PHONG THẦN DIỄN NGHĨA - CHƯƠNG 08 - HỨA TRỌNG LÂM
PHONG THẦN DIỄN NGHĨA
Tác giả : Hứa Trọng Lâm
Hoàng Quí Phi về đến Tây
Cung thì Triều Ðiền, Triều Lôi cũng dẫn Khương Hoàn đến quỳ dưới đất.
Hoàng Quý Phi trông thấy thở dài, nói với Khương Hậu:
- Nương Nương ơi, bệ hạ lại truyền dẫn thằng oan nghiệt đến đây
để đối nại. Thật là mưu của Ðắc Kỷ hết. Song việc này em chẳng thấy ngại gì. Em
sẽ có cách làm cho đứa gian manh khai ra kẻ bày mưu, để bệ hạ rõ chuyện trắng
đen.
Thật ra Hoàng Quý Phi đã có dự mưu, muốn dùng hình phạt tra tấn
Khương Hoàn để tìm hiểu sự thật.
Khương Hậu trông thấy gần đó có một gã tráng hán tay chân bị
trói chặc, thân hình cao lớn, mặt mũi hung ác liền mắng lớn:
- Thằng khốn kiếp! Mày nghe lời ai làm điều quấy lại đổ tội cho
ta. Tàn ác như vậy, trời nào để mày sống.
Khương Hoàn nói lanh lãnh:
- Tôi là kẽ gia nhân của Hoàng Hậu trước kia. Hoàng Hậu quên rồi
sao? Hoàng Hậu muốn thí vua đem cơ nghiệp Thành Thang cho Ðông Bá Hầu sửa trị,
nên sai tôi làm việc ấy. Nay việc không thành, tôi bị bắt, cứ sự thực khai
ngay. Hoàng Hậu bảo tôi phải nói làm sao bây giờ?
Hoàng Quý Phi nổi giận mắng Khương Hoàn:
- Phản thần! Mày làm cho Hoàng Hậu thân thể ra nông nổi nầy mà
không chút gì ăn năn hối hận sao? Nếu mày không nói rõ kẻ nào sai biểu mày thì
ta quyết đánh mày cho đến chết.
Lúc bấy giờ An Giao và Ân Hồng là hai vị Hoàng Tử con ruột của
Khương Hoàng Hậu đang đánh cờ ở Ðông Cung, bỗng có thái giám Dương Dung chạy
vào gọi lớn:
- Hai vị Hoàng Tử, hãy thôi đánh cờ đã. Có việc trọng đại xảy
đến.
Ân Giao, Ân Hồng tánh còn con nít, ham chơi, không thèm để ý tới
lời nói của thái giám.
Thái giám Dương Dung la lớn:
- Không biết đứa phản tặc nào đã âm mưu thích khách bệ hạ rồi đổ
tội cho Chánh Cung, khiến Bệ Hạ hành hình Chánh Cung một cách thảm thiết.
Ân Giao đứng phắt dậy, hỏi vội:
- Mẫu Hoàng ta bị hành hình như thế nào?
Dương Dung nói:
- Bệ hạ đã khoét mắt còn đốt cả hai tay, cố tình tra khảo nhưng
Chánh Cung vì oan tình quyết chẳng chịu tội.
Ân Hồng nói:
- Phụ Hoàng ta lại nỡ nào đối xử với Mẫu Hậu ta như thế. Ðây
chắc có kẻ phản nghịch xúi Phụ Hoàng ta bỏ đạo cang thường.
Ân Giao hỏi:
- Mẫu Hoàng ta hiện giờ ở đâu?
Dương Dung nói:
- Hiện đang cùng với đứa gian nghịch đối chất nơi Tây Cung.
Ân Giao kêu lên một tiếng, cùng với Ân Hồng chạy vội đến Tây
Cung. Vừa bước vào thấy Khương Hậu máu chảy dầm dề, nằm thở hổn hển. Cả hai vị
Thái Tử đều ôm chầm lấy Hoàng Hậu khóc rống lên.
Ân Giao mếu máo:
- Vì sao Mẫu Hậu lại ra nông nỗi nầy. Dù Mẫu Hậu có phạm tội gì
đi nữa cũng không thể chịu trừng phạt như vậy.
Khương Hậu thấy hai con mình, khóc tức tưởi:
- Con ơi! Cha con mê sắc, không kể đến nghĩa vợ chồng, nghe lời
Ðắc Kỷ khoét mắt và đốt hai tay mẹ cháy như vầy. Khương Hoàn, kẻ phản nghịch
đang ở trước mặt các con kia, nó đã âm mưu với bọn ác tâm, thí quân rồi khai
cho mẹ chủ mưu. Mẹ thà chết chớ không chịu tiếng nhơ. Hai con phải trả cho mẹ
thù nầy, ấy là các con đền ơn mẹ sanh thành dưỡng dục.
Nói đến đây Khương Hậu rú lên một tiếng rồi tắt thở, có lẽ giờ
phút đó Khương Hậu bị kích động quá không còn chịu nổi.
Ân Giao thấy mẹ mình chết thảm, đau lòng quá, nhẩy xổ đến trước
cửa cung, giật một thanh gươm chém Khương Hoàn một nhát đứt thành hai đoạn. Máu
tuôn như suối. Tuy vậy Ân Giao vẫn chưa hã giận, cầm gươm chạy ra cửa, nói lớn:
- Ta phải giết chết Ðắc Kỷ để rửa hận cho Mẫu Hoàng ta.
Ân Giao xách gươm chạy như tên
bắn.
Triều Ðìền, Triều Lôi thấy Ân
Giao giết Khương Hoàn lại xách gươm đến cung Thọ Tiên, liền chạy về phi báo.
Hoàng Quý Phi thấy thế thất kinh,
than:
- Ấu nhi, chưa thạo việc đời, e
rằng sẽ mang họa.
Liền khiến Ân Hồng chạy theo gọi
Ân Giao lại.
Ân Hồng không dám cãi lệnh Dương
Quý Phi, vội chạy theo gọi:
- Hoàng Huynh! Hãy mau trở lại để
Nương Nương dạy việc.
Ân Giao cực chẳng đã phải quay
trở lại, mặt hằm hằm sát khí.
Hoàng Quý Phi nói:
- Ðiện Hạ nóng nảy quá! Tại sao
lại chém Khương Hoàn. Nó là đứa oan nghiệt, làm cho Hoàng Hậu bị hành hình.
Nhưng cũng chính nhờ nó mà ta có thể rửa oan cho Hoàng Hậu. Ta đã có cách tra
hỏi, nay Ðiện Hạ giết mất Khương Hoàn rồi còn ai để khai ra sự thật nữa? Ta
định đốt tay nó, để nó chịu không nổi mà khai ra đứa chủ mưu.
Bấy giờ Ân Giao mới thấy việc
nóng nảy của mình là tai hại.
Hoàng Quý Phi lại nói:
- Ðiện Hạ còn xách gươm vào cung
giết Ðắc Kỷ nữa. Ðắc Kỷ đang gần gũi với Bệ Hạ, nếu Ðiện Hạ cầm gươm vào đó, Bệ
Hạ nghe theo lời đứa gian nịnh, kết tội Ðiện Hạ muốn giết vua thì Ðiện Hạ lấy
lý nào mà gỡ được? Ta chắc Triều Ðiền, Triều Lôi, hai đứa ấy đã về cung Thọ
Tiên đặt điều tâu dối rồi.
Ân Giao ăn năn nhưng việc đã
muộn, lòng nóng như lửa đốt mà không biết phải làm cách nào cho nguôi cơn bực
tức được.
Quả thật, lời dự đoán của Hoàng
Quý Phi không sai. Triều Ðiền, Triều Lôi về đến cung Thọ Tiên, thở hổn hển vào
tâu với Trụ Vương:
- Ðiện Hạ đã giết chết Khương
Hoàn còn xách gươm chạy vào cung, không biết ý định thế nào?
Vua Trụ giận lắm, hét:
- Tội phản nghịch của Khương Hậu
chưa tra xét xong, còn dám xách gươm vào hại cha. Tội ấy không dung được.
Nói rồi liền trao gươm Long Phụng
cho hai tướng, truyền chém đầu Ân Giao, Ân Hồng đem về nạp.
Hai tướng vâng lệnh đến Tây Cung.
Bọn thể nữ trông thấy vội vào báo
với Hoàng Quí Phi:
- Bệ Hạ trao gươm Long Phụng cho
hai tướng Triều Lôi, Triều Ðiền bảo đi tìm hai vị Hoàng Tử giết.
Hoàng Quí Phi nghe nói mặt xám
ngắt, nghĩ thầm:
- Ðã hại vợ lại giết con thì còn
đạo đức gì nữa. Con là nguồn huyết mạch, sao nỡ cắt bỏ cho đành? Nếu ta không
liều lĩnh thì không thể cứu hai vị HoàngTử phen nầy.
Liền chạy vọt ra trước cửa cung,
đón hai tướng lại hỏi:
- Sao bây loạn phép, dám xông vào
cung cấm?
Hai tướng thưa:
- Chúng tôi vâng lệnh Bệ Hạ đi
tìm hai vị Thái Tử hạ sát đem đầu về nạp.
Hoàng Quí Phi hét lớn:
- Loạn thần! Chớ xảo ngôn, lúc
nãy các ngươi ở đây đã thấy hai vị Thái Tử ra khỏi Tây Cung rồi, tại sao các
ngươi còn đến đây tìm? Rõ ràng là các ngươi mượn lệnh Thiên Tử đột nhập vào
cung cấm để trêu chọc các cung phi. May phước chúng bây có gươm Vua, nếu không
ta chém đầu hết.
Triều Ðiền, Triều Lôi nghe nói
thất sắc, vội cúi mặt chạy thẳng qua Ðông Cung, không dám nói lời nào nữa.
Hai tướng đi rồi, Hoàng Quí Phi
vào gọi Ân Giao, Ân Hồng nói:
- Hôn quân quyết giết hết vợ con.
Nay Quốc Mẫu đã chết, hai vị Ðiện Hạ cũng khó sống được, phải liệu cách mà trốn
đi.
Ân Giao hỏi:
- Phụ Hoàng còn có hành động nào
nữa?
Hoàng Quí Phi chỉ ra cửa cung
nói:
- Bệ Hạ vừa sai hai tướng họ
Triều cầm gươm Long Phụng đến tìm giết hai vị Ðiện Hạ đấy. Vậy hãy sang tạm chổ
Dương Quí Phi lánh mặt một thời gian, đợi các quan can gián xem sao.
Hai vị Hoàng Tử khóc òa nói:
- Phụ Hoàng không nghĩ đến tình
vợ con nữa, chúng con còn biết nương cậy vào đâu. Hoàng nương thương chúng con
bảo bọc, ơn ấy rất trọng.
Hoàng Quí Phi nói:
- Hãy lo lánh mặt kẻo trễ thì họa
đến chẳng kịp nữa. Ơn nghĩa nhị vị xin đừng nói đến.
Ân Giao nói:
- Nay Mẫu Hoàng bị chết thảm
thiết như vậy, xin Hoàng nương tìm cách khâm liệm dùm, kẻo tội nghiệp quá!
Hoàng Quí Phi nói:
- Việc đó tôi đang lo. Hai vị
Ðiện Hạ cứ tin lòng tôi là đủ.
Ân Giao, Ân Hồng lạy tạ rồi trốn
qua cung Hình Khánh.
Vừa đến nơi đã thấy Dương Quí Phi
đang đứng trước cửa cung ngóng chờ tin tức của Khương Hoàng Hậu.
Ân Giao trông thấy khóc rống lên.
Dương Quí Phi thất kinh hỏi:
- Hai vị Ðiện Hạ có việc gì vậy?
Chẳng hay tin tức của Mẫu Hậu thế nào?
Ân Giao thưa:
- Phụ Hoàng tôi nghe lời Ðắc Kỷ
dùng cực hình tra tấn khoét mắt và đốt tay Mẫu Hoàng tôi. Mẫu Hoàng tôi chết
rồi. Nay Phụ Hoàng lại trao gươm rồng, truyền hai tướng họ Triều tìm giết anh
em tôi nữa. Xin Dương nương nương thương tình cứu mạng.
Dương Quí Phi nghe nước mắt tràn
trề nói:
- Thật là tàn nhẫn! Thôi, hai vị
Ðiện Hạ hãy mau vào cung trốn đỡ rồi sẽ liệu.
Ân Giao, Ân Hồng liền vào trong
tìm chổ kín ẩn thân.
Còn Dương Quí Phi thì đứng canh
chừng ngoài cửa, phòng anh em họ Triều đến lục soát.
Quả nhiên, Triều Ðiền, Triều Lôi
lục soát bên Ðông Cung không tìm thấy Ân Giao, Ân Hồng liền xách gươm thẳng đến
cung Hình Khánh.
Gặp lúc Dương Quí Phi đứng ngoài
cửa cung, trông thấy liền truyền các quan thái giám bắt hai tướng họ Triều trói
lại, và nói:
- Chỗ này là cung cấm, sao chúng
bây dám đến xông vào, vô kỷ cương như vậy? Ta tru di tam tộc đó.
Anh em họ Triều mất vía, run rẩy
nói:
- Chúng tôi tuân lệnh Bệ Hạ đến
tìm bắt hai vị Ðiện Hạ. Vì có gươm lệnh trong mình nên không dám làm lễ, xin
Quí Phi chỉ dùm hai vị Ðiện Hạ cho chúng tôi.
Dương Quí Phi hét:
- Ðừng nói bậy! Ðiện Hạ ở nơi
Ðông Cung, còn cung Hình Khánh là cung riêng của ta, chúng bây đến đây lớ quớ
ta chém đầu lập tức. May mà có gươm lệnh, nếu không hai đứa bây đã mất đầu rồi.
No comments
Post a Comment