KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 91 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 22 :LỜI TIÊN TRI THÀNH HIỆN THỰC
CHƯƠNG 91:
Sau Luke, Annabeth và tôi là hai con lai đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ và
còn sống trở về. Khỏi phải nói, mọi người trầm trồ thán phục như thể hai đứa vừa
thắng cuộc thi khó trên truyền hình.
Theo truyền thống của trại, chúng tôi đeo vòng nguyệt quế dự tiệc chiêu
đãi để tôn vinh hai đứa. Sau đó là lễ đốt vải liệm các bạn may sẵn trong lúc
chúng tôi đi vắng.
Vải liệm của Annabeth rất đẹp may bằng lụa xám thêu cả đàn cú. Tôi đùa, bảo
nếu được liệm bằng vải ấy, Annabeth chết cũng không tiếc. Cô bạn đấm tôi thùm
thụp, bảo tôi im miệng đừng nói gở.
Con Thần Biển không có bạn chung phòng nên các con thần Ares tình nguyện
may vải liệm cho tôi. Họ lấy vải trải giường cũ sờn, sơn mặt cười viền quanh và
viết chữ ĐỒ THẢM HẠI chính giữa.
Đốt xong nó, tôi mừng húm.
Trong lúc nhà thần Apollo hát nhép say mệ, các bạn cùng phòng cũ nhà thần
Hermes, nhà Âthen của Annabeth và các bạn thần rừng của Grover vây quanh. Họ ăn
mừng Grover vừa nhận giấy chứng nhận mới toanh từ tay Hội Đồng xét duyệt. Các
thành viên hội đồng nhận xét trong nhiệm vụ vừa rồi, Grover “can đảm đến mức
không thể hiểu nổi… cứng rắn hơn bất kỳ thần rừng nào…”
Trong buổi liên hoan, chỉ mình nhà thần Ares không vui. Chúng gườm gườm
nhìn tôi như muốn nói sẽ không bao giờ tha thứ tội làm nhục cha chúng.
Không vì thế mà tôi kém vui.
Ngay cả bài diễn văn chào mừng nhóm tôi về trại an toàn của ông quản lý
Dionysus cũng không làm tôi nản chí.
À, phải. Gã thiếu niên hư đốn này chưa chết. Đầu hắn lúc trước đã to, giờ
còn to hơn. Chúc mừng đầu to. Chuyển sang tin tức khác. Cuộc đua xuồng máy Chủ
nhật này phải hoãn vì…
Dù về lại nhà Số Ba, tôi không còn cô đơn. Tôi gặp bạn lúc huấn luyện.
Đêm đêm nghe tiếng sóng xô bờ, tôi biết có cha tôi ở đó. Có thể chưa hiểu hết về
tôi, có thể lấy làm tiếc vì có tôi trên đời nhưng ông vẫn dõi theo
từng bước tôi đi. Cho đến giờ, cha tự hào về tôi.
Riêng phần mẹ, bà có cơ hội làm lại cuộc đời.
Một tuần sau khi về trại, tôi nhận được thư mẹ. Thư kể Gabe Cóc
Chết biến mất một cách đầy bí ẩn khỏi tinh cầu. Dù báo cảnh sát
chuyện hắn mất tích nhưng không hiểu sao bà có linh cảm họ sẽ không
tìm thấy hắn.
Chuyển sang chuyện khác, mẹ bảo bà vừa bán quần thể tượng đầu
tay to bằng người thật cho phòng trưng bày ở Soho. Tác phẩm của mẹ
có tên: Xới bạc. Tiền thù lao nhiều đến nổi mẹ đủ tiền mua căn hộ
mới và đóng tiền học năm đầu tại đại học New York. Phòng trưng bày
Soho nài nỉ mẹ tạc thêm tượng mới. Mẹ viết cho tôi: “Con đừng lo. Mẹ
không thích điêu khắc nữa. Mẹ vứt hộp dụng cụ con để lại cho mẹ rồi.
Từ nay trở đi, mẹ sẽ viết văn.
“Tái bút: Mẹ đã tìm được trường tư thục danh tiếng trong thành
phố. Mẹ đã ghi danh, giữ chỗ cho con. Hãy về học lớp bảy và ở với
mẹ. Nhưng nếu con muốn ở hẳn Trại Con Lai, mẹ hoàn toàn đồng ý.”
Tôi gấp thư cẩn thận, để ngay ngắn trên mặt bàn cạnh giường.
Mỗi tối trước khi đi ngủ, tôi đọc lại thư và suy ngẫm xem nên trả lời
mẹ thế nào.
Lễ quốc khánh, cả trại tập trung ngoài bãi biển xem màn pháo
hoa do nhà Số Chín biểu diễn. Là con thần Hephaestus, họ cho rằng nếu
pháo chỉ có ba màu xanh, đỏ và trắng sẽ rất chán. Họ chèo thuyền
rồng, mang pháo to bằng tên lửa ra khơi bắn vào bờ. Annabeth kể những
năm trước, nhà Hephaestus bắn liên tục tạo hình các nhân vật hoạt
hình giữa bầu trời. Màn cuối là hai trăm chiến binh Sparta múa may
giữa trời, chiến đấu anh dũng trước khi nổ tung thành muôn nghìn chấm
sáng đủ màu.
Lúc Annabeth và tôi đang trải khăn ngồi cắm trại ngoài trời,
Grover đến chào từ biệt.
Dù vẫn mặc quần jeans, áo thun và giày thể thao, Grover chững
chạc hẳn chỉ sau vài tuần. Chòm râu dê dày cứng hơn. Grover béo ra.
Sừng nó mọc thêm ít nhất hai phân. Grover không bao giờ rời mũ vải
mềm giúp ngụy trang giống người phàm.
Tớ sắp lên đường, nên qua báo hai cậu...
Tôi cố làm mặt vui để động viên Grover. Thần rừng được trại cho
phép đi tìm thần Pan chỉ có mình nó. Nhưng phải chia tay nó, tôi buồn
vô kể. Tuy mới quen Grover một năm, nhưng trước nó, tôi chưa chơi với lâu
như thế.
Annabeth ôm hôn Grover, dặn nó đừng để chân giả tuột ra.
Tôi hỏi nó định tìm thần Pan ở địa điểm nào trước.
Grover ngượng ngập:
Bí mật. Giá có hai cậu đi cùng thì vui, nhưng người với thần
Pan không hợp...
Annabeth bảo:
Chúng tớ hiểu mà. Cậu có vỏ hộp thiết đủ dùng làm lương khô
ăn chưa?
Rồi.
Cầm theo sáo sậy chưa?
Grover càu nhàu:
Rồi. Annabeth này, cậu như mẹ dê lắm lời vậy.
Nói thế chứ thực lòng. Grover không khó chịu.
Một tay chống gậy, khoác ba lô trên vai. Trông nó giống người đi
dã ngoại thường thấy trên mọi nẻo đường nước Mỹ. Cậu bé còi cọc
hay bị bắt nạt ở Học viện Yanoy không còn nữa.
Hai cậu chúc tớ may mắn đi.
Sau khi ôm Annabeth lần nữa, nó vỗ vai tôi và quay lại con đường
qua đụn cát.
No comments
Post a Comment