KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 92 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 22 :LỜI TIÊN TRI THÀNH HIỆN THỰC
CHƯƠNG 92:
Pháo hoa rực rỡ bầu trời: nào Hercules giết sư tử Nemean, Artemis
săn lợn rừng. Tổng thống George Washington (vốn là con thần Athena) đang
vượt qua sông Delawar. Tôi gọi với:
Này Grover
Nó đã đến bìa rừng và ngoái đầu lại.
Đi đâu thì đi cũng phải ráng ăn uống đầy đủ nhé.
Nó cười, biến mất sau rặng cây.
Annabeth bảo:
Tụi mình còn gặp Grover nhiều.
Tôi cố tin và gạt di suy nghĩ hai ngàn năm qua, chưa ai tìm thần
Pan mà sống trở về. Grover sẽ là người đầu tiên. Chắc chắn thế.
Tháng Bảy chậm chạp trôi qua.
Mấy ngày liền, tôi vạch chiến lược chơi cướp cờ cho phe đồng
minh giành cờ danh dự từ tay nhà Ares. Lần đầu tiên, tôi trèo lên nóc
tường và không bị bỏng vì nham thạch.
Thỉ thoảng qua Nhà Lớn, tôi nhìn lên cửa sổ gác xép, nhớ Nhà
Tiên Tri và muốn tin mọi chi tiết của Lời Sấm Truyền đều đã thành
hiện thực.
Ngươi sẽ đi theo hướng Tây gặp vị thần tráo trở.
Phần này xong. Tuy nhiên, thần tráo trở là Ares không phải Hades.
Ngươi sẽ tìm được vật bị đánh cắp và trả nguyên vẹn cho khổ
chủ.
Xong luôn. Tia chớp đã được trả cho thần Dớt. Mũ tàn hình trở
về mái đầu bóng lưỡng của thân Hades.
Ngươi sẽ bị phản bội bởi người tự xưng là bạn.
Tôi thắc mắc câu này. Chắc Lời Sấm Truyền ám chỉ thần Ares.
Lúc đầu ông ta vờ thân thiên, sau đó phản bội tôi.
Cuối cùng, ngươi sẽ không cứu nổi người quan trọng nhất của đời
mình.
Tôi không cứu được mẹ, nhưng tôi để bà tự quyết định và biết
mình làm đúng.
Vậy còn băn khoăn nỗi gì?
Đêm chia tay cuối hè đến quá nhanh.
Các thành viên trong trại dùng bữa tối cuối cùng bên nhau. Chúng
tôi đốt thức ăn cúng thần. Sau đó, các anh chị nhân viên tư vấn trao
hạt sứ, quà kỷ niệm cuối hè cho trại viên.
Tôi đeo dây da có hạt sứ kỷ niệm đầu tiên ở trại. May có lửa
đỏ, nếu không mọi người sẽ thấy mặt tôi nóng bừng. Hình trên hạt sứ
màu đen là cây đinh ba màu xanh lá cây.
Luke tuyên bố:
Hạt sứ này ghi nhớ lần đầu tiên con trai Thần Biển đến trại và
hoàn thành nhiệm vụ đến địa nguc, ngăn chặn chiến tranh.
Cả trại đứng dậy hò reo. Ngay cả con thần Ares cũng miễn cưỡng
đứng lên. Nhà thần Athena đẩy Annabeth đến cạnh tôi cùng nhận lời
chúc tụng.
Lúc ấy, tôi không biết mình buồn hay vui. Tôi vừa tìm được gia
đình quan tâm đến mình đồng thời ủng hộ tôi làm việc tốt. Thế nhưng
sáng mai, gần hết trại viên sẽ về chuẩn bị cho năm học mới.
Sáng hôm sau, có lá thư trên bàn cạnh giường tôi.
Nhất định thần Dionysus điền mẫu thư này: ông ta cố tình viết
sai tên tôi.
Peter Jackson thân mến,
Nếu định ở trại quanh năm, bạn phải báo cáo cho Nhà Lớn trước
mười hai giờ trưa nay. Nếu không báo, chúng tôi sẽ cho rằng bạn đã
rời nhà hoặc chết bi thảm. Khi mặt trời lặn, nhóm yêu quái mình
người cánh chim có nhiệm vụ dọn dẹp và sẽ bắt đầu công việc đó.
Họ có quyền ăn thịt trại viên chưa đăng ký. Mọi vật dụng cá nhân bỏ
quên sẽ bị hỏa táng ở hố nham thạch.
Chúc ngày tốt lành!
Ngài D. (tức Dionysus)
Trưởng ban quản lý trại.
Thành viên thứ mười hai của hội đồng Olympia.
Bệnh mất tập trung, hiếu động thái quá khiến tôi toàn đợi nước
đến chân mới nhãy. Hết hè rồi, tôi vẫn chưa trả lời dứt khoát cho
mẹ và trại việc đi hay ở. Giờ tôi chỉ còn vài giờ suy nghĩ trước
khi quyết định.
Đáng lẽ việc chọn giữa chính tháng huấn kuyeenj cung kiếm với
chín tháng ngồi yên trong lớp học rất dễ dàng.
Nhưng còn mẹ tôi thì sao? Lần đầu tiên, tôi được ở bên mẹ quanh
năm, không bị Gabe Cóc Chết quấy rầy. Tôi được ở nhà mình, khi rảnh
tha hồ lang thang ngoài phố. Tôi nhớ Annabeth từng bảo: “Thế giới
ngoài kia có yêu quái. Nhờ chúng, anh hùng biết tài mình cao hay thấp.”
Số phận Thalia, con gái thần Dớt làm tôi phải suy nghĩ. Có bao
nhiêu yêu quái đang chờ tôi rời Trại Con Lai? Trong một chuyến đi từ
đầu này đến đầu kia nước Mỹ, tôi suýt chết năm, sáu lần. Nên suốt
năm học, tôi chỉ ở một chỗ, không có bác Chiron và bạn bè giúp đỡ,
liệu hai mẹ con tôi có sống được đến hè sau? Đó là chưa kể mấy cuộc
thi đánh vần và tập làm văn. Có khi tôi chết trước khi yêu quái kịp
tìm đến.
Tôi bèn xuống sân tập khua vài đường kiếm. Có lẽ tập xong, tôi
sẽ tỉnh táo hơn.
Sân chơi vắng hoe dưới nắng tháng Tám nóng như rang. Các trại
viên, người thu dọn đồ đạc, người cầm chổi và giẻ lau nhà quét dọn
đồng thời tìm đồ đạc bị mất lần cuối. Anh Argus giúp con thần
Aphrodite xách đống vali Gucci và túi trang điểm lên đồi. Xe buýt đưa
chúng ra sân bay đợi ở đó.
Tôi tự nhủ: “Đừng nghĩ chuyên đi với Cứ luyện tập xong đã.”
Đến phòng tập kiếm, tôi thấy Luke có chung suy nghĩ với mình.
Túi đựng quần áo tập của Luke nằm trơ trọi cạnh bục. Anh tập
một mình bằng cách đấm dãy hình nộm bằng cây kiếm lạ. Nó giống
kiếm thường ở chỗ chém đứt đầu hình nộm hoặc đâm xuyên bụng nhồi
rơm của chúng dễ dàng.
Áo thun màu cam trên người Luke ướt mồ hôi. Mặt anh căng thẳng như
thể gặp nguy hiểm đến tính mạng. Tôi ngẫm và thầm thán phục anh moi
ruột cả dãy bù nhìn bằng rơm, chém rời chân tay chúng, biến chúng
thành đống rơm và áo giáp sắt.
Tuy nạn nhân chỉ là bù nhìn, nhưng tôi ngưỡng mộ các đường kiếm
điêu luyện của Luke. Anh đúng là chiến binh cừ. Cũng như bao lần khác,
tôi bâng quơ tự hỏi sao anh không hoàn thành nhiệm vụ lần trước.
Mãi sau thấy tôi, anh dừng tay kiếm:
Percy đấy à?
Ngượng quá, tôi lắp bắp:
Xin lỗi, em chỉ....
Anh hạ kiếm:
Không sao. Anh sắp nghĩ rồi.
Bọn bù nhìn bị hạ hết rồi.
No comments
Post a Comment