SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 11 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 11: KHÔNG CÓ TIỀN THÌ KHÔNG LÀM ĐƯỢC GÌ 1
Thành phố phương Bắc, mùa đông vừa khô
vừa lạnh, nhưng không ngăn được bước chân của những cô gái theo đuổi cái đẹp,
để thể hiện vẻ đẹp mong manh của mình, cho dù gió có lạnh đến đâu cũng phải mặc
thật đẹp. Diệp Hy Lôi cũng không ngoại lệ.
Thứ tư hàng tuần, tạp chí chỉ làm việc
nửa ngày, Hy Lôi không muốn về nhà sớm, không có việc gì làm bèn kéo Mai Lạc đi
dạo phố. Để tiết kiệm tiền mua nhà với Tùng Phi, Mai Lạc thường chỉ đi ngắm chứ
ít mua, toàn là mặc thử quần áo rồi tìm ra một loạt lý do như chất xấu, không
hợp màu... để không mua bộ quần áo đó nữa, khiến nhân viên bán hàng cũng phải
cau mày khó chịu.
Hy Lôi thì không thế. Cô là một con nghiện shopping rất điển
hình, thể hiện chính ở trong việc mua quần áo. Đồ mỹ phẩm thì cô không quan
trọng hàng hiệu, còn trẻ, da vẫn đẹp nên dùng cái gì cũng thể hiện được nét đẹp
của mình, nhưng cô tin rằng “người đẹp vì lụa”, chỉ cần mặc những chiếc áo mới
của một nhãn hàng danh tiếng là đã thấy mình tự tin gấp trăm lần, tràn đầy sức
sống.
Bởi vậy, cứ cách một khoảng thời gian là Hy Lôi lại đi mua quần áo. Mà
nhãn hiệu cô thích chủ yếu là những bộ đồ của Yikeai và Geliya, mặc dù so với
những người giàu có, hai nhãn hiệu này chưa là gì, nhưng một bộ cũng mấy trăm
tệ, vài lần đi shopping là khoản tiền lương ít ỏi của Hy Lôi đã cạn.
Ở siêu thị, cô với Mai Lạc cùng thích
một cái áo khoác lông, tận 1080 tệ, nghĩ lại món tiền lương 2000 tệ mới được
nhận nằm trong túi, cô do dự một chút rồi không mua nữa.
Hôm nay Hứa Bân tan ca sớm, cùng Hy Lôi
đi dạo phố, lại vào siêu thị đó thấy chiếc áo khoác lông mà Hy Lôi thích, Hy
Lôi lại mặc thử một lần, đứng ngắm nghía rồi xoay mấy vòng trước gương, hỏi Hứa
Bân:
- Đẹp không?
- Đẹp lắm, dáng em đẹp thật, mặc cái gì
cũng đẹp!
Hứa Bân cất tiếng khen.
Hy Lôi nũng nịu:
- Em muốn mua!
Hứa Bân sảng khoái nói:
- Muốn mua thì mua! Bao nhiêu tiền, anh
mua cho em!
Nhìn thấy cái mác đề giá 1080 tệ, Hứa Bân nói khẽ.
- Hơi đắt, để
tháng sau mua cho em nhé!
Hy Lôi không vui, sa sầm mặt xuống:
- Tháng sau là mùa xuân rồi, không cần
mặc áo khoác nữa!
Nói mãi mới lôi được Hy Lôi ra khỏi cửa
hàng đó, lúc này Hứa Bân mới nói nhỏ với cô:
- Hôm qua anh vừa lĩnh lương, nhưng mẹ
bảo anh đưa mẹ rồi, nói là hai đứa mình ở nhà ăn cơm thì phải đóng tiền sinh
hoạt phí, chỉ cho anh có 300 tệ tiền tiêu vặt, đủ làm sao mà mua!
- Ngày trước anh ở nhà cũng phải nộp
tiền ẹ à?
- Không, anh hết tiền còn phải xin mẹ!
Nhưng mà mẹ anh nói bà thích cảm giác con trai hiếu thuận đưa tiền ẹ.
Hy Lôi không nói gì nữa, trong lòng thì
nghĩ thầm: Mình cũng thích cảm giác được chồng nộp tiền lương mỗi tháng!
Nộp tiền ăn hình như là chuyện đương
nhiên, nhưng vì sao mình về đây ở thì mới phải nộp tiền? Chẳng nhẽ không phải
người nhà sao? Trong lúc tức giận, Hy Lôi quay lại gian hàng ban nãy, thản
nhiên bảo nhân viên bán hàng gói chiếc áo lại rồi móc tiền túi ra trả.
Hứa Bân cũng không nổi giận, ngược lại
còn thấy hơi xấu hổ, lại đuổi theo cô, nhăn nhở:
- Lần sau, tháng sau anh mua cho em!
Đừng giận nhé!
- Em không giận!
Hy Lôi gắt lên.
Về tới nhà, Hứa Bân còn nóng ruột hơn
cả Hy Lôi, bắt cô lập tức mặc áo mới lên cho anh xem. Hy Lôi thay áo trong
phòng, cho Hứa Bân ngắm nghía chán, đường may, chất liệu, kiểu dáng, tất cả đều
rất đẹp và thoải mái, trông cô mặc lên càng thể hiện sự cao quý, Hứa Bân lại
đẩy Hy Lôi ra ngoài, nói lớn:
- Mẹ ơi, mẹ xem này, áo mới của Hy Lôi!
Giống như trước đây mỗi lần anh mua quần áo mới lại mặc ẹ anh xem.
Bà mẹ chồng tay dính đầy bột từ nhà bếp
chạy ra, nhìn cái áo khoác của Hy Lôi, không tỏ ra kinh ngạc hay khen ngợi gì,
chỉ lạnh nhạt nói:
- Lại mua áo mới à?
Một chữ “lại” khiến cho tâm trạng vui
vẻ của Hy Lôi lập tức đóng băng.
Trên bàn ăn, mẹ chồng lại không nhịn
được nữa, hỏi:
- Cái áo đó bao nhiêu tiền?
Hy Lôi còn đang do dự không biết có nên
nói thực giá không thì Hứa Bân đã nhanh nhảu:
- 1080 tệ, một nửa tiền lương của cô ấy
đấy!
Sắc mặt mẹ chồng lập tức sầm xuống,
nói:
- Hy Lôi này, lấy chồng rồi, đừng có
tiêu xài hoang phí như thế nữa, sau này còn nhiều việc phải tiêu đến tiền lắm!
Như thế chẳng có kế hoạch gì cả!
Mẹ chồng nói hình như cũng không phải
không có lý, Hy Lôi cũng tìm ra lý do gì để phản bác, đành nói:
- Mùa đông rồi mà mẹ, với lại con cũng
mới cưới, không thể cứ mặc quần áo cũ mãi được! Mua một cái áo thì có sao đâu!
Con mua bằng tiền của con mà, có phải của người khác đâu.
Mẹ chồng nghe thấy vậy, lại thăm dò:
- Hay là thế này, sau này tiền lương
của các con cứ đưa ẹ, giữ lại đủ tiền tiêu vặt thôi, tiền thì mẹ để dành cho
hai đứa, được không?
Hy Lôi vừa nghe đã lập tức trả lời
trong bụng “không được”, nhưng ngoài miệng thì không nói gì, cứ im lặng, một
lúc sau vẫn không trả lời, Hứa Bân đành cười giả lả, cuối cùng bố chồng là người
lên tiếng:
- Được rồi, được rồi, con trai đưa tiền
cho em là được rồi còn gì!
Lời của bố chồng khiến mẹ chồng đành
phải bỏ ý định này, nhưng sắc mặt vẫn không vui, miệng còn giải thích:
- Em nói cũng đúng mà, ăn cơm ở nhà,
phải mua gạo, mua mì, mua thức ăn, rồi còn tiền điện, tiền ga, tiền nước, có
cái gì là không tiêu tiền đâu, em tính toán cho cả nhà để hai con không tiêu
tiền lãng phí thôi!
Chẳng ai nói năng gì nữa, mẹ chồng cũng
đành im lặng.
No comments
Post a Comment