hồ trong ký ức, giây phút đó, trong đầu óc cô, nó càng trở nên rõ ràng
hơn. Châu Cường vẫn cao lớn, rụt rè như thế, thấy con gái là đỏ mặt, mỉm cười
xấu hổ. Nhưng biết làm những bài thơ tình thơ mộng:
Khi không
làm thơ.
Tôi đứng
dưới cửa sổ của em và hát.
Tôi nghĩ.
Em không thể
nào từ chối ánh sáng
Từ cánh cửa
sổ phòng em.
Xuân qua thu
tới.
Cho dù em
không thể đáp trả lại tôi
Nhưng ít
nhất
Tôi nghĩ
Mái tóc dài
mượt mà của em
Bàn tay dịu
dàng của em
Luôn ở trong
miệng tôi
Trở thành
những lời ca tuyệt mỹ.
Hy Lôi thầm
đọc lại bài thơ của Châu Cường từng được đăng trên báo tường của trường, bài
thơ này Hy Lôi vẫn nhớ như in, vì cô đã thuộc nằm lòng. Nhưng tuổi thanh xuân
lãng mạn và rụt rè ấy đã qua đi, không bao giờ còn quay lại được nữa.
Cả ngày cô
cứ buồn rầu ủ rũ, ngồi trước máy tính, nhìn một đống bản thảo, những chữ viết
màu đen như những con giun chạy qua chạy lại trước mắt cô. Ai có thể ngờ rằng
bên ngoài cô là một nhân viên công sở năng động, hiện đại, nhưng ở nhà lại bị
chồng và mẹ chồng khống chế, bây giờ tự do của bản thân cô cũng hầu như đã mất,
ngay cả việc dùng di động cũng trở thành một việc xa xỉ.
Cả ngày Hứa
Bân cũng không hề rảnh rỗi, cứ cách vài phút lại xem điện thoại của Hy Lôi, xem
có cuộc điện thoại nào không, nhưng cả ngày nó vẫn im ỉm.
Buổi trưa, anh không
nhịn được nữa, gọi điện thoại tới văn phòng của Hy Lôi, Tiểu Lộc nhấc máy, cô
ngạc nhiên:
- Chồng cậu
này, gọi tới máy bàn, sao cậu lại quên mang di động vậy!
Hy Lôi chỉ
cười cười rồi lắc đầu, nhấc máy. Cô tưởng là Hứa Bân gọi điện tới xin lỗi cô,
cô nghĩ, nếu Hứa Bân xin lỗi thì cô sẽ tha thứ cho anh, dù sao thì anh ghen
cũng chứng tỏ là anh rất yêu cô.
Nhưng kết
quả lại khiến Hy Lôi vô cùng thất vọng, Hứa Bân nói vòng vo một lúc:
- Cái... cái
người đàn ông đó hôm nay có gọi điện thoại cho em không?
Vừa nghe
thấy anh nói thế, Hy Lôi đã nổi giận đùng đùng, bực mình trả lời:
- Làm sao mà
tôi biết được, điện thoại ở chỗ anh còn gì.
Hứa Bân cười
he he:
- Ý anh là
hắn ta có gọi tới văn phòng tìm em không?
- Anh bệnh
à!
Hy Lôi dập mạnh điện thoại khiến các đồng nghiệp trong phòng giật nảy
mình.
Hết giờ làm,
các đồng nghiệp đã lục tục ra về, Hy Lôi còn chần chừ ở văn phòng rất lâu,
chẳng muốn về nhà. Về tới nhà, nghĩ đến cái không khí bí bách ở nhà là cô đã
thấy ngực mình đau nhói. Nhìn thấy sắc mặt vui buồn bất chợt của mẹ chồng, nghe
những lời cằn nhằn của bà là Hy Lôi đã thấy đau đầu, còn Hứa Bân, trên mặt lúc
nào cũng là cái vẻ vô âu vô lo như thể thiên hạ luôn thái bình, cô cảm thấy
mình giống như một thần dân thấp hèn của anh, còn anh thì không bao giờ biết
được nỗi khổ của nhân dân bách tính. Chỉ nghĩ tới những lời lẽ chuyên quyền của
anh ngày hôm qua là Hy Lôi đã chẳng muốn về nhà nữa.
Lang thang
trên đường rất lâu, tìm một trạm điện thoại công cộng gọi điện cho Mai Lạc,
định hẹn bạn ra ngoài ăn cơm, nói chuyện, không ngờ Mai Lạc đang buồn bã:
- Nàng ơi,
nàng còn tâm tư dạo phố à, tớ đang buồn chết đây!
- Sao thế?
Cậu vừa mới cưới, có gì mà buồn.
- Ôi trời,
tớ có thai rồi, làm thế nào đây?
- Sao mà cậu
bất cẩn thế, làm thế nào, không thể phá nữa được, không tốt cho sức khỏe.
- Tại gã
khốn Tùng Phi, nói gì cũng không chịu dùng cái đó, giờ thì tốt rồi. Công việc
thì không có khởi sắc, nhà thì vẫn chưa trả tiền xong, lại có thêm đứa con thì
tớ còn sống sao được nữa.
- Thế làm
thế nào?
- Tớ đang về
nhà để bàn bạc với anh ấy xem làm thế nào đây!
Một gia đình
hạnh phúc thì nhà nào cũng như nhau, nhưng gia đình bất hạnh thì mỗi nhà một
kiểu. Câu này thật chí lý.
Hy Lôi còn
định gọi điện thoại hẹn những người bạn khác, nhưng phát hiện ra không có di
động, trong đầu cô trống không, chẳng nhớ nổi số điện thoại của ai. Một mình cô
ngơ ngác đi mãi trên phố, cô độc, buồn bã, lạc lõng, thất vọng, cảm giác bất
lực dâng lên trong tim.
Còn lúc này,
Hứa Bân ở nhà cũng đã sốt ruột tới mức không ngồi im được nữa. Hy Lôi rất ít
khi về nhà không đúng giờ, cho dù không về nhà thì cũng sẽ gọi điện thoại thông
báo. Còn hôm nay, anh biết là cô giận, cố ý để anh không tìm thấy, mà anh thì
lại đang cầm di động của Hy Lôi, không có di động thì muốn biết cô đi đâu cũng
khó. Đã hơn 10 giờ tối rồi, cuối cùng không nhịn được nữa, anh ấn số điện thoại
lưu trong danh bạ của Hy Lôi, gọi cho Mai Lạc, biết là Hy Lôi không ở cùng với
Mai Lạc, Hứa Bân thực sự sốt ruột.
Mẹ anh cũng
thể hiện sự bất an, dường như đang an ủi bản thân mình:
- Chắc là
không có chuyện gì đâu nhỉ?
Hứa Bân đang
rối như bòng bong, hét lên với mẹ:
- Tất cả
cũng tại mẹ, mẹ bảo con tịch thu di động của cô ấy, bây giờ thì hay rồi, nổi
giận nên bỏ nhà đi rồi!
Mẹ thấy thế
lại vội vàng giải thích:
- Thì cũng
là muốn tốt cho con! Con đúng là kẻ hồ đồ, nếu không quản lý nó, để mặc nó ở
bên ngoài kết bạn thì mất vợ có ngày. Yên tâm đi, lớn thế rồi không mất được
đâu, bướng bỉnh một tí thôi mà. Ở đây nó cũng chẳng có họ hàng thân thích gì,
lại không ở chỗ bạn bè, không có chỗ nào đi rồi sẽ về nhà thôi.
Hứa Bân do
dự một lát rồi đứng lên:
- Không
được, con phải đi tìm cô ấy.
Đúng lúc này
thì điện thoại di động của Hứa Bân đổ chuông, nghe điện thoại xong, mặt Hứa Bân
biến sắc.
Mẹ vội vàng
hỏi:
- Sao thế?
Sao thế?
- Bệnh viện
gọi điện đến, Hy Lôi bị tai nạn rồi.
Lúc cả nhà
tới bệnh viện thì Hy Lôi vừa mới tỉnh dậy khỏi cơn hôn mê, nhìn thấy Hứa Bân,
cô lại buồn bã quay đầu đi, sự im lặng đó mang theo cả nỗi thất vọng khiến trái
tim Hứa Bân đau nhói.
Bác sĩ nói,
khi cô sang đường bị một chiếc xe Audi màu đen đâm trúng, cũng may chỉ bị xây
xước ở cánh tay và đầu gối, sợ quá nên ngất đi chứ không làm sao cả. Cảnh sát
giao thông tìm thấy số điện thoại nhà trong sổ tay của Hy Lôi. Tai nạn được cho
là trách nhiệm của cả hai bên nên mỗi bên chịu trách nhiệm một nửa.
Mẹ chồng
thấy thế lập tức không buông tha:
- Kẻ gây
chuyện là ai? Ai đâm vào con dâu tôi, người bị thế này mà chỉ phải chịu một nửa
trách nhiệm là xong à. Cảnh sát các anh làm ăn kiểu gì thế?
Y tá nhắc
nhở:
- Nơi này là
bệnh viện, bệnh nhân đang nghỉ ngơi, xin giữ yên lặng! - Lúc này mẹ chồng mới
chịu yên lặng lại.
Một người
đàn ông mặc chiếc áo len màu vàng nhạt bước vào, khoảng 30 tuổi, nói mình là
người đâm phải Hy Lôi. Mẹ chồng lập tức bước lên một bước, lên giọng uy hiếp:
- Anh đâm
con dâu tôi thành ra thế này, nói đi, làm thế nào? Người ta đang đi trên đường
mà còn bị xe anh đâm phải, sao lại nói là cùng chịu trách nhiệm? Nhỡ sau này có
di chứng gì thì làm sao?
Chàng trai
cũng rất thẳng thắn, sắc mặt thể hiện sự xin lỗi:
- Tại tôi
đang bận nên lái hơi nhanh.
Nói rồi anh lấy ra các hóa đơn xét nghiệm mà mình
vừa thanh toán cùng với một xấp tiền, nói:
- Đây là bồi thường của tôi, coi như
là tiền điều trị và bồi dưỡng cho cô đây sau này! Nếu có vấn đề gì thì đây là
danh thiếp của tôi, có thể gọi điện tới tìm tôi!
Người đàn ông lại đưa danh
thiếp của mình ra.
Hy Lôi lúc
này mới quay đầu lại, từ chối:
- Không cần
đâu, tôi cũng có trách nhiệm, vả lại tôi cũng chẳng làm sao, chỉ bị chút xây
xát thôi.
Hứa Bân xua
tay nói:
- Thôi được
rồi, người không sao là tốt, anh đi đi.
Bố chồng
cũng tỏ vẻ khoan dung:
- Thôi bỏ
đi.
Người đàn
ông vẫn kiên quyết bắt mọi người phải nhận tiền. Mẹ chồng nhìn thấy một xấp
tiền chắc phải tới 5000 tệ, bèn đưa tay ra nhận:
- Sao lại không
cần, người đã bị thương như thế rồi, lại bị sợ hãi, cũng phải bồi thường tinh
thần chứ. Sau này có di chứng gì còn phải tìm anh nữa đấy!
Người đàn
ông thấy bên kia đã nhận tiền thì yên tâm hơn, chuẩn bị bỏ đi, quay sang nói
với Hy Lôi:
- Tôi còn
chút việc, xin phép đi trước. Nếu có vấn đề gì thì gọi điện thoại cho tôi. Hôm
nay tôi thực sự xin lỗi.
Hy Lôi gật
đầu, cái kiểu nhỏ mọn và tầm thường của mẹ chồng khi đòi tiền người ta ban nãy
khiến cô thấy mất hết cả thể diện, chỉ hy vọng anh ta mau bỏ đi.
Trong phòng
bệnh chỉ còn lại người nhà Hứa Bân.
Hy Lôi đau
lòng, vết thương trên cánh tay cũng âm ỉ đau. Cô lại quay đầu đi, những giọt
nước mắt tủi thân trào ra. Nếu không phải vì nghĩ ngợi quá nhiều, nếu không
phải vì tinh thần hoảng hốt thì làm gì đến nỗi bị xe tông!
Bố chồng lên
tiếng trước:
- Về nhà
thôi! Hy Lôi, có chuyện gì thì về nhà nói.
Hy Lôi nghẹn
ngào:
- Bố, bố cứ
về đi, mặc kệ con.
Mẹ chồng
định nói gì đó, nhưng bị bố chồng đánh mắt ra hiệu nên đành nuốt xuống.
Hứa Bân nói:
- Bố mẹ, bố
mẹ về trước đi, tìm thấy Hy Lôi rồi, bố mẹ cũng yên tâm. Bố mẹ về đi, con ở đây
với cô ấy.
Bố mẹ chồng
đi rồi, phòng bệnh chỉ còn lại Hy Lôi với Hứa Bân.
Hy Lôi vẫn
quay đầu sang hướng khác, những giọt nước mắt tủi thân ầng ậng trong mắt.
Hứa Bân ngồi
xuống cạnh giường, nhẹ nhàng xoa lên vết thương của Hy Lôi, xót xa hỏi:
- Còn đau
không?
Câu hỏi này
trong phút chốc chạm vào sợi dây thần kinh bị đè chặt tới căng cứng của cô, cô
bật khóc lớn. Hứa Bân vội vàng ôm lấy cô, rối rít xin lỗi:
- Là anh
không đúng, anh sai rồi, anh không nên nghi ngờ em, em đừng đau lòng nữa. Hy
Lôi, em đánh anh đi, em đánh anh mấy cái là sẽ thoải mái hơn.
Hy Lôi vẫn
không nói gì, chỉ khẽ đẩy anh ra.
Hứa Bân cầm
điện thoại của Hy Lôi ra:
- Nhìn này,
anh mang di động tới cho em này. Sau này anh sẽ không ngang ngược thế nữa,
không có di động, anh không tìm được em, em không biết đâu, vừa nãy anh lo lắm.
Thấy Hứa Bân nói rất chân thành, những giọt nước mắt cũng sáng lấp lánh trong
mắt anh, trái tim Hy Lôi lại mềm ra. Không tha thứ cho anh thì biết làm thế nào
đây!
Ngày mai mặt
trời vẫn mọc, cuộc sống vẫn tiếp tục, thay đổi hay lựa chọn đều là những việc
thật gian nan.
No comments
Post a Comment