SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 26 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 26 :CÚ ĐIỆN THOẠI LẠ 1
Buổi sáng
tỉnh dậy, Hy Lôi đi vệ sinh, thấy mẹ chồng từ phòng ngủ đi ra, chỉ mặc mỗi một
cái áo ba lỗ ra ngoài, để hở cả vai, tóc thì rối bời, bố chồng còn thân thiết
gọi:
- Phương Xảo
Trân, mặc mỗi cái áo ba lỗ ra ngoài sẽ bị cảm đấy.
Hy Lôi vội
vàng cúi đầu bỏ đi. Trong bụng cười thầm, xem ra sau cơn mưa trời lại sáng rồi.
Hy Lôi mặc
áo khoác vào rồi ra khỏi nhà. Làn hơi lạnh lẽo buổi đầu xuân mang theo chút
hương thơm thoang thoảng, mùa xuân đã tới tự lúc nào, những bông hoa tử ngọc
lan trong tiểu khu đã nở. Hy Lôi ngân nga một bài hát, cất những bước chân nhẹ
nhàng ra khỏi nhà.
Mẹ chồng
đứng trên cửa sổ nhìn mãi theo cái bóng của Hy Lôi, nói với Hứa Bân lúc này
cũng đã dậy:
- Chẳng phải
bị mắc bệnh trầm cảm sao, sao mẹ chẳng thấy gì cả nhỉ. Vừa ra khỏi cửa đã vui
thế rồi!
Hứa Bân thò
đầu ra ngoài nhìn rồi cười:
- Thế thì
chứng tỏ bệnh đã khỏi rồi!
Hy Lôi tới
cơ quan mới phát hiện điện thoại di động đã biến mất. Cái điện thoại đó là loại
mới ra của Nokia, vừa mua được hai tháng, nếu mất rồi thì tiếc quá. Lục khắp
túi xách, túi áo, ngăn kéo cũng không tìm thấy. Tiểu Lộc nói:
- Chắc chắn
là mất khi đi xe buýt rồi. Bây giờ đi xe buýt nhiều móc túi lắm, cậu thì vô
tâm, không mất một lần thì không nhớ đâu.
Hy Lôi thở
dài:
- Haiz, mới
mua được mấy tháng, nếu mất rồi mua cái mới, chắc chắn mẹ Hứa Bân lại nói tớ à
xem.
- Ai dà,
không nhận ra là cậu cũng sợ mẹ chồng ra phết. Nhà họ chẳng phải có điều kiện
lắm sao, cậu đi làm thì xa, bảo họ mua cho cậu cái xe, thế thì không phải vất
vả chen chúc trên xe buýt, cũng không cho bọn móc túi cơ hội nữa.
- Nằm mơ đi!
Hy Lôi cười khổ.
- Mất điện thoại thì thôi, nhưng trong đó còn lưu rất nhiều
số điện thoại quan trọng!
- Đúng rồi,
cậu cầm điện thoại của tớ gọi thử xem sao, xem có mở máy không, rồi thương
lượng với bọn móc túi, xin lại cái sim.
Hy Lôi gọi
điện thoại, lập tức thông luôn, là giọng phụ nữ, đó là tiếng của mẹ chồng:
- Ai thế?
Hy Lôi vui
mừng kêu lên:
- Mẹ, điện
thoại ở nhà à, con còn tưởng là mất rồi! Ở nhà thì tốt.
Bên kia điện
thoại vang lên tiếng trách móc của mẹ chồng:
- Suốt ngày
quên trước quên sau. Mẹ phát hiện ra ở dưới gối của con.
Tiểu Lộc
đứng cạnh bật cười:
- Cậu đúng
là đểnh đoảng.
Sợ toát cả
mồ hôi, cũng may điện thoại không mất, mọi lo lắng đều là thừa. Nhưng nghĩ lại
những lời mẹ chồng vừa nói, trong lòng Hy Lôi lại thấy không vui, bà nói phát
hiện ra điện thoại ở dưới gối của Hy Lôi, điều đó chứng tỏ bà lại vào phòng của
cô, không những vào mà còn lật gối cô lên nữa.
Buổi tối khi
ăn cơm, Hy Lôi nói chuyện sáng nay quên mang điện thoại mà cứ tưởng là bị mất
trộm, mẹ chồng cố ý làm ra vẻ ấp úng rồi thần bí nói:
- Buổi trưa
còn có một người đàn ông gọi điện cho con!
Hứa Bân
ngẩng đầu lên, nhìn Hy Lôi bằng ánh mắt nghi ngờ. Hy Lôi ngơ ngác hỏi:
- Không nói
là ai hả mẹ? Có thể là độc giả.
- Nói là bạn
học của con. Là đàn ông.
Mẹ chồng lại nhắc lại.
Hứa Bân lập
tức mở Nhật ký cuộc gọi trong điện thoại di động của Hy Lôi ra xem, mẹ chồng
cũng ghé vào chỉ trỏ:
- Chính là
cái số này này, mã vùng 021.
Hứa Bân chép
miệng nói:
- Ôi trời,
là số của Thượng Hải. Ai nhỉ?
- Em cũng
không biết.
Mặc dù trên miệng Hy Lôi nói là không biết, nhưng trong lòng thì
đang âm thầm nghĩ lại một hình ảnh mơ hồ trong ký ức. Nếu cô đoán không nhầm
thì chắc là cậu bạn đại học tên Châu Cường gọi tới. Hai người họ từng là một
đôi đẹp đôi nhất trong mắt các bạn đại học, nhưng lại chỉ dừng lại ở mức giữa
tình bạn và tình yêu. Châu Cường rụt rè mãi không chịu ngỏ lời, Hy Lôi thì trù
trừ cũng không dám chủ động. Sau khi tốt nghiệp đại học, họ lặng lẽ chia tay
nhau, theo đuổi cuộc sống riêng của mình, Châu Cường thì đi Thượng Hải. Một
thời gian rất dài, hình ảnh Châu Cường hầu như đã biến mất khỏi trái tim Hy
Lôi, nếu nói rằng yêu thầm cũng là một hình thức yêu thì có thể coi Châu Cường
như mối tình đầu của cô.
Cú điện
thoại bất ngờ này khiến trái tim Hy Lôi thoáng đập lỗi một nhịp.
Hứa Bân cảnh
giác hỏi:
- Ai thế?
Sau đó lại quay sang hỏi mẹ mình.
- Anh ta nói gì hả mẹ?
- Nói là tìm
Diệp Hy Lôi, mẹ nói là nó không có nhà, thì hỏi mẹ là ai, mẹ nói là mẹ của Hy
Lôi, thế là cậu ta lập tức vui vẻ, chào mẹ bằng cô, rồi dặn Hy Lôi về thì gọi
điện lại cho cậu ta. Cuối cùng mẹ nói, mẹ là mẹ chồng của Hy Lôi, cậu ta có vẻ
không tin, rất kinh ngạc, hỏi Hy Lôi cưới lúc nào? Sao lại cưới sớm thế? Cuối
cùng mẹ cúp điện thoại đi.
Nghe lời kể
của mẹ chồng, Hy Lôi hầu như có thể chắc chắn rằng đó chính là Châu Cường.
Còn Hứa Bân
thì đã không kìm chế được ngọn lửa ghen tuông trong lòng, cầm điện thoại lên,
chỉ vào Hy Lôi hét:
- Ai hả? Rốt
cuộc là ai?
- Làm sao mà
em biết được là ai?
- Gọi đi,
gọi đi!
Bố chồng
bình thường vốn luôn là người đứng ra dàn hòa trong mọi chuyện, giờ cũng chẳng
nói năng gì, ăn cơm xong là đi vào thư phòng.
Hy Lôi thấy
lòng dạ rối bời, cuối cùng nghĩ lại, dù sao mình với Châu Cường cũng chẳng có
gì, gọi thì gọi. Cô ấn số điện thoại, Hứa Bân và mẹ chồng chăm chú ngồi cạnh
lắng nghe.
Điện thoại
đổ chuông. Thực sự là Châu Cường. Vẫn là giọng nói trầm trầm đầy sức hút ấy:
- Hy Lôi,
cậu phải không?
- Là tớ, cậu
là?
Hy Lôi đã nhận ra, nhưng trước mặt Hứa Bân và mẹ chồng, cô giả vờ như
không biết.
- Là tớ đây,
Châu Cường, cậu không nghe ra hả?
- Ồ!
Hy
Lôi làm như bất ngờ.
- Là cậu à? Cậu khỏe không, bạn cũ!
- Tớ khỏe,
cậu thì sao?
- Tớ cũng
ổn, làm việc ở một tạp chí.
No comments
Post a Comment