PHONG THẦN DIỄN NGHĨA - CHƯƠNG 09 - HỨA TRỌNG LÂM
PHONG THẦN DIỄN NGHĨA
Tác giả : Hứa Trọng Lâm
Hai tướng túng thế phải quay về.
Dương Quí Phi liền vào cung gọi
Ân Giao, Ân Hồng nói:
- Chỗ nầy tai mắt rất đông, hai
vị Ðiện Hạ ở lâu không tiện, hãy đến đền Cữ Gian vào ra mắt Vi Tử, Cơ Tử, Tỉ
Can, Tử Ðiền, Hoàng Phi Hổ, may ra những vị đại thần ấy có thể tâu với vua xin
tội cho nhị vị.
Hai anh em Ân Giao lạy tạ ra đi.
Dương Quí Phi ngồi một mình buồn
bã nghĩ thầm:
- Khương Hoàng Hậu là vị hôn phối
của vua, còn hai Ðiện Hạ là dòng máu của vua, thế mà vua còn nghe theo lời của
Ðắc Kỷ dứt bỏ tình nghĩa, cắt lìa ruột thịt, huống chi ta là cung ba, phận bọt
bèo, lại không có con cái gì hết, sớm muộn không khỏi bị Ðắc Kỷ làm nhục. Hơn
nữa nếu Trụ Vương hay chuyện dấu hai vị Hoàng Tử trong cung thì tội ấy không
thể trốn lánh vào đâu, chi bằng tính trước cho yên.
Nghĩ như vậy, Dương Quí Phi than
khóc nữa ngày rồi vào hậu cung thắt cổ tự vận.
Quan Thái Giám biết được, vội vào
báo với Trụ Vương.
Trụ Vương không rõ Dương Quí Phi
buồn vì việc gì mà tự sát như vậy, liền truyền tẩn liệm, quàn nơi Bạch Hổ.
Bấy giờ, Hoàng Quí Phi cũng vào
cung Thọ Tiên khóc lóc, tâu:
- Khương Hậu bị hành hình chịu
không nổi đã chết rồi. Trước khi chết, Khương Hậu có trối trăn rằng: "Tôi
thờ Bệ Hạ đã mười mấy năm chẳng hề phạm lỗi, không chút ghen tương. Chẳng biết
gian nhân nào đã bày điều vu oan giá họa để Bệ Hạ ra hình phạt như vậy. Thần
chết không bằng thú vật, tiếng nhơ không biển nào rửa cho hết. Sau khi tôi
chết, xin Bệ Hạ để xác tôi nơi đền Bạch Hổ cho các quan luận tội minh
oan". Ðó là mấy lời Khương Hậu cậy tôi tâu lại với Bệ Hạ. Hiện giờ xác
Khương Hậu vẫn còn ở Tây Cung, xin Bệ Hạ nghĩ tình nguyên phối cho phép tẩn
liệm để khỏi tiếng thị phi.
Vua Trụ truyền làm theo lời của
Hoàng Quí Phi.
Hoàng Quí Phi lạy tạ, rồi về cung
lo việc tẩn liệm thi hài của Khương Hậu rất trọng thể.
Trong lúc đó hai tướng Triều
Ðiền, Triều Lôi từ cung Hình Khánh trở về tâu lại với Trụ Vương:
- Chúng tôi tới Ðông Cung tìm
khắp nơi vẫn không thấy hai vị Ðiện Hạ.
Vua Trụ hỏi:
- Hay là chúng tới Tây Cung thăm
Khương Hậu?
Hai tướng tâu:
- Không có bên Tây Cung, cũng
không có nơi cung Hình Khánh.
Vua Trụ nói:
- Không có trong ba cung tức
chúng đã trốn ra đền lớn, thông tư với triều thần, âm mưu khởi loạn chăng. Phải
bắt giết cho được.
Hai tướng tuân lệnh, một lần nữa
vác gươm rồng ra đi.
Bấy giờ Ân Giao, Ân Hồng đã thoát
ra được trước đền lớn, thấy bá quan còn hội đủ mặt để chờ tin Hoàng Hậu.
Hai vị Hoàng Tử khóc lên.
Hoàng Phi Hổ lật đật nghênh đón,
hỏi:
- Vì cớ vì hai vị Ðiện Hạ kinh
hãi như vậy?
Ân Giao nói:
- Võ Thành Vương ơi! Hãy cứu mệnh
chúng tôi với. Mẫu Hậu không có lòng phản nghịch mà Phụ Vương tôi nghe lời Ðắc
Kỷ chẳng xét oan tình, ra lệnh khoét mắt, rồi đốt cháy cả hai bàn tay, khiến
Mẫu Hậu phải bỏ mình. Chúng tôi thấy Khương Hoàn đứa phản nghịch thí vua có mặt
trong Tây Cung để đối chứng, nổi giận chém đi, Phụ Vương tôi lại sai hai tướng
họ Triều, trao gươm rồng, tìm giết. Thật không còn tình nghĩa gì nữa. Xin các
quan tìm cách cứu vãn tình thế, minh oan cho Mẫu Hậu, cứu mạng anh em chúng tôi
trong cơn nước lửa này.
Ân Giao, Ân Hồng kể lể một hồi,
lại khóc lớn lên. Các quan thấy cảnh ấy cũng phải động lòng. Có một người đề
nghị:
- Chúng ta hưởng lộc nước, mũ cao
áo dài, ngồi chễm chệ thế này, lẽ nào nước nhà đảo lộn lại ngồi ngó. Vậy thì
nổi trống đền lên, mời Bệ Hạ lâm triều để tra xét phân minh vụ án nầy, trước
minh oan cho Quốc Mẫu, sau truy tầm đứa gian nghịch trừ loạn.
Các quan còn phân vân chưa biết
phải làm gì thì có một người hét lên một tiếng như sấm:
- Thiên Tử đắm say tửu sắc, giết
vợ hại con, bày Bào Lạc đốt tôi trung. Tình vua tôi đã tổn thương, tình gia
đình đã đổ vỡ, mối nước không thể giữ nổi nữa đâu. Chi bằng chúng ta tính
chuyện khác cho rồi.
Một người khác lại ứng tiếng phụ
họa:
- Phải rồi! Chim khôn chọn cây
hiền mà đậu, tôi hiền chọn chúa mà thờ. Nay vua giết vợ hại con, nhơn nghĩa
không còn, cương thường đảo lộn. Một ông vua như vậy chúng ta cứ khom lưng tôn
thờ, đã mang tiếng xấu hổ, lại không ích gì cho quốc gia. Còn cứ nhìn nhau khóc
lóc như đàn bà lại là hèn hạ. Theo ý tôi, nên đồng lòng phế hôn quân xuống, tôn
vua khác lên ngôi. Như vậy mới bảo vệ xã tắc được.
Các quan xem lại thì người ấy là
Phương Bật và Phương Tướng, hai anh em ruột đang làm chức Triều Ðiển tướng
quân.
Hoàng Phi Hổ nghe nói nạt lớn:
- Hai ngươi là quan nhỏ, sao dám
loạn ngôn như vậy? Bao nhiêu cận thần đây không đủ trí để định đoạt à? Các
ngươi tội đáng chết. Không trốn đi còn đứng đó đợi bị bắt hay sao?
Phương Bật và Phương Tướng cúi
đầu lui ra ngôi vị mình. Tuy nhiên hai người cũng ngầm hiểu ý của Hoàng Phi Hổ
muốn gì rồi.
Hoàng Phi Hổ thấy việc nước sanh
nhiều tai biến, lòng dân rời rã, triều thần không còn cách gì đứng vững, buồn
bã than với các quan đại thần. Những vị trung thần tuổi trẻ, nghiến răng trợn
mắt, hậm hực vô cùng.
Còn các bậc lão thành có công xây
dựng lâu nay, mang nhiều tình cảm, không có ý định thay trật đổi ngôi, chỉ căm
hận kẻ đã gây ra thảm họa.
Quan cận thần Dương Nhậm, một lão
quan lớn tuổi thở dài nói:
- Vua bị mờ ám, giết vợ hại con,
không kể đến tình tôi chúa, nhất định bên trong có kẻ gian nịnh âm mưu làm
loạn. Một lũ chúng ta bây giờ chỉ làm trò cười cho chúng, và một ngày nào đó,
tánh mạng chúng ta cũng không khỏi chết.
Hoàng Phi Hổ nói:
- Lời của Dương Ðại Phu nói rất
phải. Song chúng ta làm tôi Thành Thang đã ba đời, bề nào cũng phải khuyên vua
bỏ lỗi sửa mình.
Tỉ Can, Vi Tử Khải, và Vi Tử Ðiểu
nhớ đến cơ nghiệp của tiền nhân, khóc sụt sùi không dứt.
Phương Bật và Phương Tướng thấy
tình trạng không giải quyết đến đâu liền hô lớn:
- Vua Trụ lỗi đạo lắm, giết vợ,
hại con, bỏ cương thường, nay chúng tôi đưa hai vị Ðiện Hạ đến Ðông Lổ viện
binh trừ hôn quân và tôn Ðông Cung lên làm vua thay thế Vua Trụ kế nghiệp Thành
Thang.
Nói rồi hai anh em họ Phương cõng
Ân Giao, Ân Hồng chạy ra khỏi triều, rời Triều Ca, nhắm Ðông Lổ chạy riết.
Ân Giao, Ân Hồng nhờ anh em
Phuơng Bật, Phương Tướng mà thoát đại nạn.
Người sau có thơ tặng anh em họ
Phương:
Anh em Phương Bật thật anh tài
Cõng Chúa ra ngoài chẳng sợ ai
Nghĩa khí khuyên đừng chê lổ mãng
Ðem thân làm ngựa, chúng kinh oai
Các quan thấy Phương Bật, Phương
Tướng làm phản, hết thảy đều kinh tâm. Chỉ riêng Hoàng Phi Hổ làm như không
biết, và cũng không để ý đến.
Tỉ Can là chú của Vua Trụ, bước
đến hỏi nhỏ Hoàng Phi Hổ:
- Anh em họ Phương ra mặt phản
loạn giữa triều, sao Võ Thành Vương để yên như vậy?
Hoàng Phi Hổ nói:
- Tôi tiếc nội trào không ai bằng
anh em họ Phương cả. Chúng nó tuy lỗ mãng song còn biết thương Quốc Mẫu thác
oan, lo hai vị Thái Tử bị hại. Vì chức nhỏ, không được phép can gián, nên trong
tình thế nguy cấp không biết làm thế nào, phải liều thân cõng hai vị Thái Tử
chạy đỡ. Chúng cũng biết, một khi triều đình đem quân đuổi bắt thì tánh mạng
chẳng còn. Chúng ta cũng nên thương tình hơn là chấp trách.
Các quan chưa kịp đàm luận thì đã
nghe tiếng chân người chạy rần rần. Xem lại là Triều Ðiền và Triều Lôi cầm gươm
lệnh chạy đến giữa đền, hỏi:
- Có hai vị Ðiện Hạ đến đây
chăng?
Hoàng Phi Hổ nói:
- Hai vị Ðiện Hạ vừa đến đây khóc
lóc. Anh em họ Phương động lòng cõng chạy trốn rồi. Họ vừ thoát ra cửa Nam
thành, hai ông có lệnh vua sai thì hãy đuổi theo bắt về trị tội.
Triều Ðiền và Triều Lôi nghe
Phương Bật và Phương Tướng làm phản đều thất kinh, không dám đuổi theo. Bởi vì
Phương Bật mình cao mười sáu thước, còn Phương Tướng mình cao mười bốn thước,
cả hai sức mạnh như voi, hung dữ như cọp, nếu hai tướng họ Triều đuổi theo anh
em họ Phương nổi giận đá cho mấy đá là toi mạng.
Thật ra Hoàng Phi Hổ thấy anh em
họ Ðiền không có lương tâm, quyết lòng giết hai vị Thái Tử nên cố nói gạt, để
chúng đuổi theo anh em họ Phương, ăn đòn một trận cho bỏ ghét, nhưng Triều Ðiền
và Triều Lôi đã lượng sức mình, nói xuôi:
- Hai vị Ðiện Hạ đã trốn thì
thôi. Ðể tôi về tâu lại với Thiên Tử.
Nói rồi về cung Thọ Tiên tâu:
- Phương Bật, Phương Tướng làm
phản, cõng hai vị Ðiện Hạ chạy sang Ðông Lổ rồi.
Trụ Vương nổi giận hét:
- Hai ngươi phải đuổi theo bắt
chúng nó cho mau.
Triều Ðiền tâu:
- Anh em họ Phương vũ dũng phi
thường, chúng tôi bắt sao được. Xin Bệ Hạ giáng chỉ sai Võ Thành Vương Hoàng
Phi Hổ mới được.
Trụ Vương liền viết chiếu đưa ra.
Triều Ðiền cầm chiếu vua đến giữa đại điện truyền rằng:
- Hoàng Phi Hổ phải lãnh gươm
lệnh đuổi theo bắt anh em họ Phương và lấy thủ cấp Ân Giao, Ân Hồng về phục
chỉ.
Hoàng Phi Hổ cười rằng:
- Tôi biết rồi, Triều Ðiền muốn
giao gánh cho ta đó.
Liền lãnh gươm và chiếu của vua
trở về dinh.
Các tướng Hoàng Minh, Châu Kỳ,
Long Hoàn, Ngô Khiêm xin theo phò tá, Hoàng Phi Hổ nói:
- Các em theo làm gì. Ta đi rồi
trở về ngay.
Liền lên lưng trâu ngũ sắc, lướt
ra cửa thành như gió. Con trâu này chạy nhanh hơn ngựa, một ngày đi tám trăm
dậm.
Bấy giờ anh em Phương Bật cõng
hai vị Ðiện Hạ chạy bộ một ngày thảng thốt chỉ mới ba chục dậm đường. Kể ra như
vậy anh em họ Phương cũng đã có sức khỏe vô địch rồi. Thấy đã mệt mỏi, hai
người để Ân Giao, Ân Hồng xuống nghỉ chân.
Ân Giao, Ân Hồng nói:
- Ơn hai vị tướng quân biết ngày nào
chúng tôi mới trả được?
Phương Bật nói:
- Anh em tôi thấy Bệ Hạ vô đạo,
giết vợ hại con, lòng không đành ngó hai vị Ðiện Hạ chết oan nên liều mình cõng
chạy. Thế nào cũng gặp nguy hiểm. Một là triều đình đem quân đuổi bắt, hai là
không biết chỗ nào nương dựa.
Trong lúc đang bàn bạc, bỗng thấy
Hoàng Phi Hổ cỡi trâu năm sắc chạy tới, Phương Bật thất kinh, nói với hai vị
Ðiện Hạ:
- Nguy rồi! Chúng tôi biết không
tránh khỏi đại họa. Thiên Tử sai Võ Thành Vương theo bắt chúng ta kia, biết
liệu làm sao?
Phương Tướng nói:
- Võ Thành Vương là người nhân
đức, không đến nỗi dã tâm, xin nhị vị Ðiện Hạ lấy lời hơn lẽ thiệt phân giải,
thế nào người cũng không sát hại.
Còn đang bàn bạc thì Hoàng Phi Hổ
đã tới.
Ân Giao vội quỳ xuống đất hỏi:
- Có phải Võ Thành Vương theo bắt
chúng tôi chăng?
Hoàng Phi Hổ thấy vậy thất kinh,
xuống trâu, quỳ đáp lễ và nói:
- Tội tôi muôn thác, xin Ðiện Hạ
đứng dậy, đừng làm như thế.
Ân Giao nói:
- Võ Thành Vương đến đây có việc
gì?
Hoàng Phi Hổ nói:
- Tôi vâng lệnh Thiên Tử đem gươm
Long Phụng đi bắt hai vị Ðiện Hạ lấy thủ cấp về dâng, nhưng tôi không nỡ, xin
hai vị Ðiện Hạ dạy cho tôi biết làm thế nào để khỏi tội?
Ân Giao nói:
- Võ Thành Vương không thấy Mẫu
hậu chết thảm thiết sao? Chúng tôi là con, máu huyết Thành Thang, thế mà Phụ
hoàng tôi lại nhẫn tâm giết hại, đó là tại Ðắc Kỷ xui nên. Nếu Võ Thành Vương
để chúng tôi sống, tìm cách giết Ðắc Kỷ để báo thù cho Mẫu hậu thì ân ấy quyết
không quên.
Hoàng Phi Hổ nói:
- Tôi há lại không biết điều ấy
hay sao? Ngặt vì có lệnh vua, nếu tha hai vị Ðiện Hạ thì mang tội dối vua, còn
tuân lệnh thì chẳng khác nào hùa với kẻ gian ác làm bậy. Cả hai đường đều khó
xử, tôi còn đang lưỡng lự.
Ân Giao nói:
- Nếu thế tôi đã có cách. Võ
Thành Vương tuân lệnh vua đến đây chẳng thể về không, vậy thì xin lấy thủ cấp
tôi đem về nạp, còn Ân Hồng em tôi còn thơ bé lắm, xin để cho nó sống tị nạn
nơi khác đặng ngày sau khôn lớn báo thù cho mẹ tôi. Nếu được vậy, tôi dù thác
cũng chẳng dám quên ơn.
Dứt lời liền tiếp lấy gươm Long
phụng toan tự cắt lấy thủ cấp mình.
Ân Hồng vội chạy đến giựt gươm
nói:
- Không nên! Anh là Ðông Cung
Thái Tử, thừa kế sự nghiệp tổ tông. Em còn thơ dại không làm gì nên việc, để em
chết thay anh mới phải.
No comments
Post a Comment