KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 48 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 11: CỬA HÀNG BÁN TƯỢNG
CHƯƠNG 48:
Tôi bối rối:
- Chữ quái gì
kia?
Annabeth lắc đầu:
- Tớ không biết.
Thấy Annabeth cực
kỳ chăm đọc sách, tôi quên bạn ấy cũng mắc chứng khó đọc với chữ thường.
Grover dịch:
- CÔ E.M CHUYÊN
BÁN TƯỢNG TRANG TRÍ VƯỜN
Như minh chứng
cho biển quảng cáo, cạnh cửa ra vào bày hai tượng chú lùn giữ cửa bằng xi măng.
Họ xấu xí, lùn tịt, râu xồm xoàm, vừa cười vừa vẫy tay như sắp chụp hình.
Bị mùi bánh hamburger dẫn dụ, tôi nhanh nhẩu
sang đường.
Grover cảnh giác:
- Hượm đã...
Annabeth quan
sát:
- Bên trong có đèn,
chắc còn mở cửa.
Tôi thèm thuồng:
- Có đồ ăn.
Annabeth đồng
tình:
- Ừ, ăn chút cho
đỡ đói.
Grover cực lực phản
đối:
- Hai cậu điên à?
Nhìn chỗ này xem, ớn chết đi được.
Chúng tôi bỏ
ngoài tai.
Tượng xi măng
chen chúc trên khoảnh sân phía trước: nào chim thú, nào trẻ con... thậm chí có
cả tượng thần rừng thổi sáo. Grover mới nhìn đã sởn da gà. Nó kêu be be:
- Be… be… be… Giống
cậu Ferdinand nhà tớ quá!
Đến cửa nhà
chính, chúng tôi dừng lại. Grover van vỉ:
- Đừng vào! Tớ ngửi
thấy mùi yêu quái.
Annabeth gắt:
- Cậu nghẹt mũi từ
lúc ngửi mùi Nữ thần Báo Thù rồi. Tớ chỉ thấy mùi bánh thôi. Thế cậu không đói
à?
Grover khinh thị:
- Toàn mùi thịt.
Tớ ăn chay mà.
Tôi nhắc:
- Chay gì đâu. Tớ
toàn thấy cậu ăn phô mai enchiladas và lon rỗng.
- Không sát sinh
là chay rồi. Thôi nào các cậu, ta biến khỏi đây đi. Mắt mấy bức tượng này... cứ
nhìn tớ chằm chằm.
Rồi cánh cửa được
mở ra. Trước mặt chúng tôi là một phụ nữ cao ráo người Trung Đông. Tôi đoán thế
vì bà ta mặc váy đen dài từ đầu đến chân chỉ chừa hai bàn tay, tấm mạng lớn
trùm kín cả đầu lẫn mặt. Mắt bà lấp lánh sau làn vải mỏng. Hai bàn tay da bánh
mật của bà trông già nua nhưng được làm móng rất kỹ và sơn màu trang nhã. Từ đó
tôi đoán chắc bà là hoa khôi một thời.
Giọng nói bà chủ
mang chút âm hưởng của người Trung Đông.
- Trời khuya thế
này, sao các cháu còn tự ý ra ngoài? Cha mẹ các cháu đâu?
Annabeth mở lời:
- À... Cha mẹ
chúng cháu...
Tôi đỡ lời:
- Chúng cháu mồ
côi ạ.
Bà ta lấy làm ngạc
nhiên lắm:
- Mồ côi ư? Trời
ơi, không thể nào!
- Tụi cháu tách
ra khỏi đoàn. Chúng cháu làm cho gánh xiếc mà. Ông chú dặn nếu đi lạc, cứ đến
cây xăng này, ông sẽ đợi. Nhưng chắc ông ấy quên, hoặc dặn trạm xăng khác nhưng
cháu hiều lầm. Dù ông ấy có nói gì thì giờ chúng cháu bị lạc rồi. Có phải mùi
thức ăn không ạ?
- Ôi, cháu tôi! Tội
nghiệp quá, nhất định các cháu phải đi vào nhà ta nghỉ chân đã. Cứ gọi ta là cô
Em. Giờ đi thẳng ra sau nhà nhé. Phòng ăn ở đó đấy.
Chúng tôi cảm ơn
rồi vào cửa.
Annabeth thì
thào:
- Cậu làm cho
gánh xiếc khi nào vậy?
- Thì cũng phải
nghĩ ra thứ gì chứ.
- Đầu cậu nhồi tảo
bẹ hay sao thế?
Trong nhà chất
thêm nhiều tượng nữa. Tượng người ở đây có nhiều tư thế và trang phục, còn nét
mặc bộc lộ đủ loại cảm xúc. Tượng chỉ hợp với vườn cực rộng vì chúng toàn to bằng
người thật.
Nhưng đầu óc tôi
chỉ chăm chăm nghĩ đến ăn.
Đúng là ngớ ngẩn
mới vào nhà lạ chỉ vì đói, nhưng quả thực tính tôi hay nhanh nhẩu đoảng. Với lại,
mùi bánh nhà cô Em thơm quá thể. Mùi ấy giống hơi thuốc mê ở phòng nha: nó khiến
bệnh nhân quên hết sự đời. Tôi mê mụ đến nỗi không nghe Grover rên rỉ, không để
ý mắt tượng như dõi theo mình và không biết khách vừa vào, cô Em đã vội khóa chặt
cửa.
Tôi chỉ rốt ráo
tìm phòng ăn. Đúng như chủ nhà giới thiệu, nó nằm sau nhà kho dài. Ở đó có quầy
thức ăn nhanh cùng lò nướng thịt, máy pha sô đa, dụng cụ nướng bánh quy xoắn và
máy chế biến khoai tây chiên pho mát... nói chung đầy đủ như tiệm bán thức ăn
nhanh bình thường. Còn nữa, phía trước có kê vài bàn gấp bằng kim loại.
Chủ nhà mời mọc:
- Các cháu ngồi tự
nhiên đi.
Tôi trầm trồ:
- Thích quá.
Grover ngại ngần:
- Nhưng... tụi
cháu không có tiền.
Vừa định thúc khuỷu
tay vào sườn, bắt nó im lặng, tôi đã nghe cô Em ngọt ngào:
- Không, các cháu
đừng ngại. Cô không lấy tiền. Đây là trường hợp đặc biết, đúng không? Cô mời.
Các cháu mồ côi mà ngoan ngoãn quá đi thôi.
Annabeth cảm động:
- Cháu cảm ơn cô ạ
Cô Em bất ngờ đứng
im phắc như thể bạn tôi vừa làm gì sai. Nhưng ngay sau đó, bà ta cười xòa như
không có chuyện gì xảy ra khiến tôi tưởng mình lầm.
- Annabeth ngoan
lắm. Mắt cháu tôi màu xám đẹp quá nhỉ?
Mãi sau này tôi mới
tự hỏi sao bà ta biết tên Annabeth, vì từ lúc vào chúng tôi chưa tự giới thiệu
lần nào.
Chủ nhà biến ra
sau quầy nấu nướng. Nháy mắt sau, bà ta bưng ra ba khay nhựa tú hụ bánh
hamburger, sữa hương vani và ly đựng khoai tây chiên cỡ lớn nhất.
Tôi ngấu nghiến
ăn bánh đến độ không kịp thở.
Annabeth mê mải uống
sữa.
No comments
Post a Comment