KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 49 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 11: CỬA HÀNG BÁN TƯỢNG
CHƯƠNG 49:
Grover tay bốc
khoai tây chiên, mắt liếc tờ giấy nền lót khay như muốn ăn tươi nuốt sống nó.
Chỉ tội nét mặt cậu ấy sợ sệt thế nào.
Grover hỏi:
- Cái gì kêu xì
xì vậy?
Tôi lắng nghe
nhưng không thấy gì. Annabeth lắc đầu. Cô Em vội nói:
- Chắc tiếng mỡ
sôi xèo xèo đấy mà. Tai cháu thính quá.
- Cháu uống nhiều
loại vitamin trợ giúp thính lực mà.
Chủ nhà khen:
- Chịu khó chưa?
Mới bé đã biết tự chăm sóc sức khỏe rồi. Yên tâm đi cháu, không có gì đâu.
Cô Em không ăn
cũng không bỏ khăn trùm đầu và mặt ngay cả khi nấu nướng. Cô ngồi bên bàn, lồng
các ngón tay vào nhau nhìn chúng tôi ăn. Nhai nhồm nhoàm khi có người ngó mình
lom lom thật ngại quá, nhất là khi chúng tôi không nhìn rõ mặt cô. Tuy nhiên,
ăn xong cái bánh to tướng, tôi thấy mãn nguyện, hơi buồn ngủ và nghĩ đến chuyện
hỏi thăm chủ nhà vài câu cho phải phép.
Tôi tỏ vẻ quan
tâm:
- Hình như cô
bán... tượng thì phải?
- Phải, phải. Tượng
người, tượng thú vật... nói chung cô có đủ loại tượng trang trí vườn. Tượng
theo đơn đặt hàng cũng có. Hồi này tượng bán chạy lắm.
-Dọc đường nhỏ
này có nhiều hàng quán không ạ?
- Không nhiều lắm.
Từ hồi họ làm đường cao tốc ngoài kia... hầu như xe cộ không đi ngả này nữa. Cô
phải chiều khách lắm mới trụ lại được đấy.
Gáy tôi ngứa
ngáy, hình như có người đang nhìn từ phía sau. Ngoái đầu trông, tôi thấy tượng
một bạn gái xách giỏ trứng Phục sinh. Chi tiết của tượng hoàn hảo, không giống
tượng trang trí vườn thông thường. Nhưng nghệ nhân tạc khuôn mặt bị lỗi thì phải.
Trông bạn ấy như đang giật mình, hoặc kinh hoàng.
Cô Em buồn xo:
- Chắc cháu cũng
thấy vài tác phẩm của cô không đẹp. Khá nhiều tượng lỗi. Hàng phế phẩm cô không
bán. Khuôn mặt là phần khó nhất cháu ạ.
- Tự tay cô tạc
tượng ư?
- Ừ. Ngày xưa cô
có hai em gái giúp kinh doanh, nhưng họ vắng số nên cô đành sống cô quạnh. Giờ
cô chỉ biết lấy tượng làm vui. Chính vì vậy cô làm tượng. Có tượng như có bạn
trong nhà.
Giọng nói nghe thế
lương sầu thảm đến nỗi tôi thấy thương cô ta. Tôi không hình dung nổi cảnh sống
một mình giữa những bức tượng kỳ quái này.
Annabeth ngừng
ăn, chăm chú hỏi:
- Cô có hai em
gái?
- Chuyện khủng
khiếp lắm, trẻ con không nên nghe. Annabeth biết không, cách đây lâu lắm rồi,
ngày cô còn trẻ, có người đàn bà xấu bụng ghen tức cô. Cô có... người yêu, còn
con mụ xấu bụng kia định chia duyên rẽ thúy. Mụ bày ra vụ tai nạn khủng khiếp.
Hai em gái quyết ở bên cô lúc hoạn nạn nhưng cuối cùng họ phải chết. Nói đúng
hơn là biến mất. Mình cô sống sót, nhưng phải trả giá quá đắt cho sự sống còn của
mình.
Dù không hiểu cặn
lẽ câu chuyện của chủ nhà, tôi vẫn thương bà ta. Ăn uống no nê xong, mi mắt tôi
nặng dần, đúng là “căng da bụng, chùng da mặt”. Tội nghiệp hai cô em. Ai nỡ hại
những người tốt như vậy chứ?
Annabeth giật tay
gọi tôi tỉnh lại:
- Percy, chắc
mình đi thôi. Tớ e ông chủ gánh xiếc đang đợi.
Giọng bạn ấy căng
thẳng. Tôi không hiểu tại sao. Grover nhai giấy lót khay ngon lành. Không hiểu
cô Em có thấy lạ không, chỉ biết cô im lặng coi như không biết. Chủ nhà lại
khen:
- Mắt xám đẹp mê
hồn. Lâu lắm rồi cô mới gặp người mắt xám đẹp giống cháu.
Bà ta vươn tay định
vuốt má Annabeth nhưng bạn ấy đứng vụt dậy:
- Chúng mình
không nên ở đây.
Grover nuốt chửng
miếng giấy nến, đứng lên:
- Ông chủ đang đợi.
Đúng rồi.
Tôi không muốn
đi. Tôi no nê, dễ chịu. Cô Em rất dịu dàng, tử tế. Tôi muốn ở lại chơi thêm
chút nữa.
Cô Em van nài:
- Đừng mà, các
cháu. Hiếm khi cô có khách trẻ con đến chơi nhà. Trước khi đi, các cháu ngồi
yên cho cô chụp tấm hình nhé?
Annabeth cảnh
giác:
- Hình gì ạ?
- Chỉ một tấm
thôi. Ta dùng ảnh các cháu để nặn bộ tượng mới. Tượng trẻ con bán đắt như tôm tươi.
Ai cũng thích con nít mà.
Annabeth thấy bất
an:
- Chắc không được
đâu ạ. Percy, đi thôi...
Tôi khó chịu vì
Annabeth giục hoài và không chiều lòng bà chủ tiệm vừa đãi chúng tôi một bữa
không lấy tiền.
- Được cô ạ.
Annabeth này, chỉ đứng cho cô chụp hình, có hại gì đâu?
Bà chủ hùa theo:
- Bạn cháu nói phải.
Có hại gì đâu nào.
Tôi biết trong bụng
Annabeth thầm phản đối, nhưng bạn ấy vẫn để cô Em dẫn cả ba ra sân bày tượng
trước nhà.
Cô bảo chúng tôi
ngồi xuống ghế đá cạnh tượng thần rừng bằng đá.
- Để cô sắp đặt vị
trí sao cho đẹp. Cháu gái đứng giữa đi, hai thanh niên đứng hai bên.
Tôi nhận xét:
- Trời tối thế
sao chụp được ạ?
- Đủ sáng đấy chứ.
Cô vẫn nhìn rõ mặt các cháu đấy thôi.
Grover hỏi:
- Máy chụp hình
đâu ạ?
Cô Em lùi lại, ngắm
nghía:
- Khuôn mặt bao
giờ cũng khó nhất. Các cháu cười lên nhé! Cười tươi nào.
No comments
Post a Comment