SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 12 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 12: KHÔNG CÓ TIỀN THÌ KHÔNG LÀM ĐƯỢC GÌ 1
Các nhân viên văn phòng bận rộn suốt cả
một tuần nên cuối tuần ai cũng có thói quen ngủ nướng, Hy Lôi và Hứa Bân cũng
không ngoại lệ.
Mẹ chồng thấy con trai mình cũng ngủ nướng nên ngại chẳng dám
nói. Nhưng bà vẫn dậy rất sớm quét nhà, lau nhà, giặt quần áo, làm việc gì cũng
cố ý gây ra tiếng động thật lớn.
Hy Lôi rất thính ngủ, thường tỉnh dậy khi nghe
thấy những tiếng động này, một chuyện rất nhỏ này cũng khiến Hy Lôi bất giác
nhớ tới mẹ mình. Ở nhà, nếu Hy Lôi còn đang ngủ, mẹ cô dậy sớm thì làm việc gì
bà cũng rón rén, khẽ khàng, sợ làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của con gái, lúc nào
cũng thương xót đứa con bận rộn học hành. Nghĩ tới đây, Hy Lôi bật cười nhạo,
sao có thể so sánh mẹ chồng với mẹ đẻ được, lúc chẳng có việc gì làm, cô còn
nhào vào lòng mẹ mà nhõng nhẽo nữa cơ mà! Bản thân cô cũng có đối xử với mẹ chồng
như mẹ đẻ đâu, thế thì cô dựa vào đâu mà bắt người ta phải giống mẹ đẻ của
mình?
Đánh răng rửa mặt xong xuôi, Hứa Bân
vẫn còn ngủ. Mẹ chồng đang trong nhà tắm giặt quần áo. Rõ ràng là có máy giặt
nhưng rất ít khi thấy bà dùng, thường chỉ giặt tay trong một cái chậu nhựa to
đùng. Quần áo bẩn Hy Lôi để trong phòng cũng được bà lôi ra giặt một thể. Mỗi
khi mẹ chồng giặt quần áo cho Hy Lôi là trong lòng cô vừa thấy cảm kích, vừa
khó chịu.
Cô biết là mình lười, nhưng dù sao cô cũng là cô gái thích sạch sẽ, xinh
đẹp, bởi vậy quần áo của cô cho dù để trong giỏ mấy ngày thì cô vẫn nhớ mang đi
giặt. Mẹ chồng giặt quần áo giúp cô, không chỉ thể hiện sự chăm chỉ, hiền lương
của bà mà còn làm nổi bật sự lười biếng và không hiểu chuyện của Hy Lôi. Bởi
vậy, mỗi khi nhìn thấy mẹ chồng giặt quần áo ình, Hy Lôi lại lập tức giằng quần
áo lại, xấu hổ nói:
- Mẹ, mẹ không cần giặt quần áo cho
con, con tự giặt!
Mẹ chồng lại không quên dạy bảo Hy Lôi:
- Quần áo bẩn đừng để lâu quá, bốc mùi
lên. Còn nữa, quần áo mới mặc có mấy ngày đã để đó, có bẩn đâu mà cứ giặt, giặt
nhiều hỏng quần áo đấy! Lại lãng phí điện nữa! Bọn trẻ các con chẳng biết tiết
kiệm gì cả.
Hy Lôi cầm cái khăn lụa mà mẹ chồng vừa
bỏ vào nước lên, đã thấy nó bị bàn tay thô kệch của mẹ chồng cào xước một vết,
mặt hoa văn vốn rất đẹp nay bị xù lên một chỗ. Nhìn kỹ lại, một cái áo len cũng
bị mẹ chồng vứt vào chậu, trời ơi, cái áo len đó phải giặt khô. Hy Lôi vội vàng
lấy ra, kêu lên:
- Mẹ, không cần giặt quần áo cho con
nữa, con tự biết giặt.
Mẹ chồng thấy Hy Lôi không biết điều,
bèn thở dài:
- Chờ chị giặt thì không biết tới bao
giờ. Đã không giặt quần áo cho chồng thì thôi, đến quần áo của mình cũng không
nhớ mà giặt.
Hy Lôi giả bộ như không nghe thấy gì,
bỏ cái áo len vào túi quần áo, đi sang một phòng tắm khác, cho cái khăn vào
nước sạch rồi giặt tay. Khăn giặt xong cô phơi ngoài ban công, vết bị móng tay
cào xước trông càng rõ hơn.
Cô thở dài đi vào phòng ngủ thu dọn mấy
cuốn tạp chí hôm qua vừa đọc, Hứa Bân vẫn còn ngủ say.
Một lúc sau, mẹ chồng cũng giặt xong
quần áo, bắt đầu cất tiếng gọi ở bên ngoài:
- Con trai, dậy thôi! Mặt trời chiếu
tới mông rồi!
Hứa Bân lật người một cái, miệng lẩm
bẩm:
- Ồn quá đi mất!
Rồi lại ngủ tiếp.
Mẹ chồng gọi một lúc lâu, thấy Hứa Bân
chẳng có phản ứng gì, bèn đi thẳng vào phòng, vén chăn lên, cười hiền lành:
- Dậy thôi, dậy thôi.
- Trời ơi, hôm nay chẳng có việc gì, để
con ngủ thêm lát nữa!
Hứa Bân thích chỉ mặc quần lót đi ngủ, lúc này mẹ chồng
đã lật hẳn chăn ra, vỗ vào mông con trai, híp mắt cười:
- Dậy thôi, hôm nay mẹ với bố phải đi
ăn cưới con trai một người bạn, hai con đi cùng bố mẹ.
Hứa Bân bị mẹ nói nhiều, bực mình quá
đành ngồi dậy:
- Không đi, không đi, con có quen đâu,
bố mẹ đi đi.
Lúc này mẹ chồng đã tìm cho Hứa Bân một
cái quần mùa thu từ trong tủ quần áo, thân mật vỗ vào đùi con trai:
- Nào nào, mẹ mặc cho con!
Hứa Bân còn đang ngái ngủ, nửa tỉnh nửa
mê, để mặc mẹ mặc quần ình, anh cũng lười chả muốn xuống giường mặc quần áo.
Hy Lôi đứng một bên, trố mắt nhìn.
Mẹ chồng đã ra ngoài. Hy Lôi ghé sát
tai Hứa Bân, chế giễu:
- Uống sữa thôi! Anh tưởng anh mới 3
tuổi à! Kinh dị!
Hứa Bân cười hi hi, chạy thẳng vào nhà
vệ sinh. Hy Lôi chẳng cần nhìn cũng biết, cho dù lúc này mẹ chồng đang ở trong
nhà vệ sinh thì Hứa Bân cũng sẽ đường hoàng, trong ánh nhìn của mẹ mình, vạch
quần ra tiểu tiện, không hề ngượng ngùng. Mẹ con họ là vậy, không bao giờ tránh
né điều gì. Dùng cách nói của mẹ chồng thì là:
- Có gì mà phải xấu hổ, con lớn thế nào
thì cũng là con trai của mẹ, hồi nhỏ còn trần truồng chạy trước mặt mẹ nữa là.
Hy Lôi đã nói mấy lần, nhưng mẹ con họ
vẫn vậy, cô đành phải nhắm mắt làm ngơ.
Hứa Bân đi vệ sinh rồi đánh răng rửa
mặt xong, ngồi phịch xuống trước máy tính, không hề có ý đi đám cưới cùng bố
mẹ. Mẹ chồng vẫn còn cằn nhằn, bắt con trai đi cùng mình, Hứa Bân không muốn
đi, bố chồng cũng nói:
- Thôi bỏ đi, hai đứa không muốn đi thì
thôi! Đi đông người thế làm gì!
Mẹ chồng chép miệng:
- Nhà mình đi nhiều ăn cho hết tiền
chứ. Không đi thì phí quá.
- Không sợ mất mặt à! Đi thôi.
Hai
ông bà già cuối cùng cũng đi.
Hy Lôi thở phào nhẹ nhõm, vòng tay ôm
Hứa Bân từ phía sau:
- Ông xã, muốn ăn gì nào? Hôm nay em
nấu cơm cho hai vợ chồng mình.
Hứa Bân vừa nghe thấy thế đã reo lên:
- Hay lắm! Anh thích nhất là cơm rang
Dương Châu em làm, rất tuyệt. Đi nào!
Hy Lôi vừa mới bước vào phòng bếp, điện
thoại đã đổ chuông, là Mai Lạc:
- Gái ơi, ăn cơm chưa?
Nghe ra có vẻ
như tâm trạng của Mai Lạc rất tốt.
- Chưa. Đang chuẩn bị nấu cơm.
- Cậu nấu cơm á! Hiếm có thật.
Mai
Lạc trêu cô.
- Hôm nay bố mẹ không có nhà, tớ vào
bếp!
- Đừng nấu nữa, ra ngoài đi, tớ với
Tùng Phi mời cậu.
- Được thôi, chờ chút nhé!
Hy Lôi
quay về phòng, gọi Hứa Bân thay quần áo.
- Đi anh, Mai Lạc mời hai đứa mình ăn
cơm!
No comments
Post a Comment